DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 4

"Muội định làm gì?" Một tay Hàn Chấn nắm lấy tay nàng.

Thân thể nữ tử nghiêng về phía trước, ánh mắt của nàng chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía ánh lửa xanh trắng lúc sáng lúc tối kia, nước mắt rưng rưng, "Huynh ấy ở nơi đó..."

Hàn Chấn nhíu mày kiếm, nhìn chằm chằm sắc mặt hốt hoảng của nàng, nặng nề nói: "Đó không phải là hắn."

Nam tử mà bọn họ nhắc đến là trượng phu đã qua đời của Thẩm Ninh, Lý Tử Kỳ.

Thẩm Ninh vẫn còn nhớ rõ ngày nàng xuyên đến đây, trong lúc nàng còn đang ngỡ ngàng thì nghe thấy có tiếng người, nàng kích động đi qua tìm người, thì nhìn thấy một nhóm người nam nữ mặc quần áo cổ trang, không có đạo diễn, không có camera, nam tử tao nhã ngồi trên xe ngựa không nói những từ ngôn ngữ mạng, không có sự đan xen tiếng Trung Anh khi nói chuyện mà bọn họ nói chuyện với nàng bằng ngôn ngữ cổ đại thuần túy, thị vệ bốn phía đều rút kiếm sắc bén ra chĩa về phía nàng, lúc đó đầu óc nàng trống rỗng. Mặc dù đã trải qua huấn luyện tâm lý chuyên nghiệp, nhưng loại tình huống này hoàn toàn vượt quá mức nhận biết của nàng, chuyện này vẫn khiến toàn thân nàng lạnh buốt.

Trên đời này có rất nhiều bí ẩn mà nàng chưa biết, nàng cũng đã từng học về truyền thuyết lỗ đen, có rất nhiều người mất tích một cách bí ẩn không thể giải thích được ngay cả một chút dấu vết cũng không có, tuy nàng rất hiều kỳ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng nguyện ý trở thành một trong số đó.

Trong cái rủi có cái may, nàng bị nam tử tao nhã ngồi trên xe ngựa mang về nhà. Người đó chính là Lý Tử Kỳ.

Lý Tử Kỳ là trưởng tử của Lý gia, vì nợ phong lưu lúc trẻ của phụ phân, hắn bị người ta hạ độc từ khi còn trong bụng mẹ, mặc dù bảo toàn được tính mạng, nhưng sức khỏe cũng bị hủy hoại rất trầm trọng. Nhờ vào những phương thuốc kéo dài mạng sống tốn đến cả ngàn vàng hắn mới sống được đến hai mươi ba tuổi. Mặc dù tư chất thông minh, đọc qua một lần là nhớ, nhưng dường như trời cao đố kỵ anh tài, hắn chỉ có thể được nuôi dưỡng ở bên trong thâm viện như những tiểu thư khuê các. Ngày hôm ấy, sau khi cùng cao tăng đàm luận về việc đánh cờ trên đường về nhà hắn phát hiện một cô nương ăn mặc kỳ lạ, cũng không sợ phiền phức mà mang nàng về Lý gia.

Mấy tháng trước lúc mới đến Vân Châu, nàng giống như con nhím trông gà hóa cuốc, kiến trúc mang phong cách cổ xưa, tốp ba tốp năm nô bộc, quy củ phức tạp rườm rà... Không có đồ điện, không có tự động hóa, không có phương tiện giao thông tiên tiến, lúc này nàng mới phát hiện từ lúc nàng rời hiện đại những bước đi của nàng liên tục gặp khó khăn, nàng nôn nóng đến phát điên. Đặc biệt đây là một đất nước nàng chưa từng nghe nói trong những triều đạo phong kiến mà nàng biết đến. Tam cương quân - phụ - phu, lấy nam tử làm đầu, nữ tử không có một chút địa vị nào trong xã hội. Nàng nghĩ đến tương lai muốn sống sót được trong môi trường sinh hoạt này thì phải luôn theo chế độ "tự lập tự cường", điều này khiến nàng có xúc động muốn giết người. Trên mạng lưu hành cái phong trào gọi là xuyên qua, nàng cũng có liếc qua một chút, những nữ tử trong truyện xuyên qua mặc kệ là hồn xuyên qua hay người xuyên qua đều thích ứng vô cùng tốt, hiện tại chuyện này lại thực sự phát sinh lên người nàng, nàng mới hiểu được chuyện thích nghi với cuộc sống này cơ bản không phải dăm ba câu dễ dàng như vậy. Lúc đó nàng như con thú bị thương, nhanh chóng muốn phá lưới chạy đi nhưng không thể tìm thấy lối ra, chỉ có thể gầm gừ gào thét. Lý Tử Kỳ đều biết những điều đó, mỗi ngày hắn đều gọi nàng đến nhìn hắn đánh đàn, một ngày lại một ngày rồi một ngày tiếp nữa, mỗi một ngày trôi qua nàng dần dần bình tĩnh lại.

