DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này
Chương 160

Đạo diễn Trần bị bệnh nặng.

Tin tức bị lan truyền rầm rộ, một số tờ báo lá cải vô đạo đức thậm chí còn đăng cả tin cáo phó.

– Chú ấy vẫn cố gắng chống chọi chịu đựng với bệnh tật của mình. – Lý Bác Nguyệt đặt hợp đồng trước mặt Ninh Ninh, – Đoán chừng quay xong bộ phim truyền hình này chú ấy sẽ chính thức sụp đổ. Trên các tờ báo lá cải viết không sai, bộ phim này chắc chắn sẽ là tác phẩm cuối cùng trong cuộc đời chú ấy.

Hoặc nói đúng hơn là di tác của ông.

Ninh Ninh cầm hợp đồng lên xem, làm như không để ý hỏi một câu:

– Người trong thôn về sau thế nào ạ?

Một câu không đầu không cuối nhưng Lý Bác Nguyệt lại hầu tiếp được ngay.

– Em vẫn chưa thoát khỏi “Thiến nam u hồn” à? – Anh ta cười nói.

Có một câu nói đúng là: Mỗi một người trong cuộc sống đều là diễn viên.

Câu nói này Ninh Ninh vẫn luôn không tin nhưng cho đến giờ phút này thì cô tin rồi.

Diễn viên lợi hại nhất vẫn luôn ở bên cạnh cô, Lý Bác Nguyệt từ lâu đã biết đến sự tồn tại của Rạp chiếu phim Nhân Sinh, thậm chí có lẽ còn biết mẹ đã dựa vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh mà mài giũa kỹ năng diễn xuất, và cô cũng giống vậy dựa vào Rạp chiếu phim mài giũa kỹ năng diễn xuất.

– Có một việc em vẫn luôn thấy rất trùng hợp. – Ninh Ninh nói, – Mỗi lần ra khỏi rạp chiếu phim thì em đều nhận được một vai diễn phù hợp với nhân vật mà em xuyên qua ở rạp chiếu phim.

Lý Bác Nguyệt mỉm cười nhìn cô.

Cái nhìn không chút ngạc nhiên nào dường như đã có cô thấy rõ đáp án.

– Bố anh với mẹ em là người cùng thôn.- Lý Bác Nguyệt khoanh tay trên đầu gối, ung dung nói, – Nếu hai người họ ở lại thôn Ninh gia không ra ngoài, vậy thì họ đã theo truyền thống của thôn mà kết hôn với nhau, em phải gọi anh là anh trai rồi đó.

Ninh Ninh nhìn anh ta, câm nín.

– Đương nhiên, bây giờ em muốn gọi thế cũng có thể. – Lý Bác Nguyệt cười với cô, – Bởi vì dù là đã thoát ly khỏi thôn nhưng bố anh vẫn luôn quan tâm tới mẹ em, cũng rất quan tâm em, và anh cũng thế…quan tâm em.

Tham vọng phản ánh trong mắt anh ta cho thấy mối quan tâm của anh ta không phải xuất phát từ sự chân thành… mà là vì tham vọng.

Ninh Ninh nhìn anh ta rất lâu mới hỏi:

– Anh muốn cái gì?

Lý Bác Nguyệt dựa lưng vào sô pha., như là đang suy nghĩ, đang sắp xếp lại lời nói.

– Từ trước đến nay bố anh với Bùi Huyền đều đang nghiên cứu những chuyện về thôn Ninh gia, nghiên cứu chuyện về Diễn lâu Nhân Sinh. – Anh ta thong thả nói, – Ban đầu anh cho rằng bố bị người ta lừa gạt, về sau anh mới phát hiện…đó là thật. Trên thế giới này thật sự có Diễn lâu Nhân Sinh, thật sự có một nơi có thể làm con người ta trường sinh bất tử.

…… Trường sinh bất tử?

