DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 9

Chương 9  Con riêng?

*Chú, nghe nói ông nội nhất xỉu, bây giờ ông ấy thế nào rồi?” Hà Tùng Nhân vừa bước vào liền hỏi.

Hân nghe y tá nói Hà Tuấn Khoa đang ở phòng bệnh này, hắn liền vội vàng bước vào, cũng không thấy rõ bên trong là ai.

Ánh mät Hà Tuấn Khoa hơi đổi khác, lãnh đạm trả trời: “Bệnh cũ, bác sĩ đang chữa trị” Hà Tùng Nhân lúc này mới nhìn rõ người trong phòng bệnh, liền kinh ngạc không thôi, tại sao lại là Lâm Hương Giang?

Hoàng Kiều Liên không chút khách khí, lập tức lên tiếng: “Ai cho anh vào đây? Đi ra ngoài!” Lâm Hương Giang mím môi không nói, vẫn ngồi bên giường bệnh chăm sóc con trai, không nhìn hẳn .

Hà Tùng Nhân vừa nhìn thấy đứa trẻ, con ngươi hắn lập tức co lại, sao đứa bé này lại… giống chú như vậy?

Hắn chợt nhìn về phía chú, chẳng lẽ đây là con trai của chú Út?

Không thể nào, bên cạnh chú một người đàn bà cũng không có, con trai ở đâu ra?

Con ngoài giá thú? Hẳn chú sẽ không làm loại chuyện hoang đường này đâu nhỉ.

Ngay lúc hẳn nhìn kỹ Lâm Thanh Dương, Hoàng Kiều Liên lại ngăn tâm mắt hẳn lại, lần nữa lên giọng đuổi khách: “Điếc à? Bảo anh đi ra ngoài, có nghe không?” Hà Tuấn Khoa liếc nhìn Lâm Hương Giang vẫn im lặng không nói một lời, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó nói với Hà Tùng Nhân: “Cậu chi đến thăm ông nội thôi à?” Hà Tùng Nhân máy móc thu ánh mắt lại, trong lòng vẫn rất kinh ngạc.

“Thanh Yốm nghén, ói dữ dội lắm, cháu đưa cô ấy đến cho bác sĩ xem thế nào, lát nữa cháu và cô ấy và đi thăm ông nội” Lâm Hương Giang nghe thấy lời hắn, lòng lập tức chùng xuống, Phan Thanh Y mang thai?

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ chắc cũng xong hết rồi, đi thôi, tôi dẫn cậu đi thăm ông ấy” Hắn trước khi đi sực nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nói với Lâm Thanh Dương: “Nhóc con, nhớ chú dặn đấy, đừng ăn kem quá nhiều.” Lâm Thanh Dương hừ mũi: “Chú, chú thật là đáng ghét quá đi!” Ý nói là ai thèm chú nhắc!

cu bàu nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi” Lâm Hương Giang sờ sờ đầu con trai, cô sợ Hà Tuấn Khoa tức giận, nhưng hắn chỉ nhếch môi, cũng không nổi giận.

Hà Tuấn Khoa ra đến cửa, thấy Hà Tùng Nhân cứ đứng ngớ ra bất động, còn trừng mắt nhìn chăm chằm mẹ con Lâm Hương Giang, hắn nhíu mày: “Sao vậy hả? Không muốn đến thăm ông nội à?” Hà Tùng Nhân hoàn hồn, liếc mắt nhìn đứa bé kia một lần cuối và rồi mới chậm rãi và Hà Tuấn Khoa đi ra ngoài.

Ra đến ngoài, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Chú, đứa bé kia không phải là con trai của cô Giang đấy chứ ?” “Là con trai cô ấy, thì sao?” Hà Tuấn Khoa tựa như có thâm ý nhìn về phía hắn.

Hà Tùng Nhân run rẩy tại chỗ,… Con trai cô !

Lâm Hương Giang lại có con trai!

