DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 45

Chương 45 – Đùa với lửa rõ ràng là hắn

Hà Tuấn Khoa hé khe cửa ra, nhận lấy quần áo thư ký Trang đưa đến, không để cho cô thấy tình hình bên trong.

Thư ký Trang trong lòng cực kỳ tò mò, nhưng cũng không dám nhìn lâu hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở: “Tổng giám đốc, cuộc họp thường lệ sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đã đến phòng họp chờ ngài”

“Biết rồi, đi ra ngoài chờ tôi” Hà Tuấn Khoa ra lệnh, ngay sau đó đóng cửa lại Hà Tuấn Khoa đem bọc quần áo để xuống bên cạnh Lâm Hương Giang: “Thay quần áo đi, chú ý vết thương”

Lâm Hương Giang cản cần môi, bất kể sao sao vẫn nói một tiếng: “Cám ơn”

Hắn chuẩn bị đi họp, lúc mở cửa nhớ đến cái gì đó, quay đầu nói với cô: “Sau khi tan ca đến nhà để xe chờ tôi, tôi đưa em đi đón Thanh Dương trở về nhà họ Hà”

Không đợi cô mở miệng, hắn đã mở cửa bước ra.

Lâm Hương Giang chỉ còn biết thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải về chỗ đó.

Hắn vừa đi, cô vội vàng thay y phục, không ngờ ngay cả đồ lót hắn cũng chuẩn bị tươm tất, càng làm cho cô ngạc nhiên chính là, kích thước quần áo vô cùng vừa vặn với cô.

Hắn làm sao biết cô mặc size gì?

Vừa nghĩ đến mình một lần rồi lại hai lần khỏa thân trước mặt hắn, cô thẹn thùng đến nỗi chỉ hận không được đào được cái lỗ chôn mình luôn vào đó.

Sau một ngày bận rộn công việc, rất nhanh đã đi lúc tan ca, lúc Lâm Hương Giang đến nhà để xe, phát hiện Hà Tuấn Khoa đã ở sẵn trong xe cô.

Cô vội vàng bước lên xe, ngay sau đó hắn bảo tài xế lái xe đến trường mẫu giáo.

Lâm Thanh Dương không ngờ hôm nay ba sẽ đến đón mình, ba mẹ cùng đi, cậu nhóccực kỳ cao hứng.

*Ba, không phải ba rất bận bịu công việc sao? Sao lạirảnh rỗi đến đón con vậy?” Nhóc con hỏi.

“Ông nội nhớ con, nên ba đưa hai mẹ con về nhà” Hà Tuấn Khoa nghiêm túc nói Lâm Thanh Dương nhìn sang mẹ bên cạnh, chân màynhỏnhíu lại: “Chúng †a phải về nhà ông nội ở sao?”

Lâm Hương Giang gật đầu : “Ừ, con không muốn sao?”

Nhóc con lắc đầu : “Mẹ ở đâu thì con ở đó.”

Lâm Hương Giang xoa đầu con trai, đáy mắt là ưu tư không nói ra được, nếu như có thể, cô thật không muốn đê con trai ở nhà họ Hà.

Sự kiện của Phan Thanh Y vẫn chưa đâu vào đâu, nhanh như vậy cô đã trở về nhà họ.

Hà, Liễu Thu Cúc và Hà Tùng Nhân có thể từ bỏ ý đồ sao?

Đến lúc đó họ quậy tưng lên, cho dù Hà Tuấn Khoa đứng về phía cô đi nữa, chỉ sợ cũng khó dọn dẹp hậu quả.

Bàn tay Hà Tuấn Khoa dắt tay nhóc con, quay sang nói với cô: “Lên xe đi”

Ba người cùng nhau trở về nhà họ Hà, mỗi người một bên dắt tay con trai đi vào nhà chính.

