Editor: Sapoche
Cô dâu và chú rể động phòng vô cùng hợp lý.
Mạnh Đan Chi không có chút nghi ngờ nào, thậm chí còn hối anh: “Nhanh lên đi.”
Chu Yến Kinh cúi đầu: “Là tự em nói đấy.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Chẳng lẽ không phải cùng em sao?”
Ai có thể gả cho Chu Yến Kinh được chứ, chỉ có thể là cô thôi.
“Là em.” Chu Yến Kinh cho cô một đáp án, ôm lấy cô rồi lại bước thẳng về phòng ngủ, Mạnh Đan Chi cũng không hề giãy giụa.
Cô đang bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa rồi.
Vốn dĩ mặt đã đỏ bừng, lại bị khí nóng đốt một hồi, càng ngày càng đỏ hơn, làm khuôn mặt cô tăng thêm một lớp phong tình mê hoặc chúng sinh, làm người khác không thấy lối về nữa.
Dưới ánh đèn phòng ngủ, sườn xám trắng thuần vô cùng xinh đẹp.
Trước mắt Mạnh Đan Chi là bóng người chồng chéo lên nhau, “Anh Yến Kinh.”
“Sao anh lại biến thành hai người rồi.” Cô hỏi: “Sao anh lại già đi nhiều thế này?”
“…”
Chu Yến Kinh không nói gì.
Trong trí nhớ đang hỗn loạn của Mạnh Đan Chi dần dần nhớ đến trước kia: “Anh trai em đâu rồi?”
Chu Yến Kinh nói: “Cậu ta về nhà.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao anh lại không về nhà?”
Chu Yến Kinh nhớ đến mấy từ khi say nói loạn của cô thì cười khẽ một tiếng, thuận miệng nói: “Đây là phòng kết hôn của em.”
Mạnh Đan Chi nghe thế vì vô cùng ngại ngùng.
Đôi mắt ngập tràn ánh nước vô cùng xinh đẹp của cô, quần áo lại rất nữ tính, khiến cô toát ra một vẻ đẹp trong sáng, xinh đẹp, mềm mại.
Chu Yến Kinh cảm thấy mình cũng không phải thuộc kiểu người thương hoa tiếc ngọc gì.
Chắc anh là cầm thú thật rồi.
-
Ban đêm ở Bắc Kinh đèn đuốc sáng trưng.
Lúc Tô Văn Tâm về đến nhà thì trời đã khuya, phòng khách không bật đèn, bà ấy đưa túi cho người giúp việc, sau đó lên lầu.
“Dì con đã trở về rồi, con về phòng trước đi.”
Nghe thấy tiếng động dưới lầu, Trần Đạt Hải vội vàng nói.
Trần Nhã Yên chẹp miệng: “À, nhưng mà ba à, dì chắc chắn là cố ý đấy, tối nay dì cũng không nói giúp con, còn đi giúp anh ta nữa đấy.”
Tiếng bước chân từ từ đến gần hơn.
Phòng ngủ không có ai, nhưng cửa phòng sách không đóng chặt, còn có ngọn đèn hắt ra từ trong đấy.
Tô Văn Tâm lập tức đẩy cửa ra, giọng không được tốt hỏi: “Hôm nay là do anh nói với Tô Nhã Yên chỗ hẹn của em sao?”
“Cái gì mà chỗ hẹn chứ?” Trần Đạt Hải giả vờ không biết.
“Lần trước lúc em gọi điện nói chuyện chỉ có mình anh ngồi bên cạnh, Trần Đạt Hải, đừng giả vờ nữa.” Tô Văn Tâm hít sâu một hơi: “Anh không thấy buồn cười sao?”
Bà ấy đi gặp con rể tương lai, kết quả lại dẫn theo con gái kế.
Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Khoảnh khắc bị Chu Yến Kinh vạch trần khi, bà ấy đã nghĩ, nếu Chi Chi biết được chuyện này, chỉ sợ cô sẽ nghĩ bà ấy cố ý làm như thế.
Trần Đạt Hải đứng lên, “Có chuyện gì không ổn sao?”
Ông ta đi qua, nhẹ giọng nói: “Văn Tâm à, bây giờ với địa vị nhà họ Chu, nhà chúng ta phải qua lại với họ thật tốt, chỉ có thể dựa vào em.”
Tô Văn Tâm cười lạnh hai tiếng: “Dựa vào em? Em và nhà họ Chu có quan hệ gì?”
Người thật sự có quan hệ với nhà họ Chu là ông cụ Mạnh.
