Ánh mắt Minh Vương lần nữa nhìn đến Hùng Kỳ, giọng nói trở nên trầm thấp hơn.
"Đội trưởng Hùng, Tể Tể không uống, vậy anh uống đi!"
Rõ ràng là giọng nói nhàn nhạt không có cảm xúc, nhưng sâu trong tiềm thức của Hùng Kỳ lại run lên.
Càng thần kỳ hơn là tay hắn không nghe sai khiến, bưng chén lên đổ vào trong miệng hắn.
Hùng Kỳ: "......"
Chủ nhân của Địa Phủ lạnh lùng nhìn xem, trong lòng lại đang tức giận ngút trời.
Đưa con gái hắn đến nơi này thì thôi đi!
Đã mang đến đây, còn xém chút bị người mưu hại, không bảo vệ được an toàn còn dám dẫn con gái hắn đến, chén nước này anh ta không uống thì ai uống?
Về phần người hạ dược phía sau......
Môi mỏng đỏ thắm của Chủ nhân của Địa Phủ hơi cong lên, đáy mắt sâu như trong Địa Ngục Thâm Uyên lộ ra nồng đậm sát ý.
Hắn đã đích thân tới nhân gian, thế mà có người dám lợi dụng tà thuật hại người, còn âm mưu hại đến cả con gái của hắn!
Cho là hắn đã chết sao?
Chủ nhân của Địa Phủ nhìn như bình tĩnh, nhưng thực ra đang dùng ngón tay thon dài cố gắng cầm lấy đầu sợi chỉ, muốn nhanh nối liền lại, nếu không khả năng đầu của con gái sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.
Một tay thao tác không dễ dàng, trong văn phòng lại không chỉ có một mình Hùng Kỳ, còn có hai đồng sự khác nữa, chủ nhân của Địa Phủ tất nhiên không thể để cho bọn họ nhìn thấy.
Một hồi lâu, vẫn không có nối lại được, chủ nhân của Địa Phủ trở nên nóng nảy!
Bàn tay này của hắn để làm gì thế không biết?
Bánh bao sữa nhận ra tâm trạng của cha mình không tốt, vội vàng ôm lấy cổ, hôn một cái lên má cha.
"Cha, không tức giận, Tể Tể nhất định không sao, không đến nỗi rơi đầu xuống đâu!"
Đúng thế mà!
Sau đó lại hôn bẹp một cái nữa, nhưng thời điểm thơm, miệng nhỏ lại dùng hơi nhiều lực, nên miệng bị vỡ ra.
Chủ nhân của Địa Phủ nhìn thấy, vội vàng buông tay đang giữ gáy Bánh bao sữa ra tiếp được miệng nhỏ của bé rơi xuống, nhanh chóng kéo trở về vị trí miệng.
"Tể Tể ngoan, đừng nói chuyện."
Đôi mắt to của Bánh bao sữa đen nhánh xoay tít chuyển chuyển, đang định quay đầu liền dừng cứng lại, đầu cũng không thể động, nếu động thì thật sự sẽ rơi mất, bởi vì tay cha Minh Vương đã bỏ ra đỡ miệng nhỏ của bé rồi.
Chủ nhân của Địa Phủ nhìn trạng thái này của con gái, chỉ muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất có thể, nên muốn mang con gái đi tìm người tên chú Cố kia khâu lại.
Minh Vương dùng tay đem miệng con gái lắp trở lại thật nhanh, bảo đảm sẽ không rơi xuống nữa mới buông tay ra, lại quay lại lạnh lẽo nhìn về phía Hùng Kỳ.
Hùng Kỳ vừa uống nước vừa theo dõi chủ nhân của Địa Phủ, không rõ vì sao Bánh bao sữa thơm cha một cái mà cha bé lại bỗng nhiên đưa tay che miệng Bánh bao sữa lại.
Đây là cha ruột sao?
Cha ruột mà không cho Bánh bao sữa thơm!
Không cho thơm thì thôi, thế mà còn che miệng Bánh bao sữa nữa!
Trời ạ!
