DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 22

Chương 22 – Hủy hoại cô!

Sau khi Lâm Hương Giang tiễn Hà Tuấn Khoadi, thấy chai nước hoa để trên bàn, không hiểu sao cô lại có cảm giác hẳn cảm thấy rất hứng thúvới chai nước hoa này?

Hoặc giả là cha cô đấnghiên cứu chế tạo ra một loại nước hoa quá sức đặc biệt, một loại nước hoa cóhương thơmngây người Cô đang suy nghĩ đến xuất thần, con trai đột nhiên chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh taycô: “Mẹ ơi, convà cái ông chú khó chịu đó thật sự rất giống nhau sao?”

Lâm Hương Giang cúi đầu nhìn nhóc con, không khỏi không thừa nhận, gương mặt này vàHà Tuấn Khoa thật sự là càng nhìn càng giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ hắn thật sự là ba ruột của con trai cô?

Ý niệm này bỗng dưng xẹt qua trong đầu, dọa cô giật bắn mình.

Cô theo bản năng bật thốt lên: “Làm sao có thể? Con và hản ta không hề giống nhau một chút nào.” Cô nói rất trái lương tâm.

“Mẹ, mẹ nói dối!” Nhóc con nhìn chằm chằm cô,đôi mắt to tròn trong sáng.

“Mẹ… Mẹ nói dối hồi nào?” Cô càng không dám đối mặt với nhóc con này nữa!

Lâm Thanh Dương nghiêm mặt, mắt không chớp nhìn cô: “Mỗi lần mẹ nói dối đều không dám nhìn con, đã vậy còn chớp mắt rất nhiều lần.”

Lâm Hương Giang lập tức nhìn thẳng vào cậu bé, cố gắng không chớp mắt: “Mẹ không có nói dối” Nhưng khi nói như thế chính cô cũng cảm thấy những lời này vô cùng giả dối.

“Mẹ, mẹ không lừa được con đâu, mẹ nói dối thật mà, mẹ nói thật đi, con và chú ấy rất giống nhau có đúng hay không? Mẹ nói xem, chú ấy không phải là ba con đấy chứ?”

Lâm Hương Giang nhìn thấy khao khát trong mắt con trai, nhớ đến chuyện ở trường học, bởi vì không có ba mà thắng bé bị bạn học cười nhạo, lòng đau đớn như có ai cắt từng miếng thịt.

Cô đưa tay vuốt ve đầu thẳng bé: “Con rất muốn tìm ba đúng không?”

Nhóc con gật đầu: “Muốn”

“Mẹ chäc chẵn sẽ sớm tìm được ba.”

“Vậy chú…”

*Hản không phải là ba của con. Cho dù biết nói như vậy nhóc con sẽ thất vọng, cô vẫn buộc phải làm thế.

Năm năm trước Phan Thanh Y bày mưu hãm hại cô, trước đây không lâu cô mới thấy người đàn ông trong bức ảnh ở bệnh viện, cho nên người đàn ông đêm đó không thể nào là Hà Tuấn Khoa.

Lâm Thanh Dương trong lòng có vẻ khổ sở, cậu bé thầm mong ước, nếu như ba cậu thật sự là cái ông chú cao ngạo lạnh lùng đó, cậu cũng sẽ nhìn nhận, nhưng mà mẹ lại nói không phải chú ấy.

Sáu giờ tối, chiếc Maybach lái vào nhà chính nhà họ Hà.

Chỉ chốc lát, Hà Tuấn Khoa xuống xe, quản gia bước tới đón: “Tổng giám đốc ngài về rồi ạ, chủ tịch đang đợi ngài về dùng cơm”

“Ừ” Hà Tuấn Khoa ừ thay cho mồi chài trả lời, đôi chân thon gầy không nhanh không chậm bước vào trong nhà.

Trong phòng khách truyền đến tiếng nói đùa, là giọng nói của bà chị dâu Liễu Thu Cúc, còn có người khách nào khác nữa sao?