Bà ấy gạt tay ông ta ra ra, “Nếu anh muốn kéo lấy mối liên hệ này, em mặc kệ anh, nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện sẽ đánh chủ ý của mình lên người Chi Chi và Yến Kinh.”
Để cho Trần Nhã Yên đến ép buộc bà ấy, như thế mục đích cũng quá rõ ràng rồi.
“Nếu Chu Yến Kinh không được thì vẫn còn anh em của nó nữa mà.” Trần Đạt Hải nở ra nụ cười tươi: “Văn Tâm, anh cũng vì muốn cái nhà này tốt hơn nên mới thế thôi.”
Ông ta không có nói về Chu Yến Kinh nữa, nên sắc mặt Tô Văn Tâm tốt lên không ít.
Dù gì cũng là người chung chăn gối nhiều năm, Trần Đạt Hải rất hiểu rõ tính cách bà như thế nào, ông ta lấy ra một hộp quà nhỏ, “Đây là quà tặng kết hôn cho Chi Chi, đừng tức giận.”
“Anh cũng không biết Nhã Yên ngốc như thế, có thể nó lo anh sẽ buồn và tức giận nên mới thế.” Ông ta vỗ vỗ bả vai Tô Văn Tâm, “Con nó còn nhỏ nên suy nghĩ cũng có chút đơn giản.”
“Thật không?”
“Đương nhiên. Hôm nay em và cậu ấy nói chuyện thế nào rồi?”
Tô Văn Tâm không nói chi tiết, chỉ qua loa nói: “Không có gì, em chỉ hỏi chút chuyện liên quan đến tiệc đính hôn của hai đứa nó vào tháng sau thôi.”
Tô Văn Tâm nói đơn giản, nhưng Trần Đạt Hải ý thức chuyện này không còn con đường nào khác để đi nữa rồi.
Xem ra con đường tên Chu Yến Kinh này đi không thông rồi.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Ánh mặt trời không ngừng chiếu sáng, chiếu xuyên qua tấm màn mỏng tiến thẳng vào phòng, dừng lại trên khuôn mặt của cô gái đang ngủ trên giường.
Mạnh Đan Chi nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Đầu tiên là nhìn trần nhà, sau đó lại theo thói quen sờ sờ vào vị trí bên cạnh một chút, ấm – chứng tỏ người bên cạnh cũng vừa mới rời đi không bao lâu.
Còn về những chỗ khác trên người, cô cũng không muốn động đậy bởi vì cảm giác mệt chết đi được.
Cô sờ sờ bụng có chút đói rồi, tối hôm qua uống nhiều rượu quá sao? Giờ cô vẫn chưa tỉnh rượu à?
Mãi đến khi nghe được tiếng động truyền ra từ nhà vệ sinh, lại nhìn thấy Chu Yến Kinh mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Mạnh Đan Chi mới tỉnh táo hơn được một chút.
Cô liếc mắt xem xét vết hôn hồng hồng trên cổ của anh.
Có hơi rõ ràng, lại được nằm ngay vị trí yết hầu nữa.
Ánh mắt Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, nhưng cô rất nhanh đã bị nhân vật chính nhìn thấy được, Chu Yến Kinh nghiêng đầu, “Tỉnh?”
Tiếng nói này nghe giống như giọng nói tối hôm qua.
“Ừm…”
Đại khái Mạnh Đan Chi cũng đã biết được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi ---
Nhất định cuộc sống về đêm trước kia đã lặp lại lần nữa rồi.
Chu Yến Kinh bắt đầu thay quần áo, anh thay ngay trước mặt cô.
Bởi vì trong phòng chứa quần áo tất cả đều là quần áo của cô, cho nên chút quần áo này của anh đều được treo trên giá treo quần áo để trong phòng.
Những chuyện xảy ra khi đi gặp Tô Văn Tâm vào tối hôm qua, đương nhiên bây giờ không phải lúc thích hợp để nói với cô.
Về chuyện cô con gái kế kia đến tham gia, anh cũng sẽ không gạt cô, Mạnh Đan Chi là người con gái độc lập, cô sẽ tự mình có cách giải quyết tốt chuyện này.
Anh không thể thay cô đưa ra quyết định bất cứ chuyện gì được.
Dáng người đàn ông nhìn trông gầy gò nhưng vô cùng mạnh mẽ, rất trêu chọc mắt nhìn của người khác, mới sáng sớm nhưng Mạnh Đan Chi đã cảm thấy cảm xúc của mình rất mông lung, mãi đến khi nhìn thấy những vết cào sau lưng anh.
Cô bỗng chột dạ nắm chặt tay lại.
