DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này
Chương 58

– A!

Tiểu thịt tươi gần như là bò ra studio, sắc mặt tái xám như một con cá mặn.

– Như là…Như là cơ thể bị đào rỗng…

– Mau…Mau cho tôi hút một ngụm…tôi sắp không kiên trì được nữa rồi…

Nữ một cũng biến thành cá mặn bò ra studio, trợ lý vội vàng nhét một lọ Hồng Ngưu vào miệng cô ấy, cô ấy ngậm ống hút ra sức hút.

Studio truyền đến tiếng gào của đạo diễn:

- …Cảnh tiếp theo! Người đâu? Đi đâu hết cả rồi?

– Tới đây!

Hai người khóc lóc chạy về, cùng một ý nghĩ nảy ra trong đầu.

Địa ngục.

Không bao giờ tới nữa.

Cho tiền cũng không tới.

Không bao giờ muốn đóng phim của đạo diễn này, cùng với hai người kia nữa.

Chỉ có bọn họ NG, hai người kia thì không, nếu nói chỉ thỉnh thoảng vài lần NG thì là do đạo diễn muốn tìm góc độ tốt hơn, nhằm tạo nên hiệu quả tốt hơn mà thôi.

– Rõ ràng có thể đua mặt, vì sao còn phải đua kỹ thuật diễn.

Nữ một cắn ống hút, nghiến răng kèn kẹt với Ninh Ninh ở cách đó không xa, cô ấy như là đã quên mất chuyện trước đó mình đã cười nhạo cô là bình hoa di động.

– Một bộ web drama mà thôi, nó không phải để đạt giải Oscar, vì sao anh lại liều mạng vậy chứ? Còn lôi kéo mọi người cùng liều mạng với anh nữa.

Tiểu thịt tươi rưng rưng nhìn Trần Song Hạc đối diện, thuận tiên chọc chọc vào nữ chính đứng bên:

– Cho xin ngụm Hồng Ngưu với.

Mặc dù đối với hầu hết các thành viên trong đoàn, có vẻ như đã ba năm trôi qua.

Nhưng nó thực sự chỉ được ba tháng.

Nếu nói biểu hiện của Trần Song Hạc nằm trong dự kiến của mọi người, như vậy biểu hiện của Ninh Ninh cũng đã hoàn toàn vượt qua dự kiến của mọi người, kịch bản nâng cao khó khăn không hề làm khó được cô, Trần Song Hạc diễn đỉnh cũng không làm khó được cô, lúc mà những người khác lần lượt biến thành cá mặn, cô vẫn thành thạo như cũ.

Hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của cô.

Cũng là phối diễn cuối cùng giữa cô và Trần Song Hạc.

Nội dung là – Một đêm cuối cùng!

Hoàng đế tuổi nhỏ không có cách nào chèo chống được Đại Đế quốc này, vì thế cô cô mỹ lệ của cậu ta thi triển mị lực của mình, lung lạc một mãnh tướng cử thế vô song cùng với một văn thần mưu trí vô song.

Cô gọi hai người họ là “Song bích của Đế quốc”, vốn hy vọng họ có thể đồng lòng phụ tá mình, phụ tá hoàng đế nhỏ tuổi, nào biết một người trong đó lại phản bội cô.

Cự Khuyết Tướng quân, hắn thế mà muốn hiệp thiên tử ra lệnh cho chư hầu…

Giữa Đế quốc và hắn, giữa tiểu hoàng đế mình coi như con cùng với hắn, Thanh Loan công chúa cần phải đưa ra lựa chọn!

– Action!

Những ngọn nến đỏ rực cháy cao, soi sáng trướng phù dung trong tẩm cung công chúa.

Trong trướng một người chậm rãi ngồi dậy, Ninh Ninh chỉ mặc áo trong lạnh lùng nhìn người đàn ông nằm trên giường kia.

Sau đó, cô lấy thanh chủy thủ đã chuẩn bị sẵn dưới đệm, không có bất luận tiếng động gì, dao nhỏ chậm rãi ra khỏi vỏ.

Không có một câu thoại, chỉ có ánh mắt đang không ngừng biến hóa.