Hùng Kỳ nhìn thấy như vậy thì nhíu mày, sau đó lông mày càng nhăn càng chặt.
Bụng Hùng Kỳ sôi ùng ục, khuôn mặt lúng túng nhìn về phía chủ nhân của Địa Phủ.
"Anh Minh, tôi có chuyện riêng ra ngoài một chuyến, anh và Tể Tể cứ tự nhiên."
Chủ nhân của Địa Phủ như có như không lên tiếng ậm ừ, thân thể của ông rất suy yếu, nên ngồi xuống ở trên ghế sa lon bên cạnh, thừa dịp Hùng Kỳ mang theo hai cái đồng sự rời đi, liền liếc cái camera ở trong góc nào đó, khóe môi giơ lênn như khiêu khích, lại nhướng mày một cái tắt camera giám sát đi, sau đó nhanh chóng nối lại sợi chỉ bị đứt trên cổ con gái.
Nối tốt sợi chỉ rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm miệng con gái.
Ôi!
Bị lệch một chút, cần phải điều chỉnh lại một chút.
"Tốt rồi!"
Bánh bao sữa nép mình ở trong lòng cha, yên lặng để tùy ý cha Minh Vương điều chỉnh thân thể, ánh mắt lại luôn chú ý tới Chú Hùng.
Nhìn Chú Hùng xấu hổ rời đi, vừa tới cửa liền ôm bụng cúi xuống, con mắt xoay chuyển lòng vòng, lại chớp chớp mấy cái.
"Cha, ly kia nước có vấn đề gì sao cha?"
Chủ nhân của Địa Phủ búng cái trán nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại của con gái.
"Tể Tể nếu muốn biết, có thể đi theo xem như thế nào!!!"
Bánh bao sữa tò mò, nhưng lại lo lắng cha và hai người anh trai.
"Thế nhưng cha à, Hoắc cha và anh hai, anh ba còn đang ở phòng bên cạnh."
Chủ nhân của Địa Phủ mím môi thành một đường thẳng, lại cảm thấy răng có chút ê nhức.
"Cha không cho người câu hồn, bọn hắn sẽ chết sao?"
Bánh bao sữa che lấy miệng nhỏ cười lên: "Không chết được không chết được! Bởi vì cha không thu nha!"
Cha không thu, cho dù Sách sinh Tử có thay đổi, thì cũng không chống lại được cha Minh Vương!
Minh Vương nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, vui vẻ còn là vì người cha phàm nhân kia, tâm trạng của ông trở nên không tốt chút nào.
Ông bế Bánh bao sữa đặt xuống dưới đất.
"Đi đi!"
Bỏ không đến hài tử bộ không đến sói!
Khuất mắt trông coi!
Đừng ở trước mặt hắn cười giống như cái đồ ngốc!
Nụ cười còn không phải vì hắn!
Bánh bao sữa vui tươi hớn hở gật đầu: "Vậy cha à, Tể Tể đi qua nhìn xem đã nhé, cha nhớ để ý Hoắc cha anh hai và anh ba nhiều một chút nha!"
Địa Phủ đại lão: "......"
Bàn tay thon dài vừa lạnh vừa trắng đặt ở giữa hai đầu lông mày, nhéo nhéo mấy cái, chủ nhân của Địa Phủ khép lại đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén, hít vào một hơi thật sâu!
Không có việc gì không có việc gì!
Đây là con ruột mình!
Chỉ là một người cha phàm nhân mà thôi, trăm năm sau chính là nắm đất vàng, hắn đường đường là Chủ nhân của Địa Phủ uy nghiêm lại cùng với nắm đất kia so đo làm gì?
Bàn tay ông chậm rãi hạ xuống đầu gối, chuẩn bị tiếp tục tu dưỡng thần hồn đang tổn thương nghiêm trọng.
Hai con mắt lại chậm rãi mở ra, con ngươi đen kịt như vực sâu, như địa ngục lóe lên một tia đỏ sẫm, ánh mắt của ông xuyên thấu qua vách tường nhìn về một góc nào đó ở bên ngoài, lông mày nhíu lại.
