DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1030

Chương 1030

“Ba ơi, ba cũng nghe thấy sao?”

Nguyễn Cao Cường gật đầu: “Ừ, lời mọi người nói ba đều nghe thấy hết”

Đào Hương Vi có một ý nghĩ xúc động muốn đập đầu vào tường, khi anh hôn mê, cô đã nói rất nhiều lời mà bình thường không nói.

*Mẹ ơi, ba cũng nghe thấy lời mẹ nói rồi, mẹ không thể không nhận đâu đó” Vân Nhi rất nghiêm túc nói.

Đào Hương Vi ho nhẹ một tiếng: “Mẹ nào có không nhận chứ, cho dù mẹ nói muốn hòa hợp lại, nhưng mẹ cũng không nói muốn kết hôn”

“Tại sao? Mẹ không muốn kết hôn với ba sao?”

Vân Nhi còn gấp hơn ba mình, cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con biết rồi, có phải mẹ muốn ba cầu hôn mẹ thì mới được đúng không?”

Vân Nhi lập tức nói với ba: “Ba đã biết ý của mẹ con rồi, sau khi ba đứng lên được thì phải cầu hôn mẹ đấy, nếu không mẹ không gả cho ba đâu”

“Chuyện này dễ làm, ba nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng”

Chỉ cần cô đồng ý gả cho anh, những chuyện khác đều không phải là vấn đề gì.

“Được, vậy thì quyết định rồi đấy nhá” Vân Nhì nói.

Đào Hương Ví cạn lời nhìn hai ba con, cho nên, cô có muốn gả hay không, tự cô nói không tính sao?

*Ồ, vừa tỉnh lại đã bàn đến chuyện kết hôn rồi sao?”

Lâm Hương Giang đột nhiên đi vào, cô ấy cũng nghe nói Nguyễn Cao Cường tỉnh dậy rồi, vội vàng đến đây thăm.

“Anh, anh muốn gả thế sao? Ồ, không đúng, anh muốn lấy vợ thế sao?”

Lâm Hương Giang trêu chọc, nói tiếp: “Đúng rồi, nếu như anh kết hôn thì chính là tái giá đấy, chuyện này không công bằng với Hương Vi đâu”

Nguyễn Cao Cường lạnh lùng liếc cô một cái, cô cố ý đến đây gây rối sao?

Lâm Hương Giang giống như không nhìn thấy ánh mắt của anh, nằm tay Đào Hương Vi nói: “Cô phải suy nghĩ rõ ràng đấy, người mà cô kết hôn phải sống chung cả đời đấy, không được hối hận đâu”

Nguyễn Cao Cường tiếp lời của cô: “Gả cho anh, sẽ không khiến cô ấy hối hận”

“Nói như vậy, anh sẽ đối xử tốt với Hương Vi sao? Sẽ không kết hôn hai ba năm rồi lại muốn ly hôn đúng không?” Lâm Hương Giang cố ý nói như vậy.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường chìm xuống: “Anh rất nghiêm túc với cô ấy, kết hôn rồi sẽ không ly hôn, trừ khi anh chết”

Tim Đào Hương Vi khế thắt lại, vội vàng: “Nói lung tung cái gì vậy, không cho nói những lời như vậy”

Lâm Hương Giang thấy cô đau lòng cho Nguyễn Cao Cường nhanh như vậy, biết mình không cần phải nói gì để thăm dò bọn họ nữa.

“Ai, nếu như cô sớm có được giác ngộ như vậy thì tốt biết mấy, hai người cũng không cần phải xa nhau lâu như vậy mới muốn kết hôn”

“Chỉ cần có tình cảm, loại chuyện này không sợ chậm” Hà Tuấn Khoa nói một câu.

Lâm Hương Giang tựa vào lòng anh: “Anh nói rất đúng”

Nguyễn Cao Cường nhìn bọn họ một cái: “Anh nhớ hai người đến bây giờ cũng chưa hoàn thành được đám cưới đúng không?”

Đọc truyện chữ Full