DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 33

Chương 33 – Cô ta không phải loại đàn bà tốt lành gì

*Ba, ba cũng cho phép Tuấn Khoa cưới loại đàn bà này sao?” Bà ta nhìn về phía Hà Phương Đông.

Hà Phương Đônglạnh lùng liếc Lâm Hương Giang, ông ta đương nhiên không thể nào chấp nhận người con dâu này, nhưng cô là mẹ của đứa bé, không chấp nhận cô, chẳng lẽ muốn để cháu trai tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài?

Hà Phương Đông trầm mặt không tỏ thái độ, sự yên lặng của ông ta cũng tựa như ngầm cho phép.

Liễu Thu Cúc bế tắc, tức giận nói với Hà Tuấn Khoa: “Được, được lảm… Rồi cũng có ngày côtacäm sừng chú cho mà coi, lúc đó  chú sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào!”

Lâm Hương Giang nghe bà ta nói như vậy cũng không nhịn được nữa, nhất là khi từ chỗ Phan Thanh Ycô biết rằng, ban đầu trong hôn lễ của côvàHà Tùng Nhân, Liễu Thu Cúcđã ngầm cho phép tung mấy bức ảnh giường chiếuđó ra, chínhLiêu Thu Cúc phá hủy danh dự củacôt!

Bây giờ bà ta còn ăn nói hàm hồ bêu xấu côI *Bà Thu Cúc, hy vọng bà hãy thu hồi lời nói vừa rồi, tôi xưa nay luôn trong sạch, không hề phản bội Tùng Nhân nhà bà” Lâm Hương Giang lạnh lùng nhìn Liễu Thu Cúc Liễu Thu Cúc châm chọc cười: “Không hề?

Cô còn có mặt mũi nói những lời như vậy?

Chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại lần nữa chuyện xấu năm đó của cô sao?”

“Năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, là ai cố ý tungả ramấy bức ảnh giường chiếu hủy sự trong sạchcủa tôi, bà Thu Cúc, bà hẳn phải biết rõ hơn tôi chứ ?” Đáy mắt Lâm Hương Giang lóe lên một tia tức giận.

Liễu Thu Cúc bị ánh mắt lạnh lùng củacônhìn chòng chọc, trong lòng chợt chột dạ, ánh mắt lóe lên, âm thầm nghi ngờ, chẳng lẽ Lâm Hương Giang biết chuyện gì rồi?

Liễu Thu Cúc đột nhiên yên lặng, phòng khách liền rơi vào trạng thái yên tĩnh một cách gượng ép.

Liễu Thu Cúc thấy Hà Phương Đông đang dùng ánh mắt kỳ quái quan sát mình, bà ta không thể nói thêm điều gì khácnữa, tránh để hỏng chuyện, nhất là Hà Tuấn Khoa, bây giờ hắn một mực che chở cho Lâm Hương Giang.

Vừa khéo người giúp việc bước vào nói có thể dọn cơm, bầu không khí ngột ngạt trong phòng khách rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Lâm Hương Giang thấy Liễu Thu Cúc không nói gì nữa, xem ra Phan Thanh Y không lừa gạt cô, năm đó hết thảy mọi chuyệnxảy ratrong hôn lễ, Liễu Thu Cúc là chủ mưu.

Hà Phương Đông đứng dậy, ngoäc ngoäc tayvới nhóc con: “Đói bụng chưa? Đi vào ăn cơm với ông nội nào.”

Hết lần này đến lần khác nhóc con vẫn không nế mặt ông già, một tay cậu nhóc cầm tay mẹ, tay kia cầm tay Hà Tuấn Khoa, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ba, con và mẹ đều đói rồi, ba dẫn hai mẹ con con đi ăn cơm nha?”

Hà Tuấn Khoagiật giật khóe môi: “Được.”

Hà Phương Đông trừng mắt nhìn nhóc con, nhưng chịu chết không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn sangLiễu Thu Cúc, nghiêm mặt nói: “Cô ở lại ăn cơm haylà về nhà?”

Liễu Thu Cúc nào còn có tâm trạng ăn với uống?

