DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 8

Thẩm Ninh đã chuẩn bị tốt để bái sư, khi nàng ở trong võ phòng của Tiêu Cục chuẩn bị bái, thì bị Hàn Chấn ngăn lại, "Ngươi không cần bái ta làm thầy."

Trong lòng nàng có chút hồi hộp, không phải là cô nàng chết bầm kia kề bên gối thổi vào tai hắn cái gì chứ?

"Gia huấn của Hàn gia không phải là do một mình ta làm chủ, nếu sau này bị người khác nhận ra khinh công này, muội không được nói là từ Hàn gia môn mà ra."

Đối với đệ tử mà nói đây vốn là điều kiện cực kỳ hà khắc, may mà Thẩm Ninh là người hiện đại, tư duy vô cùng thoáng, bản thân đã ép buộc Hàn Chấn dạy khinh công thì cũng coi như thôi đi, bây giờ cũng không thể mặt dày hưởng thụ sự bảo hộ của Ngự Kiếm sơn trang Hàn gia được. "Không thành vấn đề!" Nàng đồng ý với điều kiện của Hàn Chấn.

Hàn Chấn cũng không suy nghĩ gì nhiều, với cái tính tình của Thẩm Ninh, quen biết nhau hai năm hắn cũng hiểu được bảy, tám phần, cuối cùng cũng đã đồng ý dạy nàng khinh công, ngoài mục đích lớn nhất là học được khinh công, cũng là lo lắng tính tình thích chọc ghẹo lung tung của Thẩm Ninh, học được khinh công chí ít thì chạy trốn cũng nhanh hơn.

"Cái kia... Đại Hoa không nói gì với ngươi à?" Thẩm Ninh thấy Hàn Chấn bình tĩnh không chút gợn sóng, nàng vẫn còn hơi chột dạ hỏi hắn.

"Nói cái gì?" Hàn Chấn hỏi lại.

"... Không, không có gì." Thẩm Ninh vội vàng lắc đầu.

Hàn Chấn nhìn nàng một cái, không để ý nữa.

Thế là đến tận trưa Thẩm Ninh vẫn ở trong võ phòng nghe Hàn Chấn truyền thụ lại nội công tâm pháp, sau khi đợi nàng ghi chép vào giấy xong, Hàn Chấn yên lặng nhìn dòng chữ viết bằng bút lông lớn nhỏ không đều kia, cuối cùng hỏi một câu: "Đây là vẽ cái bùa quỷ quái gì thế?"

"... " Trên thực tế người này là sư phụ của nàng. Thẩm Ninh chỉ có thể oán hận nuốt lửa giận vào trong lòng. Nếu có một cái bút máy ở đây, tỷ có thể viết ra những dòng chữ xinh đẹp, nếu có một cái máy tính, tỷ có thể viết ra cả một ấn phẩm!

Ghi chú: Giản thể, phồn thể ĐỀU ĐƯỢC!

**************************************************************************

Thẩm Ninh cất mấy tờ giấy chữ như gà bới đi chuẩn bị về phủ, bất ngờ trên đường lại gặp nha dịch đang chạy tới, "Phu nhân, tiểu nhân đang muốn tìm Lý phu nhân ngài đây, Du đại nhân mời ngài qua phủ một chuyến."

"Có chuyện gì vui à?"

"Cái này... Tiểu nhân không biết."

"À." Hi vọng thật sự có chuyện vui.

Khi Thẩm Ninh vào đến nội phủ Tri Châu, Du Tri Uyên vẫn chưa trở về, lúc này nàng càng thêm buồn bực, ngồi trong thư phòng đợi một lúc thì gặp được phu nhân của Du Tri Uyên, Đồng thị.

"Du phu nhân." Thẩm Ninh đứng dậy hành lễ.

