DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1028

Chương 1028

Đào Hương Vi sờ mặt mình: “Vậy sao? Vẫn tốt mà”

Một năm nay cô rất ít soi gương, hoàn toàn không có tâm trạng nhìn mình biến thành dáng vẻ thế nào.

“Em vẫn luôn chăm sóc anh sao?” Anh lại hỏi.

Cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, gật đầu: “Ừ”

“Rất lo lắng cho anh sao?”

“Ừ” Cô không hề né tránh tình cảm của mình.

Anh nắm tay cô: “Vậy thì em có muốn sống cùng anh nữa không?”

Đào Hương Vi có chút ngạc nhiên nhìn anh, mới tỉnh lại sao lại nói chuyện này chứ?

Anh tiếp tục nói: “Anh đã ly hôn rồi, bây giờ có tư cách bàn chuyện hòa hợp với em”

Xem ra anh nhớ hết mọi thứ, có phải bình thường bọn họ nói chuyện bên tai anh, anh đều có thể nghe thấy, chỉ là không thể mở mắt ra đúng không?

“Em vẫn nên tìm bác sĩ xem tình hình của anh thế nào rồi tính sau”

Cô muốn gọi bác sĩ, đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Đúng rồi, hôm nay là đêm ba mươi rồi, giờ này, bác sĩ không ở đây”

Anh giữ cô lại: “Không cần gọi nữa, bây giờ anh cảm thấy rất tốt, không có chuyện gì cả”

“Thật sao?” Cô lo lắng nhìn anh.

Anh hơi dùng sức, kéo cô đến trước mặt: “Anh đã tỉnh rồi, em không cần phải lo nữa, cũng không cần phải vất vả chăm sóc anh như: vậy. Sau này… anh chăm sóc em”

Cô và anh nhìn nhau, lúc này tim cô đập rất nhanh.

“Ba… Ba tỉnh rồi sao? Hay là con đang năm mơ?”

Sau khi Đào Vân Nhi tỉnh dậy, vậy mà lại nhìn thấy ba ngồi dậy rồi, còn đang nói chuyện với mẹ nữa, cô bé không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Nguyễn Cao Cường giơ tay ra với cô bé: “Con qua đây thì biết có phải là mơ hay không”

Đào Vân Nhi đột nhiên nhảy qua, sau đó bổ vào trong lòng anh: “Ba ơi, ba tỉnh rồi, ba thật sự tỉnh rồi. Hu hu” Cô bé không nhịn được bật khóc.

Nguyễn Cao Cường cũng ôm cô bé, võ nhẹ vào lưng cô bé: “Đúng, ba tỉnh rồi, sau này con và mẹ con không cần phải vất vả chăm sóc ba như vậy nữa”

“Một năm nay mẹ vẫn luôn chăm sóc ba, mẹ thật sự rất vất vả, ba phải bồi đắp cho mẹ” Đào Vân Nhi vừa lau nước mắt vừa nói.

Nguyễn Cao Cường cũng lau nước mắt cho cô bé, cười nhẹ nói: “Đó là tất nhiên rồi, ba đều sẽ bù đắp cho hai người”

“Vậy thì ba phải hòa hợp với mẹ, kết hôn với mẹ đấy, ba người chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ xa rời.”

Đào Vân Nhi kéo tay mẹ đặt vào trong bàn tay to của ba mình, cuối cùng mới đặt tay mình vào.

Nguyễn Cao Cường nắm tay hai người bọn họ: “Ừ, một nhà ba người chúng ta không bao giờ chia lìa.”

Đào Hương Vi nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có một bông hoa đang dần dần hé mở, cô bước ra khỏi bóng tối, nhìn thấy ánh sáng.

Tin tức Nguyễn Cao Cường tỉnh lại nhanh chóng truyền đến nhà họ Nguyễn Cao.

Đọc truyện chữ Full