DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Chồng Bên Gối Lạnh Lùng
Chương 2: Chương 2


Hôn lễ, chú rể Trần Phong Vũ lịch lãm, khéo léo đi xung quanh chào hỏi, hàn huyên bạn bè, cho thấy mối quan hệ xã giao sâu rộng.

Hôn lễ này cũng là cơ hội tạo dựng nhiều mối làm ăn từ các doanh nghiệp khác.
Trình Gia Gia chỉ có trách nhiệm làm một cô dâu âu yếm, xấu hổ, thỉnh thoảng miệng mở nhẹ, mỉm cười tươi tắn, đem chính mình làm hình mẫu, liên tục thay đổi bộ dạng sao cho đẹp nhất, bộ lễ phục xa hoa, sang trọng, làm thỏa mãn tầm mắt thưởng thức của quan khách.
Khi hai người trở về nhà, cả một ngày dài diễn kịch, mệt đến một câu cũng không nói được.
Mà Trần Phong Vũ lại chuếnh choáng say, bị từ chối động phòng, ngay đêm tân hôn, anh lại bị đối đãi thế này.
Mỗi người trở về phòng riêng của mình, mỗi người có giấc ngủ của riêng mình, đây chính là đêm tân hôn của họ.
***
Ngày hôm sau, cô ngủ đến giữa trưa mới dậy, căn phòng trống rỗng đến nửa tiếng người cũng không có, chỉ thấy trên bàn ăn có để lại một tờ giấy của Trần Phong Vũ.
Chào bà xã!
Một tiếng xưng hô làm cho trái tim cô đập mạnh, đoạn sau anh viết….
Anh đi công tác, nhanh thì một tháng sẽ trở về, lâu thì không biết bao giờ.

Thư phòng của anh, không có sự cho phép của anh, em đừng tiến vào, hy vọng em có thể tuân thủ đúng nguyên tắc bạn cùng phòng, mỗi chúng ta đều có không gian riêng.
Ông xã thân mến!
Chỉ có hai câu nói ngắn ngủi, làm cho cô dấy lên lửa giận, cho dù cô có cư xử nhã nhặn cũng không thể chịu được cách đối xử của anh ta.
Mới ngày hôm sau kết hôn, anh ta liền đi công tác, chẳng lẽ muốn cô đối mặt với bao ánh mắt nghi ngại của mọi người, cho dù anh ta không thích cô, có chán ghét cái hiệp ước hôn ngân này, cũng không phải lúc anh ta làm như vậy?
Người đàn ông xấu xa này chỉ biết trốn tránh!
Bất quá cô hiểu được, rất nhanh chấp nhận thực tế này.
Như vậy cũng tốt, ngôi nhà này, không có anh ta ở, có lẽ cô càng bình yên tự tại xem xét mối quan hệ trên danh nghĩa này.
Điều cảm thấy xấu hổ, không thể không vượt qua quan hệ tân hôn.
***
Một buổi chiều sau ba tháng, cái nắng chói chang tháng bảy, ánh mặt trời vàng tỏa sáng, trong cái không khí tựa như không lưu lại ngọn gió nào.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đông Tuyết
2.

Rượu Mơ Xanh
3.

[Đam Mỹ] Sau Khi Chia Tay
4.


Người Điều Khiển Tâm Lý
=====================================
Một chiếc xe màu đen cao cấp chạy phát ra nhiệt khí trên mặt đường nhựa, lúc này, lái xe đột nhiên chậm rãi dừng xe vào ven đường.
Đây là điều phố biến nhất phần lớn ở khu hoàng kim Đ, đường có hai làn xe, thoát khỏi con đường đông đúc, nơi này có vẻ u nhã và yên tĩnh.

“A Chính, làm sao vậy?” Ngồi hàng ghế sau, Trần Phong Vũ khó hiểu hỏi lái xe.
“Tổng giám đốc, là cô chủ”.

A Chính lấy tay chỉ về hướng bên phải.
“cô chủ?” Trần Phong Vũ nhướng mày, xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía kia có một bóng người mảnh khảnh.
Chỉ thấy một người con gái thắt hai bím tóc, mặc áo T-shirt, quần bò, tay cầm bình nước, đang tưới cho mấy chậu cây.
Gương mặt cô rất điềm đạm, anh tựa còn cảm giác được bên đôi môi kia như vô ý cười, cô đứng đó như một nữ sinh, nhưng anh lại cảm thấy thật xa lạ.
Ánh mặt trời làm cho làn da trắng nõn mềm mại của cô lung linh tỏa sáng, động lòng người, càng làm cho anh không thể rời tầm mắt.
Đó là người vợ đã kết hôn ba tháng của anh sao? Vì sao anh không biết cô? Thiếu chút nữa anh đã quên anh là người đàn ông có vợ.
Trong trí nhớ của anh, cô có mái tóc xoăn, trên mặt có trang điểm tinh tế, đi đứng duyên dáng, dáng điệu của một thiên kim tiểu thư.

Vậy cô gái trước mắt, là vợ của anh sao?
“Tổng giám đốc, có muốn đến chào hỏi cô chủ không?” A Chính hỏi.
“A Chính, sao cô chủ lại ở chỗ này?”.
Phía trên treo biển “cửa hàng Giai Giai”, nhìn vẻ bề ngoài căn bản không ra bán cái gì.
A Chính quay nửa đầu, trên mặt hết sức kinh ngạc: “Tổng giám đốc, anh không biết đây là cửa hàng của cô chủ mở sao?”
Trần Phong Vũ trong lòng cũng chật vật, nhưng trên mặt biếu tình vẫn bất động: “Tôi đương nhiên biết, đây là cửa hàng cô ấy mở, là tôi đang nghĩ đến cô chỉ cần ở nhà, việc cửa hàng giao cho nhân viên là tốt rồi”.
Anh cười ngắn, rõ ràng là nói dối, vậy mà mặt không biến sắc, khí không chuyển, một chút không cho A Chính phát giác ra kia chỉ là cô chủ trên danh nghĩa.
A Chính hiểu biết: “cô chủ làm việc khác, giữa trưa sẽ đến cửa hàng, ở lại cho đến mười giờ tối”.
“À!” Anh nhướng mày “Cậu đem xe về trước, tôi xuống xe đi tìm cô chủ”.
Khi anh mở cửa xuống xe, anh thấy rõ cô bé cầm bình nước sắc mặt cứng đờ, rất khủng hoảng.
Xem ra vợ của anh rất sợ anh?.


Đọc truyện chữ Full