DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1047

Chương 1047

“Ba ơi mẹ ơi, thật xin lỗi, đã lâu như rồi mà con mới đến thăm hai người” Cô ấy vừa đốt tiền giấy, vừa nói chuyện với bọn họ.

“Hai người cũng đã nhìn thấy tình trạng bây giờ của con rồi, con đã mang thai đứa bé của Hữu Khánh, hơn nữa qua ba bốn tuần nữa, con của bọn con sẽ ra đời. Hôm nay con đưa thắng bé đến thăm hai người, hai người là ông ngoại bà ngoại của thằng bé, hai người cũng sẽ thương chúng nó giống con vậy, đúng không?”

Dạ Hữu Khánh ở một bên nghe thấy những lời này của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ lại hơi bất ổn.

Anh ta bình tĩnh nhìn hai vợ chồng trên bia mộ kia, trong lòng anh ta mặc niệm, bọn họ có ân oán gì thì cũng có thể nhắm về phía anh ta, đừng hù dọa Thiên Khuê, cô ấy là người phụ nữ của bọn họ.

Thật ra anh ta hiểu rất rõ, nếu vợ chồng nhà họ Lãnh ở dưới mà biết, chắc chắn bọn họ sẽ phản đối việc Lãnh Thiên Khuê kết hôn với anh ta, lại càng không thể đồng ý để cô ấy sinh con cho anh ta.

Chuyện tới bây giờ, bọn họ đã là người chết rồi, không đồng ý thì cũng không có cách nào cả, chỉ cầu cho bọn họ có thể đau lòng cho.

Lãnh Thiên Khuê, đừng đi vào trong giấc mơ của cô ấy mà dọa cô ấy nữa.

“Ba mẹ, đợi con thuận lợi sinh hạ đứa bé ra rồi nhất định sẽ đưa thãng bé đến thăm hai người, nói với thằng bé rằng hai người là ông ngoại và bà ngoại của nó, hy vọng hai người ở trên trời có linh thì phù hộ cho đứa bé của con được thuận lợi ra đời.”

Lời này của Lãnh Thiên Khuê vừa hạ xuống, gió to lại nổi lên, tiền giấy đang được đốt hơn một nửa lại bị dập tắt.

Vẻ mặt của cô ấy không khỏi trở nên ngưng trọng, tinh thần cũng có chút không ổn định.

Có phải ba mẹ không đồng ý cho cô ấy qua lại với Dạ Hữu Khánh hay không, không đồng ý để cô ấy sinh đứa bé cho anh?

Dạ Hữu Khánh giơ tay ra lấy bật lửa trong tay cô ấy, thiêu hủy hết toàn bộ tiền giấy.

“Hôm nay gió lớn, em mau chóng nói với bọn họ cho xong đi, trở về sớm một chút.” Anh ta không hy vọng cô ấy ở lại nơi này quá lâu, âm khí ở loại địa phương này quá nặng.

Lãnh Thiên Khuê rất muốn nói thêm với ba mẹ chút gì đó, nhưng trong lúc nhất thời cô ấy lại không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng cô ấy nói: “Ba mẹ, lúc trước con xảy ra sự cố đã quên hết chuyện trước kia rồi, cho nên có chỗ con làm không đúng, hai người nhất định đừng con nhé, được không?”

Đáp lại lời cô ấy chỉ có tiếng gió vù vù.

Cũng may tiền giấy đều đã đốt xong rồi Cô ấy yên lặng nhìn vào ảnh chụp của bọn họ một hồi lâu, cô ấy quay đầu lại nói với Dạ Hữu Khánh: “Chúng ta trở về đi”

Dạ Hữu Khánh gật đầu, anh ta hơi cúi người bế cô ấy lên, giống như lúc trước ôm cô ấy rời đi Lãnh Thiên Khuê quay đầu nhìn ảnh chụp bên trên bia mộ, không biết vì sao trong lòng cô ấy còn buồn hơn lúc đến đây, có một loại cảm xúc áp lực gắt gao bao phủ lấy cô ấy.

Cô ấy có một loại trực giác, nguyên nhân cái chết của ba mẹ không đơn giản như vậy.

Sau khi Dạ Hữu Khánh đưa cô ấy trở lại bệnh viện, anh ta lập tức đế bác sĩ đến làm kiểm tra cho cô ấy.

“Dựa theo tình huống trước mắt thai nhi không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng vẫn có một chút nhân tố không ổn định tồn tại, cho nên hai người vẫn phải tích cực phối hợp an thai, người mẹ phải giữ vững tâm tính thật tốt” Bác sĩ nhắc nhở bọn họ.

Đáy lòng vẫn luôn căng thẳng của Dạ Hữu Khánh cuối cùng cũng thả lỏng được một chút: “Được, chúng tôi biết rồi”

Đọc truyện chữ Full