Bây giờ trên người cô vẫn còn mặc áo ngủ, Mạnh Đan Chi chỉ cảm thấy mình nên cảm ơn Chu Yến Kinh, anh còn có thể tự tay thay quần áo cho cô.
Cô nhìn anh thay vest xong, thấy người sắp đi rồi, nhịn không được hỏi: “Anh Yến Kinh, tối hôm qua em có làm gì không?”
“Tối hôm qua?” Chu Yến Kinh dừng bước chân.
Hình như anh đang nhớ lại, khiến Mạnh Đan Chi cảm giác có gì đó không ổn.
“Tối hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Chu Yến Kinh nhìn sang cô, từ từ nói: “Em muốn biết chuyện gì?”
“…”
Còn phải chia người nào lúc nào nữa hả, đương nhiên cô muốn biết tất cả rồi.
Mạnh Đan Chi ngồi xuống, “Thế trước lúc ngủ đi.”
Chu Yến Kinh à một tiếng, giọng nói rất chậm, giống như mọi ngày dùng giọng này để trêu chọc cô: “Tối hôm qua, em nói là tân hôn của chúng ta.”
“…?”
“Đêm động phòng.” Anh nói.
Mạnh Đan Chi nghe thế thì da dầu dần căng lên: “Không thể nào.”
Chu Yến Kinh bình tĩnh nói: “Ừm, chắc là anh đã ghi âm lại hết rồi đấy.”
Mạnh Đan Chi ném gối đầu qua, anh đón được, tùy ý đặt lại trên giường.
Trước khi rời khỏi phòng, Chu Yến Kinh lại nghiêm túc nhắc nhở: “Cháo trong nồi, nhớ ăn đấy, cô dâu mới à.”
Sau đó vẻ mặt anh vô cùng thoải mái rời đi.
Mạnh Đan Chi vùi đầu vào trong chăn, ôm lấy đầu.
Cái này nhất định không thể nào là cô được!
-
Nửa giờ sau, Trần Thư Âm gửi tin nhắn đến: [Dậy rồi chứ?]
Mạnh Đan Chi vừa ăn cháo, vừa gửi tin nhắn trả lời lại cho cô ấy: “Tối qua là cậu đưa tớ trở về sao?”
“Không phải, là tên Lôi Phong họ Chu đấy.” Trần Thư Âm nói.
Lôi Phong?
Nói hươu nói vượn.
Nhìn Chu Yến Kinh như thế, cô chỉ biết tối qua chắc chắn anh rất vừa lòng, Mạnh Đan Chi ăn một muỗng cháo lớn nhắn: “Sao cậu không để tớ đến nhà cậu ngủ!”
Trần Thư Âm: “…Tớ không nhớ đến.”
Chủ yến là bởi vì biết hai người đã ở chung với nhau, nên trong đầu không nghĩ đến chuyện này.
“Bây giờ nghe thấy giọng cậu, cục cưng à tớ có chút hối hận rồi.” Trần Thư Âm hối tiếc không kịp: “Hu hu hu không phải là cậu bị làm nhục rồi chứ!”
“… Không có.” Mạnh Đan Chi nói dối.
“Tớ sớm hay muộn gì cũng sẽ đến cướp cậu về.”
“…”
Nhập vai nhanh đến độ không cần lên kịch bản luôn.
Trần Thư Âm đứng đắn trả lời: “Nhưng mà, biểu hiện tối hôm qua của cậu rất bình thường luôn, có người muốn tiếp cận cậu, cậu còn tự mình đuổi anh ta đi đấy.”
Mạnh Đan Chi tinh thần đang tỉnh táo: “Thật ra, tớ cũng biết được mình sau khi say rất bình thường.”
Cho nên lời Chu Yến Kinh nói chắc chắn không phải sự thật.
Nhưng mà nhìn thấy hôm nay lại là một ngày trong tuần, cô lại không thể không khâm phục tính cẩn thận của Chu Yến Kinh được, hôm nay lại là một ngày cô không có tiết.
Chiều hôm nay khi Mạnh Đan Chi đến trường học.
Đúng lúc trên đường gặp được Chu Cảnh: “Chị Chi Chi, khi nào chị đi đến nhà của em thế? Em cũng đã biết chuyện đính hôn rồi đấy!”
Mạnh Đan Chi nói: “Qua vài ngày nữa đi, sao em lại không đi hỏi anh em đi?”
Chu Cảnh cười cợt, “Đương nhiên hỏi chị sẽ nhanh hơn rồi.”