"Không thể để bản tọa nghỉ ngơi một lát sao?"
Khi nhìn thấy tường bên ngoài có con quỷ được nhân loại nuôi nhốt đang gần di chuyển tới phòng bên cạnh, hắn gỡ xuống mắt kính trên sống mũi, có chút bực bội đứng lên đi ra ngoài.
——
Ở đằng này, Bánh bao sữa dùng thuật che mắt tránh đi tầm nhìn của các chú vệ sĩ, lặng yên không một tiếng động đi theo đằng sau Chú Hùng, bám theo chú một đoạn đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn thấy Chú Hùng c ởi thắt lưng, Bánh bao sữa chần chừ một lúc, cuối cùng quay người đi ra ngoài.
Lúc đi đến phòng rửa tay bên ngoài lại nghe được tiếng nói chuyện điện thoại của chú cảnh sát trước đó đã quát bé.
"Thuốc đã hạ rồi, chắc là rất nhanh sẽ đến nhà vệ sinh, tôi sẽ tự mình chụp người vào trong bao bố rồi mang đi!"
Bánh bao sữa: "......"
A hiểu rồi!
Bé còn chưa bị bao tải chụp bao giờ đâu!
Không biết màu gì, có thú vị hay không!
Bé muốn chú người xấu này dùng bao tải chụp bé mang đi!
Bé muốn nhìn xem là ai muốn tính kế bé!
Bánh bao sữa cố ý đi ra ngoài, sau đó rút đi thuật che mắt, lại học Chú Hùng tư thế che bụng, đi chầm chậm, khuôn mặt nhăn nhó như đang rất khó chịu.
Trương Mạt quay đầu nhìn thấy: "Người đây rồi, tôi cúp máy trước đây!"
Hắn cất điện thoại di động đi, chờ Bánh bao sữa đi ra ngoài, hắn cầm khăn đã nhúng thật nhiều thuốc mê, bịt miệng và mũi của bé, mặc kệ sự"Giãy dụa", ôm Bánh bao sữa nhanh chóng rời đi.
Bánh bao sữa ghét bỏ cực kỳ.
Nói chụp bao tải mà!
Không có!
Còn che miệng bé!
Miệng lại bị phá hỏng rồi!
Nhưng Trương Mạt dùng khăn che mặt bé hiển nhiên không biết, ôm Bánh bao sữa đi thật nhanh ra xe, đặt Bánh bao sữa ở ghế sau, sau đó hắn kéo cửa ngồi vào vị trí lái, lái xe rời đi.
Lúc Bánh bao sữa vừa muốn ngồi dậy dọa Trương Mạt đang lái xe, trong ý thức truyền đến giọng nói quan tâm của cha Minh Vương.
"Tể Tể, con có bị chụp trong bao tải không?"
Bánh bao sữa có chút tủi thân: "Cha, không có bao tải, chú người xấu này dùng cái khăn có mùi gì lạ lắm, che miệng Tể Tể sau đó ôm lên trên xe thôi! Tể Tể miệng nhỏ lại hỏng rồi! Tể Tể muốn dọa người này để xem chú ấy đã làm chuyện tốt gì!"
Tâm trạng Chủ nhân Địa Phủ có vẻ không tệ: "Tể Tể ngoan, chờ đạt được đến mục đích cuối cùng rồi hãng dọa! Không phải chỉ là bao tải sao? Lần sau cha mua thật nhiều bao tải để Tể Tể chọn bất cứ cái nào con thích, Tể Tể tự mình chụp chơi!"
Bánh bao sữa không vui, phồng quai hàm lên.
"Không! Cha à, lần sau Tể Tể muốn dùng bao tải chụp bọn hắn cơ!"
Không cần lần sau!
Đợi một lúc nữa bé biết được là ai muốn bắt, thì bé sẽ nhờ cha Minh Vương đưa bao tải tới, trực tiếp chụp luôn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 176: Minh Vương Nhịn
Chương 176: Minh Vương Nhịn