Bóng dáng cao lớn của Hà Tuấn Khoa xuất hiện ở phòng khách, tiếng cười liền tạm ngưng, tất cả ánh mát đổ dồn về phía hắn.

*A, Tuấn Khoa về rồi kia, thật khéo quá đi mất, nhà chúng ta hôm nay có khách đến chơi”

Liễu Thu Cúc cười hì hì kéo tay cô gái ngồi bên cạnh bước đến trước mặt hắn giới thiệu: “Tuấn Khoa, đây là con gái nhà họ Trần, Trần Tú Nhi, gần đây cô ấy mới ờ nước ngoài trở về, hai đứa hồi còn bé từng gặp nhau, chú có nhớ không?”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa nhàn nhạt liếc mắt sang chỗ Trần Tú Nhi, thấy cô ngượng ngùng cúi đầu, hắn nhất thời chẳng biết phải bình luận gì.

Chị dâu làm như thế chính là cho hắn xem mắt con gái người ta.

Hắn liếc nhìn Hà Phương Đông ngồi trong ghế bành, ông già vẫn trấn tĩnh như ngày thường, chẳng lấy gì làm khó chịu, xem ra ông †a cũng vừa mắt cô nàng Trần Tú Nhi này thì phải, hy vọng cô ta trở thành con dâu mình à?

Hà Tuấn Khoa vô cùng lạnh nhạt nhổ ra một mồi chài: “Không nhớ”

Một mồi chài nói chẳng vui chẳng buồn của hắn làm cho bầu không khí trở nên lúng túng, nụ cười trên mặt Trần Tú Nhi cứng đờ, Liễu Thu Cúc vội vàng giảng hòa: “Thì là chuyện hồi còn nhỏ mà, hai đứa cũng lâu quá rồi không gặp nhau, không nhớ cũng là bình thường, được rồi, không nói những chuyện này nữa, dọn cơm đi.”

Trần Tú Nhi có vẻ tủi thân, cắn môi liếc nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, sau đó bị Liễu Thu Cúc kéo tay đi vào phòng ăn.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, đột nhiên nói: “Cả nhà cứ việc ăn trước, công ty còn vài việc chưa xử lý xong, tôi phải ra ngoài một chuyến”

Hắn nói xong thẳng lưng xoay người rời đi, cũng không để ý gì đến sắc mặt họ.

Liễu Thu Cúc vội vã đuổi theo ra mấy bước: “Tuấn Khoa, có chuyện gì gấp vậy, không thể cơm nước xong rồi làm hay sao?”

Nhưng rốt cuộc bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hẳn bỏ đi.

“Được rồi, cứ mặc kệ nó Hà Phương Đông mở miệng, ông ta đã sớm biết, cả nhà họ tự quyết định giới thiệu đối tượng cho hắn căn bản chỉ là vô ích.

Liễu Thu Cúc siết nắm tay, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, bà ta phải cố hết sức tác hợp cho Hà Tuấn Khoa và Trần Tú Nhi, không thể để cho Lâm Hương Giang đắc thủ.

Hà Tuấn Khoa quả thật đi đến công ty, cũng không phải là có chuyện gì gấp, mà chẳng qua không muốn bị người khác quấy tầy.

Lúc này, nhân viên đã tan sở, cao ốc văn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Hắn ngồi trên ghế xoay trong văn phòng tổng giám đốc, châm cho mình một điếu thuốc, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh Lâm Hương Giang và con trai cô.

Diện thoại di động để trên bàn làm việc đột nhiên reo lên, là trợ lý Hoài Vũ.

Hắn nhớ đến điều gì đó, lập tức nhận điện thoại: “Nói”

*Tổng giám đốc, báo cáo xét nghiệm ADN đã có rồi”

Con ngươi Hà Tuấn Khoa bỗng nhiên co giật, ngón tay kẹp thuốc lá cũng run lên, giọng vô cùng nặng nề: “Đưa đến đây”

Không lâu sau, Hoài Vũ đến văn phòng, đem một tập văn kiện đến trước mặt hắn.

Hà Tuấn Khoa cầm tập văn kiện lên lập tức mở ra, lấy báo cáo xét nghiệm ADN, ánh mắt rơi trên kết quả giám định.