“Con làm sao dám quấy rầy cả nhà đoàn tự vui vẻ ạ” Bà ta không khỏi châm chọc một câu, “Thưa ba con về. Bà ta thưa gửiHà Phương Đông nói tiếng, sau đó khoặm mặt bỏ đi.

Hà Phương Đông cũng không giữ lại, chống cây gậy baton đầu rồng nhanh chóng đi sang phòng ăn, ông già dù sao cũng muốn tranh thủ tình cảm với cháu trai mới được.

Trong phòng ăn, trên bàn ăn thật dài bày rất nhiều thức ăn ngon.

“Oa, nhiều thức ăn như vậy sao!” Lâm Thanh Dương từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy một bàn ăn lớn như vậy, cũng chưa từngđược cùng lúc ăn nhiều món ăn như vậy.

“Thích cái gì thì cứ ăn thoải mái” Hà Tuấn Khoa nhếch nhếch khóe môi.

Lâm Hương Giang cũng bị dọa giật mình, chỉ có bốn người họ mà thôi, đâu cần làm nhiều thức ăn như vậy chứ ? Bữa cơm này có thể so sánh với một bữa đại tiệc chứ chẳng đùa.

Sau khi Hà Phương Đôngyên vị bèn quay sang nói với nhóc con: “Ngồi xuống ăn đi, xem thử còn muốn ăn cái gì thì bảo đầu bếp làm thêm”

“Không cần đâu, chỉ cần ăn những thứ này là cái bụng đã căng tròn rồi ạ” Nhóc concũng rất tự biết thân biết phận.

Hà Phương Đông cười một ha ha, chủ động gắp thức ăn cho cháu: “Vậy cháu cứ ăn đi, ăn nhiều một chút”“

Hà Tuấn Khoacũng bảoLâm Hương Giang ngồi xuống, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Muốn ăn gì nào?”

Hai người lần lượt ngồi xuống, hắn lại dựa gần như vậy để nói chuyện, bên tai Lâm Hương Giang hơi nóng lên, vội vàng nói: “Anh không cần để ý đến tôitôi không kén ăn.”

Anh mắtngười đàn ông đang nhìn cô chăm chú chợt sâu hơn mấy phần, cánh môi mỏng dính ngậm lại, không nói lời nàonữa.

Bữa ăn tối cứ thế trôi qua, bóng đêm cũng dân chìm sâu.

Lâm Thanh Dương ăn rất no, cậu nhóc vỗ  võ cái bụng căng tròn: “Mẹ ơi, nhìn xem cái bụng con có giống dưa hấukhông không nè?”

Lâm Hương Giang buồn cười, cũng hùa theo vỗ vỗ cái bụng của cậu bé: “Ai bảo con ăn nhiềunhư vậy làm gì?”

“Ăn ngon quá đi mất, con không kềm nổi”

Nhóc conxoa bụng, nếu không phải thật sự quá no rồi, cậu vẫn còn muốn ăn nữa.

*Mẹ, cơm nước ở nhà của ba ngon thiệt đó” Nhóc con không kềm được kích động.

“Vậy sau này con ở lại đây nhé, ngày nào cũng được ăn rất nhiều đồ ăn ngon” Hà Tuấn Khoa đột nhiên nói.

“Đúng đúng, phải ở lại đây chứ, để ông sai người sắp xếp phòng” Hà Phương Đông lập tức sai quản gia đi bố trí.

Lâm Thanh Dương nhìn sang mẹ, hỏi dò: “Chúng ta phải ở lại đây sao?”

“Cái này ..” Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn Hà Phương Đông, rồi lại nhìn tiếp Hà Tuấn Khoa, họ chỉ muốn nhóc con ở lại mà thôi đúng không?

Hà Tuấn Khoa dù sao cũng là ba của đứa bé, cô cũng phải cho hai cha con một khoảng thời gian chung đụng mới công băng.

“Con muốn thì ở lại đây mấy ngày đi” Lâm Hương Giangxoa đầu con trai nói.

“Vậy mẹ thì sao? Mẹ không ở lại với con được sao?” Điều mà nhóc con quan tâm hơn chính là điều này.

Lâm Hương Giang lắc đầu : “Ừ, mẹ thì không được”

*Vậy con cũng không ở lại đây đâu, mẹ ở đâu con ở đó” Nhóc con vẫn chưa hoàn toàn bị thức ăn ngon cám dỗ.

