DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trả Thù Ngọt Ngào Của Thiếu Phu Nhân Nhà Họ Lâm
Chương 65: 65: Đã Quá Muộn


Chí Thượng chạy theo níu giữ Tiểu Khuê lại nhưng cô lại vùng vẫy khỏi vòng tay của hắn, Chí Thượng cố chấp ôm lấy cô từ phía sau, Tiểu Khuê đau khổ cổ họng đã nghẹn lại cô nói với Chí Thượng.

" Buông ra.

"
Chí Thượng lắc đầu vội vàng giải thích.

" Mọi không phải như thế anh cứ tưởng cô ta là em nên mới xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế.

"
Tiểu Khuê bấu móng tay của mình vào mu bàn tay của Chí Thượng đến nổi phải chảy máu nhưng hắn vẫn không buông cô ra, Tiểu Khuê bĩnh tĩnh lại lau đi những giọt nước mắt đã khóc vì Chí Thượng quá nhiều cô đau lòng nói.


" Kết thúc đi chúng ta hãy ly hôn với nhau đi tôi đã quá mệt mỏi khi phải chịu đựng những nỗi đau giằng xé này, tôi sẽ chất nhận buông bỏ xin anh hãy buông tôi ra tất cả đã thật sự kết thúc, chẳng còn cứu vãn được nữa đâu anh hãy ở bên cạnh người mà anh thật sự muốn đi.

"
Tiểu Khuê lạnh lùng gỡ bỏ bàn tay của Chí Thượng ra rồi bước đi thật nhanh để Chí Thượng không thể nhìn thấy sự đau lòng của bản thân, bây giờ cô đã quyết định chấp nhận buông bỏ tất cả để làm lại cuộc đời cô sẽ rời khỏi nơi đau thương này để quên đi tất cả.

Tiểu Khuê quay về nhà cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên đôi mắt của mình rồi đi vào bên trong nhà, Tiểu Khuê không muốn để mẹ mình phải lo lắng, nhưng làm sao có thể qua mặt được người đã sinh ra mình.

Bà Tuyết Hạnh lên tiếng hỏi Tiểu Khuê.

" Sao rồi con cuộc gặp gỡ có thuận lợi không?"
Tiểu Khuê cố tỏ ra là mình ổn cô mỉm cười trong nước mắt nói với mẹ của mình.

" Con và anh ấy sẽ ly hôn mẹ à.

"
Bà Tuyết Hạnh liền trở nên u buồn bà biết Tiểu Khuê đang rất đau lòng nhưng luôn cố tỏ ra là mình ổn.

" Mình đi khỏi đây được không mẹ con không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa một mình con sẽ sinh đứa bé ra và tự nuôi lớn nó, con chỉ cần có mẹ mà thôi có được không mẹ.

"
Bà Tuyết Hạnh gật đầu nói.

" Được rồi nếu con muốn thì mẹ điều chấp nhận miễn là con cảm thấy thoải mái quên đi nỗi buồn của mình.


"
Tiểu Khuê xà vào lòng của mẹ mình bây giờ cô mới thấu hiểu chẳng có gì bằng tình yêu của gia đình, những người đó hoàn toàn không coi cô là gia đình nên mới để người phụ nữ khác qua đêm ở đó, bọn họ còn cố tình giàn xếp để cô phải chứng kiến chồng của mình đã lên giường cùng người phụ nữ khác
Hôm nay Tiểu Khuê cho người đến vận chuyển đồ đạc, cô và mẹ sẽ đến nơi khác để sinh sống, Tiểu Khê sẽ dùng khoản tiền tiết kiệm của mình để mở một cửa hàng hoa, cô chỉ muốn ở bên cạnh mẹ của mình và cuộc đời sẽ đối xử với mình nhẹ nhàng hơn, Tiểu Khuê không muốn phải chìm sâu vào những đau thương và thứ gọi là tình yêu.

Duy Tân cũng đến giúp cô vận chuyển đồ đạc trải qua biết bao nhiêu chuyện bọn họ vẫn mãi mãi là những người bạn tốt của nhau.

Tiểu Khuê và mẹ nhìn lại căn nhà lần cuối dù sao nơi đây cũng đã gắn bó với họ suốt một năm qua, Cuối cùng Tiểu Khuê cũng chẳng thể nào vượt qua được những thử thách của tình yêu giữa cô và Chí Thượng cô đã chấp nhận buông bỏ
Sau khi Tiểu Khuê rời đi được vài ngày thì Chí Thượng lái xe tìm đến nhà nhưng hắn chỉ thấy một sự rống trãi căn nhà đã bị khoá cửa không còn một ai ở đây hết, Chí Thượng bắt đầu lo sợ hắn đi đến bấm chuông nhà hàng xóm để hỏi.

" Chủ nhà này đã dọn đi đâu rồi vậy cô?"
Người hàng xóm nhìn thấy Chí Thượng thì lên tiếng nói.

" Cậu có phải là con rễ của bà Hạnh không cậu có đến đây vài lần bà ấy cũng thường hay khen ngợi cậu nên tôi vẫn còn nhớ mặt, bà Hạnh và Tiểu Khuê đã dọn đi khoảng vài ngày rồi bọn họ không nói cho cậu biết à, bà ấy đi tôi cũng buồn lắm dù sao cũng là hàng xóm thân thiết.

"

Chí Thượng liền kích động hỏi.

" Cô có biết bọn họ đi đâu không?"
Người hàng xóm lắc đầu nói.

" Không bà ấy không có nói chỉ là bảo chuyển đi thôi.

"
Chí Thượng thất thần quay người rời đi hắn ngồi vào xe trên gương mặt là một sự đau khổ tột cùng, bây giờ Tiểu Khuê đã thật sự muốn từ bỏ tình yêu của hai người thật rồi cô không còn muốn níu giữ những thứ mãi mãi không thuộc về mình, Chí Thượng gục đầu vào vô lăng xe nhắm nghiền đôi mắt lại bây giờ hắn mới nhận ra tất cả đã quá muộn rồi.

.


Đọc truyện chữ Full