Nếu là phiên bản hạ thấp khó khăn, nơi này cô chỉ cần không cầm lòng nổi chảy xuống một giọt nước mắt, làm thức tỉnh Trần Song Hạc là được. Nhưng hiện tại, cô dùng ánh mắt biến công chúa Thanh Loan thành một người khác – một nữ chính trị gia một khi đã hạ quyết tâm giết một người, tuyệt đối sẽ không để mình lộ ra chút sơ hở nào.

Dao nhỏ giơ lên, sau đó đâm xuống cổ hắn.

—— Lại bị hắn bóp chặt cổ tay.

Trần Song Hạc mở choàng mắt ra, hai mắt sáng rực, anh ta căn bản không hề ngủ, lạnh lùng cười:

– Nàng vẫn ra tay.

Ngữ khí khẳng định như vậy, như là đã nhìn thấu con người cô, lại như từ trước đến nay chưa từng tin tưởng cô.

Anh ta nghiêng người, ngồi khóa lên người cô, một tay đoạt lấy thanh chủy thủ đè trên cổ cô, một tay khác vuốt v3 gương mặt cô:

– Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, nàng đối xử với ta như vậy ư?

Sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn:

– Quyền lợi đối với nàng quan trọng như vậy hay sao? Giết ta, nàng cũng muốn đạt được quyền lợi ư?

Ninh Ninh nằm ngang trên giường, bộ diêu trên búi tóc chạm vào gối ngọc, phát ra tiếng vang rất rõ, trên xương quai xanh trắng mịn như tuyết còn lưu lại dấu hôn đỏ thẫm của anh ta, cô bỗng nhiên bật cười thành tiếng, hỏi ngược lại:

– Lời này hẳn ta hỏi chàng mới đúng.

Cô lạnh nhạt nhìn anh:

– Chàng muốn ta, hay là vị trí kia?

Trần Song Hạc hơi sửng sốt.

– Ta có thể gả cho chàng, ta có thể ở bên chàng.

Cô nhìn anh ta, dù dao nhỏ lạnh băng đang đè trên cổ, giọng nói của cô vẫn không nhanh không chậm như vậy, không nhanh không chậm,

– Chàng muốn gì, ta đều trao cho chàng, chàng muốn đi đâu, ta đi theo chàng đến đó, bất luận là Giang Nam mưa bụi, hay là cao nguyên Mạc Bắc.

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười kia như lần họ mới gặp nhau, khó nắm bắt được, nhưng lại khiến người ta mê luyến, dịu dàng hỏi:

– Chàng không thích hay sao?

Trần Song Hạc vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cô.

Không có một câu thoại, chỉ có ánh mắt đang không ngừng biến hóa.

- …Nếu ta muốn cả hai thứ thì sao? – Cuối cùng, anh ta trầm giọng hỏi, – Nếu ngôi vị hoàng đế và cả nàng ta đều muốn thì sao?

Nói xong, anh ta vứt thanh chủy thủ đi, hung mãnh, không màng tất cả, thậm chí là mang theo một tia bực bội cùng bất lực cúi xuống hôn cô, bởi động tác của anh ta quá kịch liệt, màn trướng lay động, đong đưa, bên trong truyền ra một tiếng kêu to, tiếp theo Ninh Ninh đẩy anh ta ra từ trên giường lăn xuống, lăn dưới đất vài vòng, cho đến khi đụng vào chân bàn mới dừng lại.

Trần Song Hạc vén rèm đi xuống giường, tay trái ấn vào cổ, có máu từ kẽ tay tràn ra.

Ninh Ninh chậm rãi bò ngồi dậy, tay phải nắm một cây bộ diêu, nơi đầu nhọn nhuộm máu đỏ tươi.

Trần Song Hạc buông tay ra, nhìn máu trên tay mình, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp:

– Ta thích nàng nhường nào, nàng lại đối với ta như vậy?

Ninh Ninh thờ ơ, thậm chí nâng tay lên, thong thả nhã nhặn đỡ lấy búi tóc rối loạn của mình.

- …Không có ta, đám người trên triều đình kia đã nuốt chửng nàng từ lâu rồi! Là ta vẫn luôn che chở cho nàng!

Đôi mắt Trần Song Hạc hơi đỏ lên.