Ninh Ninh nghĩ rất nhiều nhưng mà không thể ngờ thứ anh ta nghĩ lại là điều này, cô ngỡ ngàng khó tin nói:

– Anh…không phải là muốn làm người đeo mặt nạ đó chứ?

– Người đeo mặt nạ? – Lý Bác Nguyệt cười lắc đầu, – Không, anh cho rằng người trông cửa thích hợp với anh hơn.

– Anh có biết anh đang nói gì không? – Ninh Ninh nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm trọng, – Anh có biết người trông cửa là làm gì không?

– Anh biết con người rồi cũng sẽ chết, Bùi Huyền cũng vậy, đạo diễn Trần cũng thế, anh cũng thế. – Nét mặt Lý Bác Nguyệt cũng trở nên nghiêm trọng, – Bùi Huyền còn đi sớm hơn đạo diễn Trần, năm trước anh ta đã đi rồi, gần như cùng khoảng thời gian với mẹ em. Em có biết chuyện mà anh ta hối hận nhất là gì không?

Sẽ không phải là…

Lý Bác Nguyệt nở nụ cười:

– Hối hận nhất là ra khỏi rạp chiếu phim, dù là có bao nhiêu tiền thì anh ta vẫn sẽ già đi, sẽ ốm bệnh, sẽ chết. Nhưng nếu anh ta vẫn luôn là người trông cửa, vậy thì chúng ta có chết hết thì anh ta cũng sẽ không chết.

– Cho nên anh nghiêm túc? – Ninh Ninh không thể tin được nhìn anh ta, – Anh thật sự muốn làm người đeo mặt nạ?

Anh ta không hiểu…hoặc nói đúng hơn là đã hiểu lầm câu nói trước khi chết của Bùi Huyền, điều này đã làm cho anh ta chỉ thấy được cái lợi khi trở thành người đeo mặt nạ mà không nhìn thấy cái những bất lợi khi trở thành người đeo mặt nạ.

– Người đeo mặt nạ không được. – Lý Bác Nguyệt lắc đầu, như thể nhớ ra gì đó, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, – Đám người ở thôn Ninh gia kia…trốn vé tập thể, bị người trông cửa lúc đó xử lý cực kỳ thê thảm, anh không muốn giống như họ. Nếu cho anh lựa chọn, anh sẽ lựa chọn trở thành người thống trị mà không phải người bị quản chế, đúng không nào?

Anh ta chìa bàn tay ra với Ninh Ninh.

Trên mặt anh ta vẫn như mọi khi là nụ cười mà cô quen thuộc nhất, dã tâm tham vọng đắc chí.

– Anh giúp em nhiều như vậy. – Anh ta nói, – Em cũng phải giúp anh.

Đối mặt với cái chết, có người mưu tính sâu xa, cũng có người đang trên bờ vực của sự điên loạn.

– Cut! Cut! Cut! Cut!

Hai tháng sau, trên phim trường quay bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát”, đạo diễn Trần ngồi trên xe lăn hét ngừng liên tục, sau đó thì ho dữ dội, trợ lý đứng bên cạnh vội đổ thuốc cho ông ta.

– Khụ, khụ khụ…- Đạo diễn Trần run rẩy nhét viên thuốc vào miệng, sau đó nhận lấy cốc nước uống mấy ngụm nuốt viên thuốc xuống, rồi thở hổn hển rất lâu mới nói với Ninh Ninh,  – Cháu lại đây với chú.

Ninh Ninh đẩy xe lăn của ông tạm thời ra một bên nghỉ ngơi.

Thời gian có hai tháng mà đạo diễn Trần đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, bất kể ai nhìn thấy ông cũng đều khuyên ông mau lên giường nghỉ ngơi, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng mà ông không nghe, ông thà đốt cả sinh mệnh của mình vào bộ phim này còn hơn.

– Ninh Ninh. – Ông ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía Ninh Ninh hỏi, – Cháu có từng yêu một người nào hay chưa?