Đột nhiên Thẩm Ninh hoảng hốt, môi nàng trắng nhợt vì mím chặt, hai mắt đều nhắm lại, theo sau đó là một tiếng thở dài. Nam tử ôn hòa như ngọc đó, cũng đã bay theo làn gió.

"Lục gia, đó là quỷ hỏa, chúng ta vẫn là nên đi mau mới tốt." Vạn Phúc nhỏ giọng nói.

Lãnh Lập Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong sự kinh hãi, ừ hai tiếng liên tục

"Lục gia chớ hoảng sợ, chỉ là một vài quỷ hỏa, ngài dương khí tôn quý, tà khí không lại gần được." Hoàng Lăng đã từng phiêu bạt giang hồ, đi ngang qua mồ mả giữa đêm khuya không chỉ một hai lần, hắn biết Lục gia từ nhỏ đến lớn đều sống an nhàn sung sướng, không khỏi trấn an một tiếng.

"À, à." Lãnh Lập Thanh cứng ngắc quay về phía trước, trong bụng bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao bản thân lại vì ham vui mà theo đến rừng núi hoang vui này.

"Đi thôi." Thấy Thẩm Ninh đã tỉnh táo lại, Hàn Chấn sắc mặt không thay đổi, buông cánh tay nàng ra rồi đi về phía trước.

Nàng thở dài một hơi, "... Không chú ý một chút liền bị câu hồn rồi." Thẩm Ninh như từ trong mộng tỉnh lại, "Đi nhanh thôi, nơi này trời tối toàn những thứ quỷ quái." Nàng vỗ nguc một cái, tăng tốc độ bước chân.

Nữ tử này... thật sự là vừa bị trúng tà? Lãnh Lập Thanh rùng mình một cái.

Ra khỏi bãi tha ma, Hoàng Lăng hỏi: "Phu nhân, lần đầu chúng tôi đến đây, không biết có khách đi3m nào sạch sẽ một chút mà chúng tôi có thể ngủ lại không?"

Thẩm Ninh nghĩ một lúc, khó xử nói: "Nơi này của chúng tôi là núi rừng hoang sơ, nào có khách đi3m nào vừa mắt mấy vị, với lại phải đi một đoạn xa nữa mới đến khách đi3m, Hàn Chấn," Nàng chuyển hướng qua Hàn Chấn, "Hay là huynh mời mấy vị này ở lại trong Tiêu Cục đầu của huynh được không?"

Lãnh Lập Thanh không chờ Hàn Chấn nói liền chen lời lên tiếng: "Lý phu nhân, không bằng chúng tôi ở lại nhờ phủ thượng của người được không?" Cái tên dẫn đường gọi là Hàn Chấn này ban nãy vừa đến đã rút kiếm đả thương người, ai biết hắn ta có tâm tư gì? So sánh qua lại, vẫn là ở nhà Lý phu nhân không quen biết an toàn hơn.

Lý phu nhân cười cười, dưới ánh lửa lay động không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nàng, "Người đến đều là khách, nếu có thể ta đương nhiên sẽ không khước từ, chỉ là trước cửa góa phụ nhiều người soi mói, thứ lỗi cho ta không thể tiếp đón ba vị.

Chủ tớ ba người không khỏi kinh ngạc, Lãnh Lập Thanh miệng nhanh hơn não thốt ra, "Người là "sao chổi"?"

