DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 30

Chương 30 – Người đàn ông năm năm trước

Có lẽ là nhận ra nghỉ ngờ của cô, hẳn nói tiếp: “Thanh Dương là con trai tôi, cô cho rằng tôi sẽ để cho con tôi lưu lạc bên ngoài sao?

Cho dù tôi đồng ý, nhà họ Hà cũng sẽ không đồng ý”

Cái này thì Lâm Hương Giang hiểu rõ, nếu như người nhà họ Hà đã biết Thanh Dương là con trai hän, họ chắc chăn sẽ không tha cho  đứa trẻ và cô!

Họ sẽ cướp đứa trẻ của cô, mang về nhà họ Hài Trong lòng cô không ngừng nhảy nhót loạn xạ, vội vàng níu tay hẳn: “Anh không được  giành con trai với tôi!”

Hà Tuấn Khoakhẽ cau mày, đôi môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên: “Cho nên cách tốt nhất là chúng ta kết hôn”

Lâm Hương Giang trầm mặc, cô biết, nếu như nhà họ Hà muốn bắt con cô đi, với sức lực yếu ớt của cô căn bản không có cách nào chống lại.

Nóinhư vậy, cô không thể không ký thỏa thuận này?

Cô đột nhiên nhớ đến con trai từ nhỏ đến giờ đều rất muốn đi tìm ba, lại nhớ đến ở trường học con trai vì không có ba mà bị người ta cười nhạo, bây giờ cô có thể cho con trai một gia đình hoàn chỉnh, cô còn gì để do dự nữa?

“Được, tôi ký” Rất sợ mình sẽ hối hận, cô cầm vội bút lên nhanh chóng ký tên mình xuống.

“Cô không cần đọc nội dung thỏa thuận à?” Hà Tuấn Khoa thấy cô giống như ký khế ước bán mình gì đó, không kiềm được nhắc nhở một câu.

Lâm Hương Giang nhếch môi: “Chuyện đến nước này rồi, có xem hay không thì khác gì nhau?” Cuối cùng vẫn phải ký thôi.

Hà Tuấn Khoakhẽ gật đầu, lấy lạithỏa thuận kia: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, cô chính là bà Tuấn Khoa, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, chờ tôi sắp xếp xong mọi Sẽ rước côvàThanh Dương trở về nhà họ Hà”

“Nhanh như vậy à?” Lâm Hương Giang nhíu mày,ý hẳn là muốn cho Thanh Dươngnhận tổ tiên sao?

Hà Tuấn Khoanhàn nhạt liếc cô : “Cô cũng chuẩn bị tỉnh thần trước đi, đến lúc đó côvàthẳng bé phải đến ở trong nhà họ Hà đấy”

*Ở nhà họ Hà? Cái này… có… có tiện không?” Mọi thứ quả thực xảy ra quá nhanh.

Người đàn ông bỗng dưng xích lại gần cô: “Bà Tuấn Khoa, chúng ta đã là vợ chồng, cô và thẳng bé không ở chung với tôi, chẳng lẽ muốn ở riêng à Hãn đột nhiên đến gần, hơi thởđàn ông mãnh liệt bao phủ, gò má cô không khỏi nóng bừng lên.

“Tôi… biết rồi” Cô nghiêng mặt qua một bên, tránh hơi thở ấm áp của hẳn đang không ngừng phả vào mặt.

Những ngón tay dài thon gầy của người đàn ông nâng cằmcô lên, xoay mặt cô lại đối diện với hắn: “Còn nữa, sau này phải gọi tôi là Tuấn Khoa”

Lâm Hương Giang bị ánh mắt sáng quắc của hản nhìn chăm chú, nhịp tim càng lúc càng rối loạn, rũ mắt xuống: “Biết rồi”

“Gọi cho tôi nghe thử xem nào”

*A?” Tim Lâm Hương Giang đập còn nhanh hơn, dưới ánh mătthiêu đốt của hẳn, cô chỉ có thể nhắm mắt gọi: “Tu… Tuấn Khoa”

