DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 14

Chương 14 – Nghe nói cô mang thai

Lâm Hương Giang đứngđối diện Phan Thanh Y, tất cả mọi người đều nhìn vào haicô, bao gồm Hà Tùng Nhân cách đó không xa.

Hân nhíu mày, ngay ca hẳn cũng không biết Phan Thanh Y định làm gì Phan Thanh Y nhìn Lâm Hương Giangcười mà như không, sau đó nói: “Mời cô trả lời vấn đềcủa tôitrước, nếu như trả lời sai sẽ bị phạt nha.

*Nói đi” Lâm Hương Giang tiến lên thắn nhiên đón ánh mắt cô ta, Phan Thanh Y vẫn luôn dối tránhư vậy, không dám thừa nhận hai người quen biếtnhau trước mặt mọi người.

Từ đáy mắt Phan Thanh Y một tia ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên: “Xin hỏi cô vừa rồi nói cái gì với chồng tôiở ngoài hành lang?” Đôi mi thanh tú của Lâm Hương Giang khẽ nhíu, lờ mờ ý thức được Phan Thanh Y đang định làm gì.

“Vấn đề này cô hẳn nên đi hỏi Hà Tùng Nhân mới đúng, là tôi bị hắn kéora ngoài ” *Tôi đã hỏi anh ấy, anh ấy nói cô muốn lả lơi với anh ấy, có phải vậy không?” Phan Thanh Y lạnh lùng gắn từng tiếng, cố định tộicô.

Khách khứa dưới sân khấudáo dác xôn xao, thấp giọng bàn tán.

Lâm Hương Giang ánh mắt lóe lên, nhưng Phan Thanh Y không cho cô cơ hộimở miệng, tiếp tục chỉ vào cô nói to với mọi người: “Các vị thân mến, người đàn bà này tên là Lâm Hương Giang, côta chính là người đàn bà phắn bội Tùng Nhântrong hôn lễnăm năm trước!” Mọi người nghe thấy lời này của cô ta lại càng kinh ngạc, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏxì xào bàn tán về Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Gianghơi biến sắc thì ra Phan Thanh Ymuốn lôi cô ra ánh sáng, lật lại món nợ cũ, để cho mọi người phỉ nhổ cômột lần nữa.

“Bây giờ Tùng Nhân đã là chồng tôi,côvẫn còn cố chấp chứng nào tật nấy muốn quay lại mồi chài anh ấy sao!” Phan Thanh Y cao giọng buộc tội Lần này mọi người cũng vẫn tiếp tục chỉ trích Lâm Hương Giang, thương cảm cho Phan Thanh Y.

Lâm Hương Giang nghe có người gào lên bảo cô cút đi.

Côsiết chặt nằm đấm, Phan Thanh Y đúng là thủ đoạn!

“Tôi không mồi chài hẳn, cô bảo hắn lên sân khấu nói cho rõ ràng đi!” Lâm Hương Giang muốn xem thử Hà Tùng Nhân có phải cũng là cái dạng chẳng phân biệt đượcđúng sai hay không.

Phan Thanh Y cười lạnh: “Cô hết cơ hội rồi, lúc nãy tôi đã nói, nếu như cô trả lời sai đáp án, cô sẽ bị phạt.” Dứt lời côta bưng một ly rượu lên cười gãn, không chút khách sáo trực tiếp tạt thẳng vào mặt Lâm Hương Giang!

Lâm Hương Giang không tránh kịp, theo bản năng nhằm mắt lại, chất lỏng lạnh như băng từ trên đầu ròng ròng chảy xuống.

Khách khứa đứng đờ ra tại chỗ nhìn hai người, quên cả lên tiếng Hà Tuấn Khoađứng trong một góc,ánh mắt hơi trầm xuống, hẳn nhìn thẳng vào Lâm Hương Giang giờ phút này đang chật vật khổ sở không dứt, đây chính là mục đích côđến nơi này?

Hắn không nhúc nhích, ngược lại muốn xem thử côlật ngược thế cờ như thế nào?

Lâm Hương Giang khẽ run rẩy, cô tựa như vừa trở vềcảnh tượng hôn lễ năm năm trước, Phan Thanh Y cũng làm nhục cô ngay trước mặt mọi ngườinhư vậy.

Chỉ một thoáng, bao nhiêu tức giận dồn nén xông lên tận óc, Lâm Hương Giang bồng mở mắt ra, trong mắt là lửa giậnkinh người.

Phan Thanh Y thấy cô như vậy thì bị hơi run một chút, nhất thời sợ hãi Lâm Hương Giang cất bước, từng bước từng bước đến gần cô.