– Tể tướng vì mượn sức ta, thậm chí muốn gả hai cô con gái cho ta, chỉ cần ta đáp ứng lập một người trong đó làm hoàng hậu! Nhưng ta vẫn luôn không đáp ứng, bởi vì trong lòng ta Hoàng hậu chỉ có một, đó là nàng!

– Ta đường đường là đại trưởng công chúa, gả đến nước nào mà chẳng làm hậu?

Ninh Ninh nhìn anh ta một cách kỳ lạ, khóe miệng nhướng lên, trào phúng nói.

– Huống chi ngươi cùng với đám người trên triều đình kia đều cùng một giuộc, thế mà vẫn không biết xấu hổ nói che chở ta? Thật là không biết ngượng mồm.

Dù là đối mặt với đại địch sinh tử, cô cũng không hề đánh mất phong độ của mình, ngay cả vẻ giễu cợt trên mặt cũng là quyến rũ mê người, Trần Song Hạc ngực co giật hai cái, ánh mắt yêu nàng đến cực độ, lại hận muốn giết nàng cực độ, năm lần bảy lượt muốn rút kiếm giết nàng, lại năm lần bảy lượt buông kiếm xuống.

- …Nàng cùng ngôi vị hoàng đế ta đều muốn.

Cuối cùng, anh ta nghiến răng nói.

– Nhưng ta sẽ không lập nàng làm hậu, nàng sẽ chỉ là phi, là tần, là một nô tì bên cạnh ta mà thôi! Đây là trừng phạt của ta đối với nàng!

– Ồ.

Ninh Ninh đáp nhẹ một tiếng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trần Song Hạc vẫn luôn căng thẳng chú ý đến sự biến đổi trên nét mặt của cô, anh ta cố làm ra vẻ lạnh lùng tàn khốc nói:

– Nếu bây giờ nàng cầu xin ta, có lẽ ta sẽ thay đổi quyết định.

- …Ngươi muốn ta cầu xin ngươi thế nào?

Ninh Ninh ngẩng lên cười với anh, chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, chủ động đưa tay cầm lấy tay anh ta, sau đó ấn thanh chủy thủ trong tay mình vào tay anh ta, dẫn anh ta đâm vào bụng mình.

Tất cả phát sinh quá nhanh, hoặc là nói việc đối diễn của họ quá gay cấn hấp dẫn.

Tiểu thịt tươi xem đến mê mẩn, cho đến khi có người vỗ vào lưng cậu, cậu mới giật mình phản ứng, đã đến lượt cậu lên sân khấu rồi.

Cánh cửa lớn ầm ầm mở ra, tiểu thịt tươi dẫn đại đội nội vệ xông vào, la lên:

– Công chúa!

Cậu xông lên trước vài bước, bế công chúa Thanh Loan ngã xuống dưới đất lên.

…Sau đó làm gì nhỉ?

Tiểu thịt tươi há miệng, nhưng mà đại não trống rỗng, xong đời rồi, cậu đã quên lời thoại mất tiêu rồi.

Đạo diễn thấy một màn này, mày nhăn lại, đang muốn kêu dừng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt cất lên:

– Sao giờ này chàng mới đến?

Người nói không phải tiểu thịt tươi, mà là Ninh Ninh.

Cô nằm trong ngực tiểu thịt tươi, suy yếu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mờ mịt chứa tầng nước mắt, bỗng nhiên hai hàng nước mắt trào ra, ấm ức hỏi cậu:

– Sao chàng lại để hắn làm ta bị thương?

– …Sao giờ ta mới đến?

Nhìn đôi mắt này, tiểu thịt tươi vốn đã quên sạch sành sach lời thoại đúng lúc này lại tuôn ra khỏi miệng, cậu chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, thế nên mỗi câu mỗi từ đều vô cùng gian nan:

– Sao ta lại để hắn làm tổn thương nàng?

Ninh Ninh bỗng nhiên cười với cậu.

Nụ cười đó như lần đầu họ mới gặp nhau, ngày đó vì sao nàng cười, cười với ai, cho tới nay đều không có đáp án, Trần Song Hạc hay tiểu thịt tươi đều bướng bỉnh cho rằng nàng cười với mình, cho dù có hỏi nàng muốn đáp án, nhưng nàng vẫn luôn không nói.