Trong lòng hẳn nghe oành một tiếng, lửa giận bốc lên, cô còn dám nói cô không có phắn bội hẳn!

Sắc mặt hẳn cực kỳ xấu, miễn cưỡng cười khan: “Không, không có gì, chỉ là tò mò chút thôi Trong phòng bệnh, Hoàng Kiều Liên vẫn còn mắng Hà Tùng Nhân *Hương Giang, cậu nghe thấy Hà Tùng Nhân nói gì không? Phan Thanh Y mang thai!

Hãn đúng là không biết xấu hổ! Còn không biết xấu hổ nói như vậy ở trước mặt cậu!” “Đừng nhắc đến họ” Lâm Hương Giang không muốn nghe đến tên hai người đó, nhưng trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng nhìn thấy ở hành lang bệnh viện tối nay, Phan Thanh Y và bác sĩ nam kia.

Hoàng Kiều Liên thở hắt ra: “Đúng, không nên đề cập đến đôi cẩu nam nữ này nữa, làm hỏng cả tâm trạng!” Lâm Thanh Dương nháy mắt mấy cái: “Mẹ, mẹ nuôi đang mắng ai vậy?” Lâm Hương Giang sờ sờ đầu con trai, ân oán giữa cô và Hà Tùng Nhân, cô chưa từng nói cho con trai biết.

“Chuyện của người lớn, con đừng hỏi nhiều, ngoan ngoãn nằm xuống đi” Hoàng Kiều Liên kiểm tra cho nhóc con, chần chừ nói với Lâm Hương Giang: “Hương Giang, cậu có phát hiện Thanh Dương của chúng ta rất giống ông chủ cậu hay không?”

Lâm Hương Giang còn chưa kịp lên tiếng, nhóc con liền thò đầu ra từ trong chăn phắn đối: “Con không giống ông chú xấu xa đó chút nào, con đẹp trai hơn chú ấy nhiều!” Hoàng Kiều Liên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhe nanh hung dữ, chỉ biết nín cười: “Đúng đúng, con đẹp trai hơn hắn nhiều!” Lâm Hương Giang mím môi nhìn con trai, cô không muốn thừa nhận con trai và Hà Tuấn Khoa thật sự rất giống nhau, nhưng mà cô không cách nào lừa dối mình được.

Chẳng lẽ người đàn ông năm năm trước là hẳn?

Suy nghĩ của cô có chút rối loạn, cô không dám nghĩ đến, cũng không muốn suy nghĩ quá sâu xa, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Hà cả Sau khi nhóc con uống thuốc, nghỉ ngơi một hồi, chắc chăn không còn vấn đề gì nữa, ba người chuẩn bị về nhà.

Ba người mới vừa ra khỏi phòng bệnh, chợt một bác sĩ đi đến trước mặt: “Lâm Hương Giang, là cháu đấy à?”

Lâm Hương Giang nghe tiếng liền nhìn về phía đối phương, là một vị bác sĩ già tóc hoa râm, cô run run một lúc mới nhận ra: “Chú là..Bác sĩ Minh?” Bác sĩ Minh là bác sĩ chăm sóc cho cha cô năm đó, đối xử với cha cô rất ân cần cẩn thận.

Bác sĩ Minh cười ha ha một tiếng: “Thật đúng là cháu rồi, lâu rồi không gặp, chú còn không biết làm sao liên lạc với cháu đây” “Chú tìm cháu có chuyện gì không ạ?” Lâm Hương Giang nghỉ ngờ.

Bác sĩ Minh cười xong, trên mặt chợt lóe lên một tia thương cảm: “Ba cháu trước khi lâm chung bảo chú đưa một cái hộp cho cháu, lúc ấy nhiều chuyện bận rộn quá, chú nhất thời quên mất, cái hộp chú vẫn giữ ở nhà, lúc nào  cháu rảnh thì liên lạc với chú lấy về”

Đọc truyện chữ Full