Nghe thấy giọng nóimềm nhũncủa cô, trong lòng Hà Tuấn Khoacảm thấy khoan khoái một cách khó hiểu, ánh mắt lại sâu hơn mấy phần, nhưng ngoài mặt vẫn rất ung dung: từ”

*Trở về đi thôi, trông chừng đứa bé, ngoan” Hản rốt cuộc cũng buông cô ra Lâm Hương Giang gật đầu, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, hẳn lại nói: “Đúng rồi, cô hãy nói cho thằng bé biết chuyện này nhé”

Hãn sợ Thanh Dương không thể chấp nhận sự thật về người cha này?

“Vâng” Lâm Hương Giang đáp lại Cô không biết mình xuống xe bằng cách nào, chờ cô lấy lại tinh thần, chiếc Maybachcòn đang đậu trước mặt đã lái đi Cô cầm một bảnthỏa thuậntrong tay, cô cứ thế gả làm vợ người ta à2 Lâm Hương Giang mất một ngày mới tạm chấp nhận chuyện Hà Tuấn Khoa là ba của con trai cô.

Cô tìm thấy tờ báotrước khi rời khỏithành phố Nguyên Tháiđã giữ lại, theotin tức trên tờ báo về hôn lễ của cô và Hà Tùng Nhân, trên đó còn minh họa một số bức ảnh giường chiếu kia Cô sở dĩ giữ lại tờ báo này ngoại trừ từng phút từng giây nhắc nhở mình không thế quên SỈ nhục ra, quan trọng nhất chính là cô muốn tìm ra người đàn ông trong bức ảnh.

Năm năm qua cô đã lật đi lật lại tờ báo này vô số lần, đã nhớ như in bóng lưng và gò má người đàn ông này, cho nên ngày hôm đó ở bệnh viện cô mới có thểnhận ra hẳn.

Nếu người đàn ông này thật sự ở bệnh viện đó, vậy cô trực tiếp đến bệnh viện tìm hẳn là được.

Lâm Hương Giang không chần chừ nữa, mang báo đi đến bệnh viện.

Cô tìm bác sĩ Minh năm đó đã chữa trị cho cha cô, hỏi thăm về người đàn ông kia.

Sau khi bác sĩ Minh xem bức ảnh, liền cau mày nói: “Người này chú thây rất quen, để chú suy nghĩ một chút thử xem… Bởi vì không chụp được chính diện, ông nhất thời không thể nhớ nổi.

“Không sao, chú cứ từ từ suy nghĩ” Lâm Hương Giang trong lòng nóng nảy nhưng lại không thể thúc giục.

“A, chú nhớ ra rồi, người này rất giống Nguyễn Hiệp,bác sĩ khoa ngoại.”

“Nguyễn Hiệp? Chú chắc chăn chứ?”

Trong mắt Lâm Hương Giang lóe lên ánh sáng “Ừ, rất giống anh ta, cháu đến khoa ngoại hỏi thăm một chút thử xem”

*Cám ơn chú, bác sĩ Minh” Lâm Hương Giang hận không thể lập tức lôi Nguyễn Hiệp ra.

“Không cần khách sáo, hồi đó chú không thể cứu được ba cháu, trong lòng vẫn rất áy náy: Lâm Hương Giang thấy ông muốn nói lại thôi, cô lại nghỉ ngờ: “Bác sĩ Minh, ba cháu hồi đó qua đời có phải không phải đơn giản như vậy hay không?”

Bác sĩ Minh biến sắc, vội vàng nói: “Là năng lực của chúng tôi có hạn, cháu không nên suy nghĩ bậy bạ, cháu đi tìm người cần tìm đi, chú cũng phải đi khám cho bệnh nhân tồi!

Bác sĩ Minh lại vội vội vàng vàng bỏ đi.

Lâm Hương Giang nhíu mày thật chặt, bây giờ cô có thể chắc chẩn, cái chết của ba cô thật sự có khả nghi!