"Muội muội, sao muội lại ăn mặc giống nam tử thế?" Du phu nhân vô cùng không đồng ý với cách ăn mặc của nàng bà dịu dàng quở mắng. Bà là điển hình của các vị tiểu thư khuê các, hôm nay là mặc một bộ văn kinh tơ trắng có hơi cũ, trên búi tóc phi vân chỉ điểm một cây trâm bạc, lông mày nhu hòa càng tôn lên vẻ đoan trang hiền huệ của bà.

"Ha ha." Thẩm Ninh cười gượng không nói.

"Hôm nay muội muội đến đây có chuyện gì?" Du phu nhân gọi nha hoàn dâng trà, một tay kéo nàng từ từ ngồi xuống.

"Du, đại nhân gọi muội đến có vài chuyện nhỏ." Thẩm Ninh cười híp mắt nói.

"Vậy à..." Du phu nhân biết một năm nay Du Tri Uyên thường xuyên nghị sự với Thẩm Ninh, bà đều để trong mắt, trong lòng lại có suy tính khác. Mặc dù bà đã nghe rất nhiều tin đồn về Thẩm Ninh, nhưng bà vẫn luôn cho rằng một nữ tử yếu đuối thì có bản lĩnh gì được? Chỉ là thường xuyên nghe lão gia khen nàng không dứt miệng, bà cũng động tâm tư, do dự hồi lâu, mới tính toán nhân dịp hôm nay nói ra, bà liếc mắt ra hiệu với nha hoàn thiếp thân một cái, nha hoàn lập tức hiểu ý, thi lễ cười với Thẩm Ninh, nói: "Lý phu nhân, hay là trước tiên nô tỳ nói cho ngài nghe một tin vui."

"Tin vui gì cơ?" Thẩm Ninh nghiêng đầu cười hỏi.

"Phu nhân nhà nô tỳ, nghĩ muốn đón phu phân về làm di nương." Nha hoàn hé miệng cười.

"Di nương?" Sau khi phiên dịch lại ngôn ngữ cổ đại, Thẩm Ninh chợt hoa hoa lệ lệ lại phun nước trà. Ý tứ là để nàng làm thiếp?!

Hai ngày bị ba người làm mối, hai vợ một thiếp... Cái này có thể gọi là hoa đào nở rộ không? À phải đổi lại là lá và hoa đào đã nát vụn có thể nát thêm được nữa không!

Du phu nhân cho là nàng cảm thấy ủy khuất khi làm thiếp, vội vàng giải thích nói: "Muội muội, dù gì thì muội cũng đã gả cho người khác, lão gia là Tri Châu của Vân Châu, nếu triều đình biết được ngài ấy có tiểu thiếp là quả phụ thì đồng liêu chắc chắn sẽ chế giễu ngài ấy, hơn nữa muội yên tâm, thiếp thất chỉ là cái danh phận thôi, lão gia và ta đều sẽ đối xử với muội thật tốt.”

Thẩm Ninh dở khóc dở cười, rốt cuộc là như thế nào mà Du phu nhân thấy nàng và Du mọt sách có gian tình?

"Tẩu tử." Tỏ rõ thái độ là một chuyện rất quan trọng, "Muội chỉ xem Du đại nhân như một người huynh trưởng tôn kính, tuyệt đối không có cái suy nghĩ đó."

"Hả?" Bà không ngờ là sẽ bị cự tuyệt, Du phu nhân vô cùng kinh ngạc, theo lý nếu một quả phụ có thể tái giá, bản thân họ phải biết ơn chứ, huống chi là vào nhà quan làm thiếp,  nếu như sau này có được một chàng rể, có lẽ còn có khả năng lên được nhị phòng, còn như thế này có nghĩ là cả đời nàng không có chỗ để nương tựa vào, vì sao... nàng lại tự chối?

Nha hoàn thiếp thân của Du phu nhân cũng là vẻ mặt không thể tin được, "Lý phu nhân... " Người này đang suy nghĩ cái gì vậy! Tuy nói hiện nay Lý phu nhân là thân phận chính thất, nhưng để tang chồng lại không có con, nữ tử như vậy ở nhà chồng thì có địa vị gì? Ngay cả một đứa nha hoàn cũng không bằng!