Lúc Phan Thanh Y lấy lại tỉnh thần, Lâm Hương Giang đã đi đến trước mặt cô ta Lâm Hương Giang đến gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Nghe nói cô đang mang thai nhỉ, nhưng màtôi biết, đứa trẻ trong bụng cô không phải là con của Hà Tùng Nhân.” Con ngươi trang điểm kỹ lưỡng của Phan Thanh Y kinh hoàng co giật, bức tường bảo vệ trong lòng trong nháy mắt sụp đổ, giống như bí mật mà cô ta hết sức che giấu đột nhiên bị người lột trần, trong lòng cả kinh, đột nhiên mất khống chế, dùng sức cực mạnh đẩy Lâm Hương Giang ra.

““Cút!” Côta kinh hoàng quát khẽ.

Lâm Hương Giang ứng phó không kịp, bị côta hung bạo đẩy ra, cả người mt61 thăng bằng ngã nhào về phía chiếc bánh ga tô nhiều tầng bên cạnh…

Lâm Hương Giang đụng ngã cái bánh ga tô, bản thân cũng chật vật ngã xuống đất, trên mặt, trên bộ váy dạ hội cũng dính rất nhiều kem và bánh.

Mọi người thấy vậy đều kinh hoàng la lên, rối rít lui ra một bên.

Phan Thanh Y thật sự đã mất khống chế, côgiận dữ quát to: ‘Bảo vệ, mau đếnđây đuổi người người phụ nữhèn hạ này ra ngoàicho tôi!” Rõ ràng câu nói kia của Lâm Hương Giang đã kích độngcô ta.

Hà Tùng Nhân không thể nào đứng xem nữa, hẳn lạnh lùng liếc Lâm Hương Giangtrên đất, ngay sau đó sải bước lên sân khấudìu đỡ Phan Thanh Y.

Bảo vệ bị gọi vào, ngay lúc họ muốn tóm lấy Lâm Hương Giang, một giọng đàn ông trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Khoan đã” Mọi người quay đầu lại nhìn, dáng vẻ một người đàn ông cao tobẩm sinh đã mang hơi thở áp bức người khác xuất hiện trước mắtmọi người, hẳn từng bước đi đến, mọi người cũng thức thời nhường đường cho hẳn đi qua.

Những bảo vệ kia nhìn thấy hẳn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chợt lúng túng không biết nên làm gì cho phải.

Chỉ chốc lát, đôi chân thon dài của người đàn ông xuất trước mặt Lâm Hương.

Giang, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặtlạnh lùngcủa người đàn ông.

Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc cônhìn thấy Hà Tuấn Khoa, trong lòng lại vô hình hiện lên một tia uất ức, và xấu hô.

Côđưa tay gạt bớt bánh kem trên người đồng thời cười gượng với hẳn: “Tổng giám đốc, xin lỗi anh, tôi làm anh mất thể diện rồi” Hà Tuấn Khoatừ trên cao nhìn xuống cô, không đáp lời cô, con ngươi sắc sảo lãnh lẽo nhìn về Phan Thanh Y trên sân khấu, chậm rãi nói: “Côấy là do tôi đưađến, trước khi ra tay có phải nên hỏi qua tôi một câuhay không?” Giọng nói của hắnnghe không ra vui hay giận, nhưng trên người lại tản mát ra hơi thở lạnh như băng đủ để khiến cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi.

Có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, huống chỉ Lâm Hương Giang là bạn gái của Hà Tuấn Khoa, Phan Thanh Y hạ nhục cô ngay trước mặt mọi người, há chẳng phải là không  thèm nhìn mặt hẳn?

Phan Thanh Y bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Tuấn Khoanhìn xoáy khiến trong lòng cô ta không ngớt run rẩy, lúc này mới ý thức vừa rồicôta thất thố như thế nào!

“Chú…” Côta cuống cuồng muốn nói gì đó.

Nhưng Hà Tuấn Khoa cắt ngang lời cô: “Không cần gọi bằngtôi chú,tôi không dám nhận.

Phan Thanh Y sắc mặt tái nhợt,miệng há ra khép vào, một câu cũng không nói ra được.

Hà Tùng Nhân vội vàng nói đố: “Chú, Thanh Y không phải cố ý” Ánh mắtHà Tuấn Khoa lãnh đạm quét sang hai vợ chồng, nhếch môi không nói câu nào, cúi người ôm Lâm Hương Giang lên, sau đó bế cô rời đi.

Đọc truyện chữ Full