Cho đến giờ phút này, cậu mới biết được đáp án.

– Còn may chàng đã đến rồi…

Cô chỉ kịp nói với cậu một câu như vậy, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiểu thịt tươi chỉ thấy trái tim như không còn nữa, bất giác nước mắt chảy xuống.

– Cut!

Cảnh diễn này qua, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một người ngoại lệ.

Tiểu thịt tươi:

– Hu hu ô ô ô…

Ninh Ninh bị nước mắt rơi xuống mặt:

- …

Đạo diễn ơi, cậu ta khóc thật rồi, làm sao đây!

Đôi khi, điều này vẫn xảy ra với đoàn làm phim, một diễn viên nào đó quá nhập tâm vào vai diễn, trong khoảng thời gian ngắn khó thoát khỏi vai, cũng may tình huống của tiểu thịt tươi không quá nghiêm trọng, mọi người an ủi cậu một hồi, cậu tốt lên rồi, vừa lúc tới giờ nghỉ trưa, đoàn người vừa lúc nghỉ ngơi ăn cơm trưa.

– Em cảm thấy cô ấy thật sự yêu em, nhìn ánh mắt cô ấy là biết…

Tiểu thịt tươi nghiêm túc nói, kết quả vừa quay đầu, liền thấy biểu cảm như ác quỷ của Trần Song Hạc.

Cậu quả nhiên không hề nhìn nhầm! Người này có tật xấu!

– Nói linh tinh gì đó.

Trần Song Hạc dứt khoát không che giấu nữa, cười lạnh với cậu ta.

– Cô ấy không phải thích cậu đâu, chỉ là kỹ năng diễn xuất thôi.

Đúng vậy, là diễn xuất thôi.

Quay xong Đại Đế quốc, anh ta vẫn không thể trong vòng ba phút nghiền nát được cô, nhưng cũng không chứng tỏ mình không có thu hoạch.

Anh ta phát hiện ra một bí mật…

Kỹ năng diễn xuất của Ninh Ninh không có quá trình tuần tự dần tiến!

Bất kể là người nào, cho dù là thiên tài, sự tiến bộ của người đó đều phải từng bước từng bước tiến tới, mà không phải giống như Ninh Ninh, cô ngay cả quá trình thoát thai hoán cốt cũng không có, cô trực tiếp biến thành một người khác!

Đúng vậy….quả thực như đổi thành người khác.

Ninh Ninh ở buổi thử vai diễn “Cô gái xấu xí”, Ninh Ninh người đã đối diễn hai cảnh trong “Bóng Ma rạp hát” với anh ta, phân chia là ba người, người thứ nhất là dựa vào cảm xúc để diễn, người thứ hai đã có kỹ năng diễn xuất của bản thân, người thứ ba…thế mà có thể kéo diễn viên khác cùng diễn, đây chẳng những yêu cầu thiên phú, mà còn cần cả kinh nghiệm dày dặn.

Mới có bao nhiêu ngày thôi cơ chứ, cô lấy kinh nghiệm từ đâu ra?

Trợ lý đi qua, bị Trần Song Hạc túm lấy hỏi:

– Ninh Ninh đâu rồi?

– Đi rồi ạ. – Trợ lý trả lời, – Cô ấy diễn xong, vừa nãy chào đạo diễn rồi, hôm nay lên máy bay đi về luôn.

Trần Song Hạc ngẩn người:

– Gấp vậy à, có nói vì sao không?

Trợ lý lắc đầu:

– Không thấy nói.

Thả trợ lý đi rồi, Trần Song Hạc nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài dần dần ảm đạm, nghĩ thầm: Ninh Ninh, trên người cô đang giấu bí mật gì đây?

Trên bầu trời, một chiếc máy bay bay qua.

– Xin quý khách tắt di động ạ. – Tiếp viên hàng không đi tới.

– Vâng.

Ninh Ninh liếc nhìn nội dung trong điện thoại lần cuối trước khi tắt máy.

Đó là tin nhắn WeChat mà Văn Vũ gửi cho cô.

– Có phát hiện.

Phía dưới tin nhắn có đính kèm một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh là một chiếc vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

Hết chương 58

Đọc truyện chữ Full