DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 2

Chương 2 – Phiên bản lớn của con trai cô

Năm năm sau Loa thông báo trong sân bay vừa đọc số hiệu chuyến bay hạ cánh, không lâu sau, một nhóm hành khách đi ra từ cửa kiểm tra an ninh.

“Mẹ, nóng quá đi, con muốn ăn kem que cơ” Một giọng nói líu lo ngây thơ vang lên, Lâm Thanh Dương kéo tay mẹ chớp chớp đôi mắt đen long lanh ánh nước.

Lâm Hương Giang bó tay liếc con trai, thấy cậu bé híp mắt, bặm môi ra vẻ đáng thương, biết rõ là cậu nhóc giả vờ, nhưng lòng không khỏi mềm nhũn.

“Chỉ được mua một cây thôi” Cô móc bóp ra rút tiền ra đưa cho cậu bé, không quên dặn dò: “Mua xong thì quay lại đây, mẹ đứng đây chờ con” Lâm Hương Giang kéo va ly trong tay.

*Tuân lệnh! Mẹ xinh đẹp!” Lâm Thanh Dương hôn gió với mẹ, siết chặt tờ tiền trong tay chạy như một làn khói.

Lâm Hương Giang muốn kêu thẳng bé chậm một chút cũng không kịp, lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

“A lô? Kiều Liên à? Ừ, tớ mới xuống máy bay… Được, tớ gọi xe qua đó ngay bây giờ đây”

Là cô bạn thân nhất Hoàng Kiều Liên gọi tới.

Ban đầu cô, Phan Thanh Y cùng với Hoàng Kiều Liên ở đại học là bạn gái thân thiết ở cùng một phòng ký túc xá, ba người cơ hồ nửa bước không rời, thề phải làm thần hộ mệnh lẫn nhau.

Nhưng vào năm năm trước, sự kiện xảy ra ở hôn lễ đã cho cô thấy rõ khuôn mặt giả tạo của Phan Thanh Y, tình cảm giữa các cô hoàn toàn tan vỡ.

Chỉ có Hoàng Kiều Liên là đối ử thật lòng với cô, những năm cô bỏ ra nước ngoài thường xuyên điện thoại liên lạc cùng cô.

Bây giờ cô đã trở về, Hoàng Kiều Liên liền ra lệnh bảo cô và con trai phải đến ở cùng với cô.

Sau khi Lâm Hương Giang kết thúc cuộc điện thoại, lơ đãng nhìn thấy trên màn ảnh lớn treo cao phía trước đang phát tin tức —— Vợ  chồng cậu mợ Hà Tùng Nhân sẽ tổ chức dạ tiệc chúc mừng kỷ niệm năm năm ngày cưới vào ngày hai mươi sáu.

Tin tức này lập tức chọc vào mắt cô đau nhói.

Cậu mợ? Hắn thật sự cưới Phan Thanh Yt Chớp mắt, năm năm đã trôi qua, nỗi nhục năm đó cô sẽ không bao giờ quên!

Đêm sinh nhật năm đó của Hà Tùng Nhân, Phan Thanh Y chuốc cho say cô khướt, sau đó đưa cô đi khách sạn, còn nói rằng Hà Tùng Nhân ở khách sạn chờ cô.

Nhưng trong hôn lễ cô ta đã bán đứng cô, còn cướp đi hôn lễ của cô!

Nếu như không phải bởi vì đứa bé trong bụng, còn có dư luận khủng khiếp về sự kiện ảnh giường chiếu đó, cô sẽ không vội vã bỏ chạy ra nước ngoài.

Hôm nay cô trở về, cô nhất định phải đòi lại công băng cho mình!

““Nhóc con, không có mắt đi đường à?

Nhóc là con nhà aï?” Cách đó không xa vọng tới giọng bực bội la mắng.

Lâm Hương Giang bỗng nhiên tỉnh hồn, đưa mắt nhìn, không khỏi bị dọa giật mình.

Là con trai của cô, nhóc con cầm cây kem mới mua trong tay, có lẽ là sao quá hưng phấn, lúc chạy về vô tình đụng phải người ta.

Cô vội vàng đi tới, kéo con trai trở về, thấy trên quần đối phương dính một mảng kem lớn, trong lòng vô cùng áy náy.

*Xin lỗi, xin lỗi, con nít chạy gấp quá, tôi giúp anh chùi một chút nhé” Cô vừa nói lấy khăn giấy ra lau giúp đối phương.

Tay cô vừa giúp đối phương lau lau một chút liền bị hắn hung hăng bắt lấy, một giọng.

nói trầm thấp lạnh lùng từ đỉnh đầu rơi xuống: “Cô muốn làm gì?”

Cô bị giọng nói này làm đứng hình, theo bản năng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên đối diện với một đôi đôi mắt đen hung dữ, cô hoảng hồn hít vào một hơi, lúc này mới thấy rõ tướng mạo người đàn ông này.

Lâm Hương Giang chớp mắt, cô tự hỏi mình có phải hoa mắt rồi hay không?

Gương mặt tuấn tú bất phàm mà vô cùng lạnh lùng trước mắt tại sao lại giống như… phiên bản phóng đại của con trai cô vậy?

Trong lúc nhất thời, cô nhìn đến ngây người, trong lòng chỉ có khiếp sợ.

*Nhìn đủ chưa?” Người đàn ông hất tay cô ra, giọng lạnh như băng.

Lâm Hương Giang hoàn hồn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, người này không phải là ba của con trai cô đẩy chứ ?

Không… Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Nào có dễ dàng để cho cô đụng phải ba của thẳng bé được?

Con trai chẳng qua là có một vài chỗ giống hẳn mà thôi, trong lòng cô nghĩ như vậy, trên mặt liền nở nụ cười áy náy: “Thật ngại quá, nếu không tôi đền tiền cho anh được không, để anh mua cái quần khác…

Lúc này cô mới phát hiện chỗ kem dính vừa khéo ngay bên cạnh dây kéo khóa quần, thảo nào cô vừa lau một chút liền bị hắn ngăn lại, chỗ như vậy nhạy cảm, mới vừa rồi cô làm sao ra tay được hay vậy?

Đọc truyện chữ Full