"Muội muội, muội đây là... "

"Phu nhân, Lý phu nhân, sao hai người đều có mặt ở đây?" Du Tri Uyên vốn đang một mặt tâm sự nặng nề, nhưng khi thấy phu nhân mình và Thẩm Ninh đang ngồi nói chuyện phiếm, không khỏi sửng sốt một chút.

"Lão gia trở về." Du phu nhân có hơi lúng túng đứng dậy thi lễ.

"Phu nhân." Du Tri Uyên tôn kính lẫn nhau cũng đáp lễ lại.

Quả nhiên là thư hương môn đệ có khác phu thê tôn trọng lẫn nhau, Thẩm Ninh rùng mình một cái, muốn nàng gả đến nhà quan gia nề nếp như vậy không bằng để nàng đi chết đi còn hơn.

"Lão gia dùng bữa tối chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy để thiếp thân lập tức đi chuẩn bị... "

"Tạm thời chưa cần, vi phu còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Lý phu nhân, phu nhân có thể trễ một chút hãy truyền lệnh?"

"Vâng, lão gia." Du phu nhân nghe xong, cũng hiểu ý tứ của Du Tri Uyên là muốn bà rời đi, bà là một người nữ tắc chuẩn mực chưa từng dám ở thư phòng quấy rầy công việc của lão gia, chỉ là bà thấy làm lạ vì sao lão gia muốn thương lượng với Thẩm Ninh.

Bà vừa đi đến cửa, thì nghe thấy Thẩm Ninh giòn tan gọi bà một tiếng, "Tẩu tử."

"Muội muội còn có chuyện gì?" Chẳng nhẽ là nghĩ thông rồi sao?

"Những lời vừa rồi của tỷ, muội hiểu là tẩu tử muốn tốt cho muội, chỉ là mỗi người có chí riêng, tẩu tử không cần để ở trong lòng." Có vẻ Du mọt sách không biết chuyện này, nàng sợ xoay người một cái bà ấy nói với trượng phu, sau này mọi người đều sẽ rất khó xử.

"Ài." Du phu phân khẽ than một tiếng, không biết có phải là vì tiếc cho Thẩm Ninh có phúc mà không biết hưởng không.

Đi tới hành lang, nha hoàn thiếp thân mở miệng, "Phu nhân, ngài nói xem trong lòng cái vị Lý phu nhân này là đang tính toán cái gì?"

"Ta cũng nghĩ không thông."

"Cơ hội tốt như vậy còn từ chối không nhận, có lẽ nào... "

"Có lẽ cái gì?"

"Có lẽ nào Lý phu nhân ngấp nghé vị trí của ngài?" Nha hoàn nhỏ giọng nói.

Du phu nhân khẽ quát: "Ăn nói bậy bạ gì đó!"

Nha hoàn rụt đầu một cái, ỷ vào Du phu nhân là người dịu dàng, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: "Người nhìn xem lão gia thổi phồng Lý phu nhân đến mức sắp bay cả lên trời luôn rồi, có người nam tử nào lại quan tâm đến nữ tử đã có chồng như vậy chứ? Lý phu nhân lại là người cơ trí như vậy... "

Du phu nhân nhíu mày.

"Phu nhân, tuy đây chỉ là suy đoán của nô tỳ, nhưng người không thể không phòng bị." Nếu hôm nay Lý phu nhân kia cảm động đến rơi nước mắt tiếp nhận ý tốt của phu nhân, thì nàng cũng không nghĩ đến những thứ này, bây giờ thì thế nào, Lý phu nhân người mới để tang này có vẻ đang hướng tới miếng bánh lớn hơn một chút.

"Không phải như vậy đâu, muội ấy không phải là người như vậy." Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Du phu nhân vẫn còn do dự.