Hai chữ "sao chổi" này được dùng phổ biến ở Cảnh Triều để nói đến những phụ nhân góa chồng, bọn họ cho rằng nam tử đã thành thân mà qua đời, bất luận là như thế nào đều là do thê tử xúi quẩy. Vì vậy bọn họ luôn dùng từ "sao chổi" này để biểu thị sự chán ghét, đánh dấu thân phận của những người phụ nhân góa chồng này còn không bằng nô tỳ.

"Tiểu công tử thật thông minh." Ngay lập tức còn biết dùng "từ lóng".  

Công tử trẻ tuổi nói xong mới nhận ra bản thân mới nói cái gì, trên khuôn mặt xuất hiện sắc hồng khả nghi. Cũng may, trời tối đã giúp hắn che giấu phần nào: "Thật có lỗi, phu nhân, ta, ta..." Ta nửa ngày, cũng không biết nói tiếp như thế nào.

Lúc này Hàn Chấn mở miệng: "Nếu như mấy vị không chê, vậy mời ba vị qua tệ xá nghỉ ngơi."

"Ý của ba vị thế nào?" Thẩm Ninh quay đầu lại hỏi.

"Chúng tôi vô cùng cảm kích." Hoàng hộ vệ thay chủ tử nói lời cảm ơn.

Hàn Chấn dẫn khách nhân đi qua cửa chính có treo tấm bảng vàng Tiêu Cục, đi ngang qua thao trường đầy vũ khí, còn thưa thớt vài tên binh lính tan làm chuẩn bị về nhà, dọc đường thấy Hàn Chấn đều cung kính gọi một tiếng "Hàn gia", sau đó lại nhìn khách ngoại lại với vẻ kinh ngạc.

"Không ngờ rằng ở vùng biên giới này lại còn có cả Tiêu Cục, ở đây đi buôn nhiều không?" Lãnh Lập Thanh hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải.

"Chẳng qua cũng chỉ là kiếm miếng cơm ăn." Hàn Chấn nói, cùng bọn họ đi qua cổng vòm tiến vào một Tứ Hợp viện nhỏ. Hắn mở cửa chính của dãy phòng bên phải, nói: "Hàn xá đơn sơ, ủy khuất các vị."

"Hàn đại hiệp khách khí." Hoàng Lăng chắp tay thay chủ tử nói cảm ơn.

Hàn Chấn gọi đại thẩm quét dọn nội viện, "Có khách quý đến nghỉ tạm ở đây, thẩm gọi người trải chăn đệm sạch sẽ, chuẩn bị đồ ăn cho họ."

Đại thẩm nghiêng mắt nhìn mấy vị khách vài lần, gật đầu đắp ứng.

Lúc này có một tiểu nha hoàn từ cửa sau nội viện chạy đến, nhìn thấy Hàn Chấn cười hì hì nói: "Hàn gia, cô nương nhà chúng ta hỏi ngài đi đón người thế nào mà có thể biến một nữ tử thành ba nam tử hán."

Hàn Chấn nhìn tiểu nha hoàn một cái, quay đầu lại nói: "Hán mỗ có chút việc riêng, các vị cứ tự nhiên."

"Hàn đại hiệp xin cứ tùy ý."

Hàn Chấn cũng không nhiều lời, quay người đi về phía cửa sau.

Tiểu nha hoàn đi theo phía sau, "Hàn gia, cô nương nói ngài chỉ cần nói cho nô tỳ nghe là được, ngài không cần tự mình đi qua đâu."

"Ừm." Hàn Chấn lên tiếng, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

"Hàn gia..."

Hoàng Lăng nhìn chằm chằm về phía Hàn Chấn rời đi, dường như có điều suy nghĩ.

Vạn Phúc nhanh nhẹn lau sạch sẽ cái ghế để Lãnh Lập Thanh ngồi, Lãnh Lập Thanh hất áo bào ngoài lên ngồi xuống, mông vừa chạm xuống ghế lập tức "hít" một hơi, mấy ngày liền liên tục phi ngựa bôn ba, không chỉ có xương sống muốn gãy vụn, mà cả cái mông cũng đau nhức, để lấp đi âm thanh vừa rồi của bản thân, hắn hắn giọng hỏi: "Tử Lăng đang nhìn cái gì thế?"

Hoàng Lăng hoàn hồn, quay người vào trong phòng, sau khi cài cửa xong mới quay mặt hướng Lãnh Lập Thanh nói: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy con người Hàn Chấn này võ công cao cường, sao lại phải khuất phục làm một chức vị Tổng Tiêu Đầu nho nhỏ."

