Vân Thanh chậm rãi đứng dậy, chiếc kéo nhuốm máu trong tay nhỏ từng giọt xuống từ đầu mũi kéo.
Lúc này, Vân Thanh trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lùng, cô quét qua khuôn mặt của những người đàn ông xung quanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của chú ba.
Cái nhìn đỏ thực sự khiến chú ba cảm thấy lo lắng.
Khóe miệng của cô cong lên một tia cực kỳ lạnh lùng “Nếu không sợ chết thì tới đây!”
Lại cỏ ba người xông tới, nhưng trong vòng mấy phút Vân Thanh đã đánh ngã bọn họ, từng người trong số họ đều bị cô đâm vào chân, máu chảy thành vũng dưới chân Vân Thanh … Cô đứng trong vũng máu, như thể nữ thần trả thù đến từ địa ngục.
Mọi người đều SỌ’ hãi…
“Các ngươi… lên hết cho ta! Bắt người phụ nữ này lại!” Chú ba tức giận hét lên.
Nhưng hoàn cảnh bi thảm của những người đi cùng họ khiến nhũ’ng người đàn ông này sợ hãi…
Nếu không có đôi chân, đối với họ, họ chắc chắn sẽ bị tàn tật suốt đời…
“Chú Ba, đây là vợ của Hải Sinh…. không phải vợ của chúng tôi!”
“Đúng rồi, người phụ nữ này… chúng tôi tiếc là không hưởng được, không được!”
“Tôi nghĩ người phụ nữ này cũng có thề là một phù thủy, một đại phù thủy đến báo thù!!”
Nghe vậy, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt mọi người.
Vân Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất là cô còn có thể hù dọa được đám người này, thật ra cô cũng đã thấm mệt, nếu như đám người bọn họ xông tới, có lẽ cô sẽ không chống đỡ nổi…
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng hét của một người phụ nữ.
“Anh Ba, ta bắt được mụ phù thủy đó rồi!”
Vân Thanh đột nhiên có dự cảm không lành, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ cao lớn, nước da ngàm đen, sắc mặt sắc bén cõng Viên Viên đi tới.
Viên Viên gầy gò giống như con gà bất lực trong tay bà ta, liều mạng vùng vẫy nhưng lại nhận được hai cái tát thật mạnh từ người phụ nữ!
Viên Viên ngay lập tức bị đánh cho đến khi mặt cô sưng tấy và khóe miệng chảy máu.
Vân Thanh nhìn thấy trong lòng thắt lại, nhưng biểu cảm của cô lại bị chú ba bắt được.
Trong mắt ông ta hiện lên một tia nham hiểm, lớn tiếng nói: Hoắc Kỳ, nếu cô không muốn tiểu cô nương này chết thì hãy quỳ xuống đất chịu trói!!”
Vân Thanh chế nhạo: “Cô ta sống hay chết, liên quan gì đến tôi?”
Chú ba đột nhiên từ trong người rút ra một con dao ngắn, xoay người đi về phía Viên Viên, dùng dao nhọn đâm vào bắp chân của Viên Viên!
Viên Viên không thể nói được, cái miệng chì phát ra những tiếng nức nở đau đớn, thân thể gầy gò co giật đau đớn kịch liệt…
Cảnh tượng tàn khốc này khiến Vân Thanh không thể bình tĩnh được nữa, hét lên: “Thả cồ ấy ra!”
Chú ba quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, một nụ cười kinh tởm với hàm ráng ố vàng vì khói.
“Các ngươi trói cô ta lại cho tôi! Nếu cô ta dám chạm vào các ngươi, tôi và chị dâu các ngươi sẽ để cô ta trả giá gấp đôi.”
Lũ vô sỉ!
Vân Thanh nhìn những người đàn ông đang ngập ngừng tụ tập xung quanh mình, nắm chặt chiếc kéo trong tay, nhưng ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt tội nghiệp cùa Viên Viên…
Cho dù Viên Viên có khả nãng phục hồi, nhưng nỗi đau đớn
sẽ không giảm đi.
‘Leng keng’
Chiếc kéo dính máu trong tay Vân Thanh rơi xuống đất, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chú ba: “Tốt nhất là ông nên giữ lời! Nếu không, tôi sẽ cho ồng tự chuốc lấy hậu quả.”
Cho dù có bị bắt thì cồ vẫn luôn có thể sống sót.
Viên Viên nghĩ ra cách trốn thoát, nhưng Viên Viên không có năng lực.
Hải Sinh trỏ’ nên kiêu ngạo khi thấy Vân Thanh đã đầu hàng.
“Con khốn hôi hám, ta bảo ngươi chạy à!” Hắn chửi rủa, lao tới đá vào bắp chân và xương cổ tay của Vân Thanh, Vân Thanh theo bản nàng muốn tránh né, lại nhìn thấy chú ba giơ con dao trong tay lên.
Cô chì biết cố gắng kiềm chế để Hải Sinh đá mình.
Cơn đau dữ dội khiến Vân Thanh như quỳ xuống tại chỗ, nhưng cô cố gắng gượng chống đõ’ cơ thể để đứng vững.
Hải Sinh vẫn còn tức giận, liền nhặt chiếc kéo dính đầy máu
trên mặt đất lên, hung ác nói: “Ta đâm vào chân cô, xem cô chạy trốn thế nào!”
Lúc chiếc kéo trong tay hắn hạ xuống.
‘Đùng’
Một viên đạn bay thẳng từ phía sau xuyên qua bàn tay đang cầm kéo của Hải Sinh.
Vân Thanh nghe thấy tiếng cánh trực tháng!
Cô run lên vì sợ hãi, chợt ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc trực tháng đang hạ cánh cách đó không xa, khiến bụi bay mù mịt.
Còn người đàn ông xuống máy bay, mặc đồ đen, tóc đen, bụi bặm, nhưng khí chất của anh không hề giảm đi
– Chính là Hoắc Cảnh Thâm!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia
Chương 560
Chương 560