Quản gia hỉ vui vẻ báo tin cho Hà Phương Đông: “Cậu chủ nhỏ đã về ạ”

Khuôn mặt già nua của Hà Phương Đông nhất thời vui mừng: “Về rồi? Mau, mau kêu nó đi vào” Mới mấy ngày không nhìn thấy tên nhóc con kia, ông cũng rất nhớ nó.

Trân Tú Nhi ngồi một bên thấy vậy không khỏi nghỉ ngờ, cậu chủ nhỏ? Nhà họ Hà có cậu  chủ nhỏ lúc nào?

Chỉ trong chốc lát, cô thấy Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang cùng nhau đi vào, họ còn dắt theo một đứa bé, thoạt nhìn chính là hình ảnh một gia đình ba người điển hình.

Trần Tú Nhi kinh ngạc không thôinhìn ba người, trong lòng không khỏi khiếp sợ, Hà Tuấn Khoa đã kết hôn? Người đàn bà hän cưới là Lâm Hương Giang? Họ còn có đứa con lớn như vậy?

Những điều này Liễu Thu Cúc cũng không nói cho cô biết, trước đó, cô căn bản không biết Lâm Hương Giang là vợ hẳn.

Thảo nào hôm nay cô làm đổ cà phê lên người Lâm Hương Giang, hắn lại nổi giận kinh người như vậy, trực tiếp đuổi cô ra khỏi công ty Trần Tú Nhi có cảm giác mình bị Liễu Thu Cúc đùa cợt.

Lâm Hương Giang cũng không ngờ sẽ gặp.

Trân Tú Nhi ở nhà họ Hà, cô đang ngồi nói chuyện phiếm với Hà Phương Đông, như vậy ïi với xem ra, Trân Tú Nhi cũng có chút địa vị Hà Phương Đông, nếu không ông ta cũng sẽ không để cho Trần Tú Nhi đi làmthư ký cho Hà Tuấn Khoa.

Khoảnh khắc Hà Phương Đông nhìn thấy Lâm Hương Giang, khuôn mặt vốn có vẻ tươi cười nháy mắt khoặm lại: ‘Màyđưa cô ta đến làm gì?” Lúc này ông ta không hề khách sáo chất vấn Hà Tuấn Khoa.

Thần sắc Hà Tuấn Khoa vẫn không thay đổi, giọng cũng rất nhạt: “Không phải ba bảo con đón họ trở về sao?”

“Tao bảo mày đón thăng bé về, chứ không phải cô tai” Hà Phương Đông lạnh lùng.

Lâm Hương Giang không lên tiếng, quả nhiên, Hà Phương Đông vẫn không chấp nhận cô.

Lâm Thanh Dương nắm chặt tay mẹ, thành thật nói: “Mẹ, nơi này không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng tađi đi” Vừa nói vừa kéo cô đi.

*Thanh Dương, về nhà cũng không thưa ông nội, lại còn muốn đi đâu?” Hà Phương Đông khóe mắt giật giật, có chút nóng ruột, trầm giọng nói “Ông đuổi mẹ tôi đi, vậy tôi ở đây làm gì!”

Nhóc con nói giọng ngây thơ, mặt đầy bất mãn.

Hà Phương Đông vẻ mặt hung dữ, lại bị tên nhóc con này nắm thóp, không có biện pháp!

Trần Tú Nhi bị đả kích sâu sắc lúc này đứng lên: “Bác Đông, không còn sớm nữa, ba mẹ đang ở nhà chờ con về ăn cơm, vậy con đi trước, ngày khác có thời gianrảnh rỗi con lại đến thăm bác.”

Hà Phương Đông vốn định giữ cô lại dùng cơm, nhưng bây giờ Hà Tuấn Khoa đưa Lâm Hương Giang mang về, sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa, vì vậy nói: “Được rồi, ngày mai con cứ đi làmbình thường, nếu công việc không thuận lợi cứ nói với bác.”

Hà Tuấn Khoa nghe thấy lời này, biết tại sao Trần Tú Nhi đến nhà, là vì chuyện hẳn đuổi cô.