Lãnh Lập Thanh gật đầu, híp mắt nói, "Ta thấy hắn giống một người thích hành tẩu giang hồ một mình hơn."

Bên ngoài có người gõ cửa, "Ngu phụ đến đổi chăn đệm cho mấy vị khách gia."

Tiếng nói vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện, Vạn Phúc mở cửa.

Màn đêm đang dần buông xuống, những vì sao tỏa sáng trên bầu trời, bóng nến đổ lên mặt bàn, Vân Châu yên lặng vẫn chưa dậy sóng.

Giờ Dần vừa qua, có tiếng ồn ào loáng thoáng từ bên ngoài truyền vào phòng, Hoảng Lăng bỗng chợt mở mắt, tay nắm lấy thanh kiếm bên cạnh. Im lặng một lúc, hắn xoay người xuống giường. Lúc đi ra khỏi phòng, gặp Vạn Phúc cũng từ một gian phòng khác bước ra, hắn giơ tay lên ra hiệu, Vạn Phúc gật đầu, quay trở lại phòng.

*Giờ Dần: 3h-5h sáng

Ra cửa, Hoàng Lăng đi theo tiếng vang đi đến thao trường, mặc dù hắn cảm thấy bản thân biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn vẫn sửng sốt, số binh sĩ này... có phải là nhiều quá rồi hay không?

"Ha!" Tiếng hét mạnh mẽ xuyên qua những đám mây, theo hiệu lệnh, các binh sĩ đồng đều đánh từng quyền theo đúng nhịp.

Hoàng Lăng quan sát kỹ một hồi, hắn không biết những Tiêu Cục ở nơi khác có giống như thế này hay không, cái dáng vẻ với quy mô này... Hắn vững vàng bước về phía trước, "Hàn đại hiệp, sắc trời còn tối, các binh sĩ đã nghiêm túc huấn luyện rồi sao?"

Hàn Chấn nhìn người đang đi tới, "Chỉ là luyện tập bình thường thôi. Hoàng gia dậy sớm như vậy, phải chăng là do tiếng ồn quấy rầy?"

"Do thói quen mà thôi." Hoàng Lăng cười cười, hai tay chắp sau lưng chăm chú nhìn quân nhân đang nghiêm túc luyện quyền, lông mày không khỏi khẽ động, "Không biết binh sĩ luyện tập loại võ công gì, tại hạ chưa từng nhìn thấy cũng như chưa từng nghe qua?"

Một chiêu thức này đơn giản dễ hiểu, nhưng lại là một thủ thuật sắc bén người không có nội lực cũng có thể tay không giết người. Nếu thủ hạ của hắn cũng có thể luyện tập được loại võ công này...

"Chỉ là khoa chân múa tay theo bản quyền phổ mà thôi." Ánh mắt Hàn Chấn không rời đội ngũ chỉnh tề, thản nhiên nói.

"Tại hạ có thể nhìn một chút không?"

"Mời."

Hai người không nói gì, Hàn Chấn thỉnh thoảng đi qua bên đội ngũ chỉ điểm một hai động tác, Hoàng Lăng nhìn đến không chớp mắt, thỉnh thoảng gật đầu.

Qua giờ Mão, Hàn Chấn hạ lệnh kết thúc huấn luyện.

*Giờ Mão: 5h - 7h sáng.

Một đệ tử chạy bước chậm tới, "Hàn gia, Du Tri Uyên đại nhân đến."

Từ phía xa xa có một văn nhân cao gầy mặc áo xám tro đang đi đến chỗ bọn họ, Hàn Chấn ôm quyền tiếp đón, "Du đại nhân."

"Hàn Tổng Tiêu Đầu." Người mới đến chính là Tri Châu của Vân Châu Du Tri Uyên, người này giống như vừa qua tuổi bốn mươi, thân hình gầy gò điềm đạm, là một người nhã nhặn. Sau khi chào hỏi xong, ánh mắt của Du Tri Uyên dời về phía nam tử đứng bên cạnh Hàn Chấn, vốn là như nước chảy mây trôi, nhưng khi nhìn kỹ gương mặt kia, ông giật nảy cả mình, "Hoàng... "

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full