Ninh Ninh hồi tưởng lại lúc trước bị bắt đi xem mắt, khóe miệng run lên, nói:

– Rồi ạ.

Đạo diễn Trần cười nhạo:

– Không phải loại yêu đương như mọi người vẫn yêu, cháu có thể yêu một người giống như chú yêu điện ảnh không?

Ninh Ninh lặng thinh.

Xe lăn ngừng bên cạnh hành lang, bên ngoài hành lang là lá phong đỏ rực rơi đầy bên dưới cây phong, từng chiếc lá phong bị gió thổi bay rơi trên hàng lang, nơi đây đã từng là đại trạch Khúc gia, về sau là Rạp hát Lan Hoa, là nơi ban đầu quay bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát” và cũng sẽ là nơi cuối cùng quay bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát”.

– Hãy đi yêu một người đi. – Đạo diễn Trần bỗng nói, – Chú cần cháu đi yêu một người.

– Ai ạ? – Ninh Ninh hỏi.

– Ai cũng được. – Ông nói, – Chú chỉ c ần sau khi cháu yêu thì sẽ vận dụng tình cảm mãnh liệt này vào trong bộ phim này, biến nó thành hiện thực, biến thành Bóng Ma.

Làn gió thổi lá phong đỏ sượt qua thái dương của Ninh Ninh, cô đưa tay vén tóc lại, lắc đầu:

– Cháu không làm được ạ.

Đạo diễn Trần quay đầu lại nhìn cô, bởi vì do gầy ốm mà đôi mắt to hơn, ánh sáng trong mắt sáng lên ánh sáng đáng sợ.

– Đạo diễn Trần, chú có thể vì một bộ phim mà điều gì cũng có thể làm, không màng bất cứ người nào, nhưng cháu không làm được. – Ninh Ninh mặt không đổi sắc nói với ông, – Cháu không thể vì một bộ phim là đi làm tổn thương một người khác.

Dẫu sao phim là phim, và thực tế là thực tế.

Giải tán trong không vui, bị mắng đến xối xả, Ninh Ninh ỉu xìu ra khỏi phim trường, trong lòng không phải không hối hận, nhưng mà dẫu cho quay lại một lần nữa thì cô vẫn sẽ nói như vậy làm như vậy.

– Mình không muốn biến thành một người giống như đạo diễn Trần. – Cô lẩm bẩm.

– Ninh Ninh!

Ninh Ninh nhìn theo tiếng gọi, nhìn thấy một người đứng chờ ở cửa.

– Sao anh lại đến đây? – Cô hỏi.

Văn Vũ mỉm cười đi về phía cô, cô Tiểu Ninh là ngầm xưng hô, trước mặt người ngoài anh vẫn gọi thẳng tên cô, tránh bị người ta nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

– Tặng em này. – Anh đưa hộp quà cho Ninh Ninh.

Ninh Ninh nhận chiếc hộp:

– Đây là gì ạ?

Văn Vũ cười:

– Em mở ra xem đi.

Ninh Ninh mở hộp ra, bên trong chứa một bộ trang phục – bộ trang phục màu xanh lam mà Bóng Ma đã mặc trong buổi biểu diễn.

– Anh nghe nói dạo gần đây bên chỗ em việc đóng phim không được suôn sẻ. – Văn Vũ cười dịu dàng, – Anh nghĩ biết đâu em lại muốn giống như trước kia trong phim hay ngoài đời đều giả thành Bóng Ma nhằm duy trì trạng thái.

Trong lòng Ninh Ninh cũng có ý định này, cô đóng hộp lại cười với anh:

– Cảm ơn anh.

– Không có gì. – Văn Vũ dừng một chút, trịnh trọng nói với cô, – Còn nữa, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh sẽ nghe điện thoại của em.

Về đến nhà, đặt chiếc hộp trên ghế, quần áo từng chiếc rơi xuống đất, Ninh Ninh đứng trước gương mặc bộ diễn phục kia, sau đó vuốt v3 mình trong gương.