Nhưng bây giờ cô phải tìm ra Nguyễn Hiệp.

trước đất Lâm Hương Giang đến khoa ngoại hỏi thăm Nguyễn Hiệp, nhưng được cho biết hai ngày trước Nguyễn Hiệp đã xin nghĩ việc, hắn không còn làm việc ở đây nữa.

Chuuyện này cũng quá trùng hợp, hẳn không nghỉ việc lúc nào lại chọn đúng lúc này.

xin nghỉ việc, xem ra tên Nguyễn Hiệp này rất có thể chính là đối tượng cấu kết với Phan Thanh Y cảm sừng ông chồng ngu xuẩn kia!

Lâm Hương Giang không khỏi ảo não, lẽ ra cô nên đến bệnh viện tìm người sớm một chút.

Lúc cô chuẩn bị rời đi chợt nhìn thấy bảng giới thiệu bác sĩ khoa ngoại treo trên tường, mỗi vị bác sĩ đều có ảnh minh họa.

Cô nhìn thấy tên Nguyễn Hiệp, nhìn thấy ảnh của hãn, chính là hẳn!

Cô rốt cuộc đã thấy rõdáng vẻ của hẳn!

Chắc chắn là Phan Thanh Y bảo hẳn xin nghỉ việc, để tránh mặt cô!

Lâm Hương Giang lãnh đạm cười một tiếng, Phan Thanh Y cho rằng bảo Nguyễn Hiệp xin nghỉ việc thì cô không tìm được hắn sao?

Chỉ cần Phan Thanh Y còn tiếp tục liên lạc với Nguyễn Hiệp, họ sớm muộn sẽ có ngày bại lột Cuối tuần, Lâm Hương Giang nhận được tin nhắn của Hà Tuấn Khoa, bảo cô và nhóc con ở nhà chờ hẳn, hản muốn đón họ về nhà họ Hà ăn cơm.

Lâm Hương Giang nhìn tin nhẳn kia đến thất thần, ngày này rốt cuộc vẫn phải đến.

Nhưng cô vẫn chưa nói với con trai chuyện Hà Tuấn Khoa chính là ba ruột cậu bé, mấy ngày nay cô vẫn luôn do dự, khó mà mở miệng.

Bây giờ thì không thể không nói với cậu được rồi.

*Thanh Dương, con qua đây với mẹ, mẹ có lời muốn nói với con” Cô để điện thoại di động xuống, nói với con trai.

Nhóc con đang mày mò lắp ráp mô hình máy bay, nghe vậy liền đi đến trước mặt cô: “Mẹ ơi, sao mẹ lại căng thẳng như vậy?”

Cô bị một thằng nhóc nói trúng tim đen, tên nhóc này nhạy bén như vậy chắc chắn là di truyền từ ba nó.

Lâm Hương Giang hăng giọng : “Có phải con rất muốn tìm ba không?”

Nhóc con gật đầu: “Mẹ, mẹ có tin tức của baà?”

Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của cậu bé, Lâm Hương Giang không đành lòng để cho nó thất vọng: ” Ừ, mẹ đã tìm được ba con rồi.”

“Thật sao? Người đó là ai ? Bây giờ đang ở đâu?” Nhóc con không kịp chờ đợi để gặp được ba nữa.

Đối mặt với ánh mắt tò mò tràn đầy mong đợi của nhóc con, ngược lại Lâm Hương Giang có vẻ ngập ngừng khó mà mở miệng, cô cũng  không cách nào chắc chắn cậu bé có thế chấp  nhận người cha Hà Tuấn Khoa này hay không.

*Mẹ? Sao mẹ lại không nói? Chẳng lẽ ba không muốn nhìn nhận chúng ta?” Th: cau mày không nói, nhóc con không khỏi nóng lòng.

“Không phải, hắn không có không muốn nhìn nhận chúng ta, ngược lại hắn… hắn còn chuẩn bị đón chúng ta trở về nhà hắn.” Cô vội Vàng nói.

“Thật sao? Vậy coi như ông ấy còn chút lương tâm, mẹ mau nói ông ấy là ai đi?”

Đọc truyện chữ Full