“Hai mẹ con cùng ở lại” Hà Phương Đông nghe đứa bé nói không muốn ở, ông ta lập tức chen ngang.

“Chủ tịch…” Lâm Hương Giang còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang.

Hà Phương Đông không cho cô cơ hội lên tiếng: “Không cần nhiều lời, bên ngoài trời đã tối rồi, không an toàn, tối nay hai mẹ con đều ở lại đây” Ông ta lại sai người đi bố trí phòng cho Lâm Hương Giang.

Hà Tuấn Khoa bất thình lình lên tiếng: “Ba, không cần đâu, Lâm Hương Giang ở phòng con là được.”

Lâm Hương Giang kinh ngạc dờimät, liền chạm phảiđôi mắt đen thâm trầmcủa hắn, theo bản năng cô muốn từ chối, nhưng sự nhớhọ là vợ chồng rồi, cô không có lý do từ chối.

Hà Phương Đông liếccon trai: “Tùy con”

Thế là Lâm Hương Giangchảng còn lý do gì để từ chối, đành phải ở lại, Hà Tuấn Khoa có chút việc phải làm, hắn bảo người giúp việc  đưacôvà con trai về phòng.

Người giúp việc đưa quần áođến, để cho  họ tắm rửa trước.

Nhóc consangphòng bên cạnh tắm, Lâm Hương Giang thì vào nhà tắmtrong phòng.

Suốt một ngày, Lâm Hương Giang cũng quá mệt mỏi rồi, bèn cởi quần áo ra bước vào ngâm mình thư giãn trong bồn tắm.

Sau khi cô tắm xong mới phát hiện trong phòng tắm không có quần áo, khăn tắm cũng không có.

Lâm Hương Giang cản cần môi, phòng bên ngoài chắc là không có người, cô nhớ quần áo đặt trên giường, cô nhanh chóng bước ra mặc vào là được.

Cô mở cửa, thận trọng thò đầu ra, phòng quả nhiên không có ai, cô vội vàng bước qua cầm quần áo lên.

Nhưng cô vừa mới ôm quần áo lên còn chưa kịp mặc vào, cửa phòng đã bị mở ra, giọng nói đàn ông truyền đến: “… Ừ,chỉ vậy thôi” Hẳn đang nói chuyện điện thoại với ai đó, một giây sau, ánh mắt bỗng nhiên đông cứng.

Trong phòng, hẳn nhìn thấy người đàn bà không mảnh vải che thân đứng ở đăng kia, bước chân hắn cũng dừng lại, thậm chí quên rắng mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

Lâm Hương Giang nghe tiếng giật mình quay đầu lại, ánh mắt lập tức chạm vào ánh mắt sâu thẳmcủa người đàn ông, trong chớp mắt, cô hóa đá tại chỗ, gò má nóng rực lên.

Lâm Hương Giang thấy người đàn ông xuất hiện ngay cửa, đầu óc tích tắc trống rỗng, ánh mắt bình tĩnh không chút vấn đục của người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới, vẻ lãnh đạm luôn luôn thường trực trên mặt cũng không biến hóa quá nhiều, ngược lại ánh mắt so với bình thườngcòn trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Đôi má Lâm Hương Giang chớp mắt đỏ như tôm luộc, cô luống cuống tay chân ôm quần áo che kín người, nhưng che kín phía trên lại không che được phía dưới, đầu óc lúc này oành một tiếng không thể tư duy theo bình thường được nữa, tại sao anh  không gõ cửa đã đi vào? Anh mau đi ra đi!”

Hà Tuấn Khoacũng không đi ra, ngược lại xoay người đóng cửa lại Người đàn ông đút một tay vào túi quần, không nói một lời sải bước chân dài từ tốn đi đến chỗ cô.

Hắn từng bước đến gần, Lâm Hương Giang đã sợ hết hồn hết vía, trong đầu không khống chế được lướt qua rất những hình ảnh làm người ta đỏ mặt, cô nằm chặt quần áo che trước thân thể, căng thẳng từng bước thụt lùivề sau.

Đọc truyện chữ Full