Mạnh Đan Chi không chút nể tình chọc thủng lớp bong bóng này của cậu, “Em không dám chứ gì.”
“Không cần phải nói thẳng ra thế này đâu, chị à.”
Lúc tiểu học Chu Cảnh vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan, sau khi được bảo bọc quá nhiều xém chút đã gặp phải chuyện không may, nên ba mẹ cậu lại càng cưng chiều nhiều hơn.
Khi lên cấp hai thì cậu đã trở nên phản nghịch hơn rồi, cũng gần giống như mấy học sinh hư trong tiểu thuyết ấy, không nghe lời, theo đuổi một học sinh nữ mà làm ầm ĩ đến khắp trường học, ai ai cũng biết, cũng bị gọi phụ huynh.
Khi đó Mạnh Đan Chi giả vờ là chị gái đến trường học giúp cậu.
Đối với Chu Cảnh mà nói, cái này là tình hữu nghị cách mạng, thuộc kiểu bí mật trong lúc đó của hai người, cho nên cậu ấy đối với cô càng thân thuộc hơn, cũng không kêu chị dâu mà trực tiếp gọi cô là chị gái.
Mạnh Đan Chi xua tay.
Chu Cảnh huýt sáo rời đi.
“Anh Chu!”
Chu Cảnh dừng cũng chẳng thèm dừng.
Bạn cùng lớp đuổi theo sau, không dám nắm lấy bả vai cậu, mà hỏi: “Này cậu chủ Chu à, tính bắt đầu theo đuổi đàn chị Mạnh à?”
“Không liên quan đến mấy người.” Chu Cảnh liếc cậu ta một cái.
“Sao lại không liên quan chứ? Đàn chị Mạnh là đàn chị của mọi người. Đúng rồi, tớ nhớ rõ, không phải cậu nói là không có khả năng theo đuổi chị ấy sao?”
Chu Cảnh nghĩ thầm đương nhiên là không có khả năng rồi.
Đối phương nói: “Đàn chị Mạnh thích cái gì, cậu nói với tôi đi.”
Chu Cảnh không kiên nhẫn: “Thích con trai xấu tránh xa chị ấy ra một chút.”
“…”
“Thật ra tớ đã nghi ngờ đàn chị Mạnh sớm có bạn trai rồi, trước kia tớ có từng nhìn thấy có xe đến đây đón chị ấy, ngồi bên trong có một người đàn ông.”
Cậu ta hạ giọng: “Chắc sẽ không phải là kéo người đi chứ?”
Chu Cảnh: “Chị ấy có bạn trai thì có liên quan gì đến chuyện tôi quen biết chị ấy.”
Ý của câu nói này quá mức đáng sợ, khiến bạn học cũng sợ ngây ra.
Cậu muốn làm người, người thứ ba?
-
Bản thân mình vừa mới có một tin đồn mà Mạnh Đan Chi vẫn chẳng hề hay biết gì. Bốn giờ chiều, các học sinh xuất sắc đã tập trung đầy đủ trước văn phòng khoa.
“Nói như thế là tôi có thể cùng đàn anh Chu chụp ảnh chung sao?”
“So với khoa ngoài hẳn là nên ưu tiên cho chúng ta hơn nhỉ?”
“Tuy rằng đàn anh chính là cựu sinh viên xuất sắc của khoa chúng ta, nhưng tớ nghĩ đàn anh Chu sẽ chọn người ngoài khoa!”
Mạnh Đan Chi nghe tiếng thảo luận hỗn loạn này, quay đầu hỏi Hứa Mạnh: “Danh sách kia đã gửi xuống chưa?”
“Đã gửi từ trưa rồi, bà chủ, cậu chưa thấy danh sách đó sao?” Hứa Hạnh nói: “Cậu cũng có ở trong danh sách đấy, ngoài khoa mình còn có ba người khác nữa.”
Sinh viên nam khoa khác rất ít, nhưng lúc này trong danh sách đó cũng có một nam sinh.
“Đây chính là danh sách các sinh viên đồng ý tham gia, các cậu đến xem một chút.” Trịnh Tâm Nhiễm mang danh sách để lên bàn: “Tốt nhất là nên chọn cùng khoa.”
Đàn anh đàn chị phải chọn đàn em cùng khoa rồi, chụp ảnh tuyên dương chung đương nhiên sẽ rất đẹp.
Trước kia Mạnh Đan Chi vẫn còn bận chuyện của cửa hàng sườn xám, không biết chi tiết cụ thể sau đấy, không ngờ còn có thể tự mình chọn.
Có người hỏi: “Còn có thể tự mình chọn sao?”
