DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1056

Chương 1056

“Cậu chủ, cô Minh Huệ đến rồi.” Quản gia báo cáo.

Dạ Hữu Khánh nghe thấy vậy sắc mặt khẽ biến đổi, không đợi anh ta mở miệng nói gì, lúc này có một bóng người từ trong phòng chạy nhanh ra: “Anh Hữu Khánh, anh về rồi.”

Là một giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Chỉ trong chốc lát, cô gái mặc váy liền màu hồng nhạt đã đứng ở trước mặt anh ta.

Tô Minh Huệ cũng không quan tâm bên cạnh anh ta là ai, trực tiếp kéo tay anh ta lên, giọng điệu làm nững: “Anh Hữu Khánh, em nghe nói anh ở bệnh viện, em còn lo lắng anh không khỏe, đang muốn đến bệnh viện tìm anh.”

Dạ Hữu Khánh nhìn cô gái trước mặt, liền cảm giác có chút đau đầu.

Tô Minh Huệ là con gái của chị của chú lấy cô anh ta, tuy cô ta gọi một tiếng anh trai nhưng quan hệ thân thích giữa anh ta với cô ta xem như là phải bản đại bác mới tới.

“Cô tôi đâu?”

Anh ta thản nhiên rút tay về, bình thường cô của anh ta đều đi cùng cô ta tới.

“À, mợ còn có một vài việc cần làm nên mợ ấy đến muộn một chút, em liền tới đây trước”

Tô Minh Huệ dứt lời, lúc này mới nhìn Lãnh Thiên Khuê ở bên cạnh Lãnh Thiên Khuê không phải lân đầu tiên gặp Tô Minh Huệ, nhưng cô ấy không thích Tô Minh Huệ, luôn cảm thấy trong lời nói của cô ta có sự châm chọc, có lúc còn rất kỳ quái.

Cô ấy thản nhiên đáp lại Thái độ này của cô ấy khiến cho Tô Minh Huệ cảm thấy cô ấy đang nói cho có lệ, cực kỳ không vừa lòng nói: “Cô làm thế nào vậy? Biết rõ mình là phụ nữ đang có thai còn không biết tự chăm sóc bản thân, cứ phải làm khổ anh Hữu Khánh cùng cô đến cái chỗ bệnh viện đó ở làm gì”

Còn không đợi Lãnh Thiên Khuê mở miệng, Dạ Hữu Khánh liền lạnh lùng nói: “Cô không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại. Nếu như rảnh rõi quá thì về nhà cô đi, nơi này của tôi không tiếp đãi người rảnh rỗi.”

Anh ta nói chuyện cũng không khách sáo.

“Anh Hữu Khánh”

Tô Minh Huệ bị lời nói này của anh ta khiến cho trong lòng buồn rầu, nước mắt trong vành mắt trực trào ra. Sao anh ta lại đối với cô ta hung dữ như vậy?

Dạ Hữu Khánh không để ý tới cô ta, dìu Lãnh Thiên Khuê trực tiếp đi vào trong phòng.

Tô Minh Huệ buồn bực dậm chân một cái, cũng theo sau đi vào.

Dạ Hữu Khánh dìu Lãnh Thiên Khuê về tới phòng ngủ của bọn họ: “Em có muốn nghỉ ngơi một lát không? Anh bảo nhà bếp làm cho em chút gì ăn nhé, làm xong thì mang vào.”

Lãnh Thiên Khuê nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh bảo bọn họ làm ít điểm tâm nhé, lát nữa em cùng chị Giang uống trà chiều.”

Dạ Hữu Khánh bình tĩnh nhìn cô ấy, bây giờ có phải chuyện gì cô ấy cũng không quên Lâm Hương Giang một phần hay không?

“Vậy em lên giường năm một lát nhé?”

“Không cần đâu, em nằm ở ghế sô pha một lúc”

Cô ấy vừa dứt lời liền năm xuống sô pha, sau đó lại nói với anh ta: “Anh đi làm đi, chị Giang ở đây anh không cần lo lắng cho em”

“Vậy anh đi bảo nhà bếp làm đồ ăn cho em”

Dạ Hữu Khánh lúc này quả thật có chút hối hận khi để Lâm Hương Giang tới..

Đọc truyện chữ Full