DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta
Chương 30


Part 30
- Trọng Kha, tin hay không tuỳ ngươi. Chúng ta chỉ cần Ân Ly tin chúng ta là được. - Chu Tước đại nhân lên tiếng, liếc mắt ra phía sau lưng Kha huynh nhìn ta.
**********************
Sau khi tất cả mọi người đã yên vị trên ghế, Chu Tước đại nhân cất lời:
- Như tất cả mọi người đã biết, chính ta đã bảo Ân Ly đến gặp ta ngày hôm nay.
- Các người thật không biết các người đã giam giữ thứ gì nữa - Thanh Long nhìn tất cả chúng ta, khẽ lắc đầu - Mà chuyện đó giờ không quan trọng, chúng ta có một đặc ân dành cho Ân Ly.
Nghe nhắc đến tên mình, ta tròn mắt nhìn Thanh Long đại nhân, hỏi:
- Đặc ân ư??
- Phải, một đặc ân. Và đó là hồi sinh Huyền Vũ đại nhân.
Thuỷ Linh đại tỉ đứng bật dậy:
- Huyền Vũ đại nhân đã chết sao?? Không thể nào, phụ thân con nói rằng Huyền Vũ đại nhân về ở ẩn thôi.
Chu Tước đại nhân bật cười. An La cùng Mộc Anh muội ngẩn người ra nhìn. Quả thật nụ cười đó làm người khác không thể cưỡng lại. Ta huých nhẹ tay Mộc Anh. Làm ơn, mấy muội tỉnh lại đi, Thanh Long đại nhân đang ở kia mà còn làm thế được ta cũng đến chịu mấy muội mất ==
- Huyền Vũ đại nhân đã chết. Chết cách đây mấy chục năm. Vậy nên ta cần Ân Ly hồi sinh lại Huyền Vũ đại nhân.- Chu Tước đại nhân tiếp lời.

- Chúng ta không cần con phải hồi sinh cả thể xác của Huyền Vũ, chúng ta chỉ cần con làm thức tỉnh Huyền Vũ, tâm của ngài ở trong lòng. Chính tâm của ngài đó sẽ tìm và tạo ra Tứ đại huyền thoại tiếp theo.
- Không thể nào, chẳng phải người còn đang ở đây sao? - Thổ đệ lên tiếng, nhíu mày nhìn hai người họ một nam một nữ khẽ nắm tay nhau.
- Con người, dù là phàm nhân hay thường nhân, đều có thời gian của chính mình. Chúng ta cũng vậy. Chúng ta bất tử, lưu được nhan sắc, song tâm hồn, thể lực cũng hao đi theo thời gian. - Thanh Long đại nhân ôn nhu giải thích.
Bảy con người trẻ tuổi lại chìm trong im lặng.
Khó chịu nha! Làm gì mà ghê vậy?
- Xin vâng lệnh đại nhân- ta cúi người. Gật đầu nhẹ. - Nhưng làm thế nào để con hồi sinh được tâm Huyền Vũ đại nhân? Chẳng phải nó sẽ rất mạnh sao??
- Có một loại ngọc trong phủ Hắc gia. Loại ngọc đó sẽ giúp con. Nhưng trước đó con phải đi lấy lời tiên tri từ Nhà Tiên Tri.
- Nhà Tiên Tri....
- Trời cũng đã đêm khuya. Đêm nay các con hãy tá túc ở nơi đây. Sáng mai hãy lên đường ngay cho ta.
Những thắc mắc, câu hỏi vẫn bề bộn trong lòng mà Chu Tước đại nhân đã nhảy vào họng rồi. =.=
Cả bọn thu dọn chọn chỗ nằm ngủ, Thanh Long đại nhân huýt nhẹ tiếng, nữ nhân từ trong phòng, nữ nhân mà dẫn ta cùng các huynh đệ đi ra, cúi đầu trước Chu Tước đại nhân.
Cô ta liếc qua ta, rồi lại liếc qua Kha huynh.
Bắt gặp ánh mắt đó, ta hơi sững lại rồi cũng cho qua. Ánh mắt đó...làm ta nhớ đến Tiểu Lam. Chẳng hiểu sao nữa....
********************
- Thuỷ Linh, tỉ có biết nhà tiên tri ngụ tại đâu không?? - Yên vị trên tiểu Bạch, ta quay sang hỏi Thuỷ Linh tỉ tỉ
- Tỉ thực sự không biết nữa. Hoàng Thần có lẽ sẽ biết Ly muội à. Đệ ấy trông vậy thôi mà hiểu nhiều hơn ta.
- Vậy thì lại về Hoàng cung thôi- bám chặt vào người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lao vun vút đi, ta cúi người, khẽ thầm thì với tiểu Bạch: " tiểu Bạch à, ta gặp một người.."
" Và tiểu thư ấy có đôi mắt của tiểu Lam phải không"
" sao em biết??"
Sự im lặng bao trùm khắp nơi, tiểu Bạch không hề trả lời mà cứ im lặng làm ta cũng thật chẳng biết nói gì hơn.
Băng qua làng, ta chợt nghe tiếng hét thất thanh: " AAAAA". Kìm tiểu Bạch lại và quay đầu chạy về nơi phát ra tiếng kêu. Một nhóm à không 3 người mặc đồ đen lục soát căn nhà một người phụ nữ.
- Xin các ngài.... Nhà tôi...không còn gì cả... Xin các ngài...- Người phụ nữ ấy quì xuống bám víu lấy tay một tên đồ đen. Hắn trừng mắt, hất mạnh tay người phụ nữ kia ra.
Máu nóng dồn l3n đỉnh đầu. Hừ! Ngươi là ai mà dám bóc lột người dân nơi đây, người dân của ta???