Hắn nhìn chằm chằm kết quả kia, cả người bất động hồi lâu, nhưng sâu trong đáy mắt đã sớm gió nổi mây vần.

Ngày hôm sau, Lâm Hương Giang tự đón xe đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương ở chân.

Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, nói với cô rãng vết thương khôi phục khá nahnh, chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là cô có thể đi làm.

Bác sĩ lại kê một toa thuốc cho cô, cô mỉm cười cảm ơn bác sĩ, sau đó cầm toa thuốc đi lấy thuốc.

Sau khi Lâm Hương Giang xếp hàng lấy thuốc, đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, bỗng dưng thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên ở khúc quanh trước mặt.

Là Phan Thanh Y?

Phan Thanh Y lại đến bệnh viện, cô ta đến tìm bác sĩ nam đó?

Lâm Hương Giang không chần chừ nữa, lê cái chân bị thương đuổi theo thật nhanh, lần này cô có thể tóm được người đàn ông kia!

Nhưng mà sau khi rế ngang, cô không thấy bóng dáng Phan Thanh Y đâu nữa, không biết cô ta đi hướng nào rồi.

Cô thả chậm bước chân lần mò tìm kiếm, ở một góc vắng vẻ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện, là giọng nói của Phan Thanh Y.

Lâm Hương Giang dừng bước, nghe tiếng họ đối thoại.

“Cục cưng, sao bây giờ mới đến thăm anh vậy? Anh nhớ em gần chết à”’ Là giọng nói của bác sĩ nam đó.

“Anh đâu phải không biết bây giờ em đang có thai chứ, tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều coi em như búp bê sứ ý, lúc nào cũng có người đi theo, nếu không phải em nói muốn đến đây khám thai, vậy thì làm sao có cơ hội gặp anh yêu của em chứ?” Trong giọng nói Phan Thanh Y không giấu nổi vẻ đắc ý.

Cô cầm tay bác sĩ nam kia xoa xoa bụng: “Ngoài nhớ em ra, anh có nhớ cục cưng của mình hay không?”

“Dĩ nhiên là nhớ rồi” Bàn tay bác sĩ kia thò vào bên trong y phục của cô, cúi đâu xuống hôn lên bụng.

Lâm Hương Giang nhìn thấy cảnh tượng này ngoài kinh tởm ra còn có khiếp sợ, cô ngược lại muốn xem thử người đàn ông này có phải người đàn ông trong mấy ảnh giường chiếu năm đó hay không!

“Phan Thanh Y!” Cô từ khúc quanh đi ra, trợn đôi mắt lạnh lùng lùng nhìn cặp trai gái không biết liêm sỉ trước mặt.

Hai người bị dọa giật nảy mình, Phan Thanh Y quay đầu nhìn thấy Lâm Hương Giang, đáy mắt chợt lóe lên một tia hốt hoảng, ngay sau đó liên đẩy bác sĩ nam kia ra, trầm giọng quát: “Đi mau”

Bác sĩ nam kia cũng luống cuống, không nói lời nào liền xoay người nhanh chóng chạy đi.

Lâm Hương Giang thấy vậy lập tức muốn đuổi theo bắt hắn: “Đứng lại!” Đáng hận là chân cô bị thương, không cách nào đuổi theo được.

Phan Thanh Y bước đến ngăn cô lại, tức giận nói: “Lâm Hương Giang, mày theo dõi tao?”

Lâm Hương Giang nóng lòng muốn bắt bác sĩ nam kia, nhưng cứ hễ đẩy Phan Thanh Y ra lại bị cô ta níu lại.

“Mày buông tao ra” Cô nóng ruột quát khẽ, chỉ chớp mắt, bóng dáng bác sĩ nam kia đã mất hút, Phan Thanh Y còn quấn chân cô!

Cô dùng sức hất tay Phan Thanh Y ra, lạnh lùng nhìn thẳng cô ta: “Người đàn ông kia là ai?”

Đọc truyện chữ Full