Lần này là chính sự rất nguy cấp, Du Tri Uyên mời Thẩm Ninh ngồi xuống, lấy một tờ công văn từ trong nguc áo ra, "Lý phu nhân, mới vừa rồi triều đình tiếp tế một đợt lương thảo đến, lúc mạt quan đối chiếu lại với công văn lại nghĩ mãi không ra."

"Cái gì? Triều đình lại bổ sung lương thực?" Cuối mùa hè này là mùa vụ thu hoạch, Vân Châu không hạn hán cũng không thiếu nước, ngoại trừ việc tộc Khắc Mông ngang ngược cướp bóc ra, thì chỉ cần đợi thu hoạch là có thể dùng, vì sao còn muốn tiếp tế thêm? Quốc khố dồi dào à?

"Đúng vậy, trước đó hạ quan có nhận được văn thư."

"Có thêm lương thực là chuyện tốt mà."

"Nhưng lần này... " Du Tri Uyên lưỡng lự cầm công văn, nói một cách khó xử, "Nhưng đợt lương thảo này nhiều hơn gấp ba lần so với chỉ thị ban xuống."

Tim Thẩm Ninh bỗng nhiên thắt lại.

Du Tri Uyên thấy sắc mặt nàng không ổn, ông cũng phát giác ra được. Mặc dù ông là quan văn, nhưng sau khi gặp được đường sống trong cõi chết bị đày đến Vân Châu, ông bắt đầu cũng đọc thuộc binh pháp. Tuy là đã có thể đọc ngược đọc xuôi, nhưng dù sao cũng chỉ là binh pháp trên giấy.

Binh mã không động, lương thảo đi trước. Binh lính đều là những người bình thường.

"Lý phu nhân, nhưng mà trong lòng hạ quan cảm thấy?"

"Hả, ngài cảm thấy như thế nào?" Nàng đã nghe rất nhiều những câu chuyện miêu tả hoàng đế trên khắp đầu đường cuối ngõ, nàng thực sự không nghĩ rằng vị hoàng đế đương triều Quảng Đức là người bằng lòng với những gì đang có. Rõ ràng là đã là hoàng đế đời thứ tư trong thâm cung, phong cách hành sự lại sắc sảo và dứt khoát như hoàng đế lập quốc.

"Cái này..." Đầu tiên là hai vị nhân vật cao quý, sau đó bỗng dưng lại cấp thêm lương thảo, những sự kiện này khiến ông không nghĩ đến phương diện kia cũng khó. Lần này Vân Châu, thực sự phải thay đổi rồi sao?

"Đại nhân, một nam tử họ Hoàng tự xưng là bạn bè lâu năm của đại nhân, ở bên ngoài cầu kiến đại nhân." Một tên sai dịch ở bên ngoài cửa thư phòng chấp tay báo cáo.

Họ Hoàng? Hai người lập tức nghĩ đến nam tử cao lớn kia, "Mau mời." Du Tri Uyên vội nói.

"Ta đi trước." Thẩm Ninh đứng dậy.

"Lý phu nhân chậm đã, đã đến đây rồi, không bằng Lý phu nhân qua sảnh phụ, nghe đôi lời của Hoàng tướng quân."

Thẩm Ninh cũng muốn hiểu rõ sự việc, "Nhưng như vậy có được không? Các ngươi thảo luận việc quân quốc quan trọng, không sợ một phụ nhân như ta nghe à?"

Du Tri Uyên cười trừ, "Lý phu nhân quá lời rồi, Vân Châu có được như ngày hôm nay, sợ là Lý phu nhân còn ra sức nhiều hơn so với hạ quan. Nay  Vân Châu có biến, ngài còn lo lắng hơn cả hạ quan."

Thẩm Ninh nghe vậy, cũng không nhiều lời từ chối nữa, nhanh chóng di chuyển, vén rèm đi vào sảnh phụ.

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full