Thật to gan nha.
Cơ mà lâu lắm rồi ta cũng chưa " nghịch" gì nha... Giờ nghịch chắc không sao ha....
Bám lấy tấm lưng của tiểu Bạch, ta nhảy xuống. Chạy tới người phụ nữ kia, ta đỡ người đó dậy.
Hếch nhẹ mắt lên, ta hỏi:
- Mi làm gì vậy? Muốn chết hả?? Không cần dùng sức mạnh ta cũng có thể hạ gục ba người bọn ngươi nha.
Rồi rồi, ta biết nói thế hơi quá nhưng mà ta cũng phải ấy tên đó run sợ chứ??
Bọn kia khẽ liếc ta một cái rồi quay đi. Gì chứ?? Ta đâu đáng khinh đến vậy??
Kim đệ định rút kiếm đi về phía ta, kha huynh giơ tay chân trước ngực rồi nói:
- Để muội ấy giải quyết...
- Hãy về tìm Hoàng Thần đi. Để muội tự giải quyết. Nhanh lên...- Ta nói to
Kha huynh gật nhẹ đầu, quay đầu ngựa lại:
- Chúng ta về thôi...
- Nhưng mà..huynh...- Kim đệ nhìn về phía ta định nói gì đó.
Song Kha huynh ngăn lại:
- Đừng lo. Ta tin muội ấy sẽ giải quyết được.
6 huynh đệ còn lại thắng ngựa về cung, không quên để lại lời:
- Cố lên nha! Ly tỉ/ muội
Gật nhẹ đầu, ta đỡ người phụ nữ kia ra nơi an toàn, trấn an người đó:
- Xin người đừng lo. Ân Ly ta sẽ giành lại nhà cho người
Nói thực chứ ta biết đấm đá gì đâu nha... Thôi thì... Tuỳ cơ biến ứng...
Một tên túm cổ tay ta giằng lại, theo phản ứng ta vòng ra sau giữ chặt tay hắn lại, cùi chỏ một phát vào đầu hắn..
Theo tưởng tượng của ta thì hắn sẽ ngất đi cơ...
Thế cơ mà sự thật thì...
AAAAA khuỷ tay ta đau quá nhaaaaa T^T
Một tên còn lại giữ chặt tay ta.

Nandae... Ba ăn hiếp một thật không công bằng nhaa...
/ Tg: Lạy chị. Chị vừa mới hùng hồn thách thức chúng giờ lại thế này!!! XD
Ân Ly: * treo tg lên cây* này thì lạy này.../
Tên thứ ba " áp dựng " lại chiêu thức của ta kia. Thật ăn cắp bản quyền nhaa. TT^TT. Mi có biết có luật nhốt tù 2 năm vì ăn cắp bản quyền không hả????
Choáng váng... Đầu ta đau như búa bổ rồi ta từ nhắm mắt lại...
Trước khi nhắm mắt, ta thấy người mình nhẹ tênh... Như bị nhấc đưa đi đâu đó...
*******************
- Hoàng Thượng, có người muốn yết kiến người- Gia Phong cúi mình trước Hoàng thượng cùng các nữ nhi, nam nhi của các tể tướng.
- Cho vào- Hoàng Thần uy nghi nhìn xuống. Trong lòng hắn thật ngổn ngang mà.
Nghe các huynh đệ nói để nàng lại giải quyết đám du côn thật lo mà. Hoàng hậu của hắn đáng ra phải để ngồi trong lòng hắn mà được cưng nựng, đáng ra phải để hắn " ăn" nữa chứ. Hừm... Không biết giơf này nàng thế nào nữa??? Yaaaaa hắn phát điên lên mất. Thật nhớ nàng quá mà!! >

Đọc truyện chữ Full