Lúc Trần Tú Nhi thấy cả nhà ba người, tâm trạng ủ rũ, chẳng qua trong lòng không cam tâm bị Hà Tuấn Khoa đuổinhư vậy, liền gật đầu trả lời: “Con biết rồi ạ, cám ơn bác Đông.”

Lúc rời đi cô lén liếc nhìn Hà Tuấn Khoa, hẳn từ đầu đến cuối luôn giữ thần sắc lãnh đạm, cô lại nhìn sang Lâm Hương Giang, nhưng sự chú ý của Lâm Hương Giangđều đặt lên người đứa trẻ.

Trong lúc nhất thời Trần Tú Nhi không thể nào chấp nhận họ có đứa conlớn như vậy!

Trần Tú Nhi vừa đi, thời gian ăn cơm cũng đến, Hà Phương Đông chống gậy baton đầu rồng đứng dậy: “Thái Dương, qua đây, đi ăn cơm với ông nội”

Lâm Thanh Dương vẫn nắm chặttay mẹ, cái miệng nhỏ nhắn cong lên bất mãn: “Không ăn, tôi muốn đi với mẹ” Cho dù đầu bếp nơi này làm thức ăn rất ngon, nhưng cậu nhóc cũng không thể động lòng được!

Hà Phương Đông trừng mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hương Giang, tức giận nói: ‘Không ai được đi, ở lại đây ăn cơm!” Nói xong, ông già xụ mặt chống cây gậy baton đầu rồng hùng hổ xoay người đi sang phòng ăn.

“Ba, ông nội cho phép mẹ ở lại sao?” Nhóc con không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía ba hỏi.

[, ông nội không muốn hai mẹ con đi” Hà Tuấn Khoa lạnh nhạt đáp, cũng chỉ có nhóc.

con mới có thể làm cho ông già chịu thỏa hiệp.

Lâm Hương Giang không muốn làm Hà Phương Đông không vui, liền kéo con trai đi sang phòng ăn: “Đi ăn cơm, mấy ngày trước không phải con nói rất muốn ăn cá chép chiên giòn nhà ông nội sao?”

Mắt nhóc con sáng lên: “Đúng rồi, con muốn ăn cá chép chiên giòn!” Vừa nhắc đến ăn cậu nhóc lập tức quên mới vừa rồi còn chống đối ông nội, không kịp chờ đợi chạy vọt vào phòng ăn.

Lâm Hương Giang bó tay lắc đầu, đi vào theo, Hà Tuấn Khoa bước vào ngay sau đó.

Nhờ có đứa bé, Hà Phương Đông tạm thời không làm khó Lâm Hương Giang.

Sau bữa ăn tối, Lâm Hương Giang và nhóc con trở về phòng,cô ngồi giúp cậu nhóc bài tập.

Đến hơn chín giờ tối, nhóc con đã ngủ, cô mới nhớ đến việc muốn tìm Hà Tuấn Khoa bàn chuyện bản vẽ thiết kế.

Sau bữa cơm tối hẳn vẫn chưa trở về phòng, hẳn là đang ở phòng làm việc, Lâm Hương Giang ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi thẳng về phía phòng làm việc.

Cô đến trước cửa phòng làm việc, phát hiện cửa chỉ khép hờ, một tia sáng của đèn lọt ra ngoài.

giọng nói già nua ngầm chứa uy hiếp của Hà Phương Đông loáng thoáng truyền ra từ bên trong: “… Mày lập tức ly hôn với người phụ  nữ ác độc!”

Lâm Hương Giang đứng ngay cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, cô vốn phải đi, cô biết nghe lén người khác nói chuyện là chuyện vô cùng không nên, chẳng qua là… người phụ nữ ác độc trong miệng Hà Phương Đông là chỉ cô?

Bước chân cô không kềm được, dừng lại.

Đọc truyện chữ Full