Cô cười trêu chọc:

– Về sau, có phải em cứ mặc bộ quần áo này ở nhà thôi nhỉ?

Với tính cách của đạo diễn Trần thì dù cô là nữ chính thì cũng sẽ bị thay đổi như thường.

– Cũng tốt, mặc cho anh xem, cho một mình anh xem thôi. – Thạch Trung Đường ngồi xuống phía sau cô, vỗ tay vào nhau, giống như một khán giả mê đắm đang háo hức mong chờ sự xuất hiện của diễn viên mình yêu thích trên sân khấu.

Đôi môi trong gương cong lên, Ninh Ninh xoay người ném ống tay áo rất dài kia, trong miệng ngâm nga:

– “Tỉnh mộng vàng oanh, thời thế đảo điên”.

Ống tay áo dài ném vào Thạch Trung Đường, anh ngẩng đầu cười, mặc cho tay áo trắng như tuyết kia phủ lên trên mặt nạ của anh, sau đó từ trên mặt nạ trượt xuống dưới, rơi đến ngực, bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, giữ trong lòng bàn tay.

– “Tỉnh mộng vàng oanh, thời thế đảo điên”. – Mắt đào hoa nhìn Ninh Ninh, anh cũng hát lên, càng thêm dịu dàng nhu hòa, càng thêm tình ý chân thành, như thể đã dốc hết trái tim của mình vào trong tiếng ca này, và chết sau khi hát xong.

Lời âu yếm động lòng người, tiếng ca của anh cũng động lòng người.

Ninh Ninh dừng một chút mới hát tiếp:

– “Là vì em xinh đẹp như hoatình cảm ôn nhu như nước..”

– “Là vì em xinh đẹp như hoatình cảm ôn nhu như nước.” – Thạch Trung Đường cười hát tiếp theo cô.

– “Là đáp đền mà rãnh rỗi lần tìm, ở u khuê tự thương xót.”

– “Là đáp đền mà rãnh rỗi lần tìm, ở u khuê tự thương xót.”.

– “Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá

– “Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá.”

– “Là chỗ kia từng gặp nhau, nhìn nhau trang nghiêm, sớm chẳng lẽ gặp nhau nơi này lại không nói một lời...” – Ninh Ninh càng hát giọng càng nhỏ đi, cuối cùng thì im bặt.

– Sao lại không hát nữa? – Thạch Trung Đường kéo ống tay áo dài về phía mình, kéo cô lại gần mình hơn.

Lồ||g ngực Ninh Ninh phập phồng không nói gì chỉ nhìn anh chăm chú, muốn cô hát thế nào? Một câu tỏ tình anh cũng chưa nói, nhưng mỗi một câu một chữ hát lên đều muốn nói cho cô rằng: Anh yêu em.

– Em không muốn nữa. – Ninh Ninh cố tỏ ra cứng rắn, nói, – Em không cần anh làm như vậy, nhiều vai diễn như thế, em không nhất định cứ phải diễn vai Bóng Ma.

Dừng một chút, cô cúi đầu:

– Những lời nói của đạo diễn Trần anh đừng để ý.

Em không muốn bởi vì một bộ phim mà đi yêu một người, đi làm thưởng tổn một người.

Thạch Trung Đường nhìn cô rất lâu rồi đứng lên đi về phía cô, ống tay áo dài chảy xuống giữa ngón tay anh, anh dùng tay nâng mặt Ninh Ninh lên.

– Nhưng em không yêu anh…- Anh cúi nhìn cô, nói, – Mới là làm tổn thương anh.

Một lát sau, anh nở nụ cười bất đắc dĩ, một tay khác vỗ nhẹ lên mặt cô:

– Anh đùa đó, em đừng để trong lòng…Đừng khóc, anh không phải muốn để em khó xử.

Hết chương 159

Đọc truyện chữ Full