Bí thư chi đoàn cười nói: “Trường học chỉ làm quá lên thôi, tham khảo ý kiến sinh viên nhưng không nhất định chọn là được dùng.”
Sau khi nghe thế mọi người đều ngây ra.
Nói cho cùng chuyện không được chọn cũng chẳng phải là một, hai lần.
“Tôi gửi bảng chính, mọi người lên tự mình điền tên rồi gửi tôi là được.” Trịnh Tâm Nhiễm nói xong liếc mắt nhìn Mạnh Đan Chi một cái.
Mạnh Đan Chi cũng chẳng ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn danh sách.
Chu Yến Kinh ở trên đấy, cô biết.
Đi nhìn xem, còn có một người khác nữa là tổng giám đốc Lận là ông chủ của công ty nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, trước kia có từng nghe giới thiệu trên tin tức, nghe nói có thể nghiên cứu ra người máy bạn trai.
“Còn có đàn anh Lận nữa.” Hứa Hạnh kinh ngạc.
Cô ấy không có trong danh sách trường học chọn, nhưng không ngại vào xem danh sách.
“Bà chủ, cậu chọn đàn anh Chu hay đàn anh Lận thế, tuy cũng rất tốt nhưng đàn anh Chu thì càng đẹp mắt hơn, tớ sẽ chụp ảnh cho hai người.”
Mạnh Đan Chi nói: “Cũng đẹp.”
Nhưng mỗi ngày cô đều có thể gặp.
Ở nhà gặp đủ rồi, trong trường học còn gặp làm gì.
Hơn nữa ảnh chụp chung của cô và Chu Yến Kinh, chắc là sau này sẽ không thiếu, ít nhất chụp hình cưới phải có một đống---
Không đúng, nghĩ thế nào lại tới đó rồi.
Chắc chắn là bởi vì Chu Yến Kinh sáng nay gọi cô là “Cô dâu mới” mà thành rồi.
Thật sự từ trong miệng anh nói ra từ đấy, khiến cô có chút không quen lắm.
Mạnh Đan Chi cúi đầu, cô đối với đàn anh Lận cũng rất có hứng thú, nói không chừng có thể nhân cơ hội này tìm được cách thức liên lạc gì đấy, mua được cái gì đấy bên trong nghiên cứu người máy.
Hơn nữa nghe nói đàn anh Lận rất tao nhã.
“Chọn đàn anh Chu đi!” Hứa Hạnh xụ mặt.
Mạnh Đan Chi còn chưa để tên mình vào trong danh sách, Trịnh Tạm Nhiễm đã chụp rồi gửi vào nhóm ---
Cô ta điền vào tên của Chu Yến Kinh.
Đương nhiên không chỉ có một người là cô ta, còn có một nam sinh nữa, chỉ là Trịnh Tâm Nhiễm cảm thấy uy hiếp lớn nhất chắc là Mạnh Đan Chi.
“Nghe nói khoảng thời gian trước, mỗi ngày đều có xe đến đón cậu.” Cô ta ngồi vào vị trí trống bên cạnh Mạnh Đan Chi, không có ý tốt nói.
Chuyện này sớm muộn gì cũng bị người ta nhìn thấy, Mạnh Đan Chi cũng hiểu rất rõ.
Mạnh Đan Chi nâng mắt, khóe môi cong lên: “Nghe nói ngày hôm qua cậu cùng một người đàn ông có tuổi tác không nhỏ đi chơi chung?”
Trịnh Tâm Nhiễm sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi: “Đó là bố tôi, cậu muốn nói hươu nói vượn cũng phải điều tra cho kỹ!”
Mạnh Đan Chi à nói: “Tôi chỉ là kể lại sự thật thôi, đừng khích động.”
Hai mũi tên không thể trúng được.
Trịnh Tâm Nhiễm cười lạnh một tiếng, thấy cô còn chưa viết tên: “Cậu và đàn anh Chu không phải cùng chuyên ngành, sẽ không đoạt với chúng tôi chứ.”
“Tư tưởng giác ngộ cao một chút.” Mạnh Đan Chi ngồi dựa lưng vào ghế dựa.
Cô cười vô cùng rạng rỡ: “Đều là người đại học B, làm gì có giới hạn cùng khoa chứ, không cùng khoa cũng có thể, tôi thấy đàn anh Chu Yến Kinh cũng rất thích hợp.”
Trịnh Tâm Nhiễm trừng lớn mắt: “Cậu nằm mơ đi!”
Mạnh Đan Chi nhìn cô cười cười: “Cậu sao có thể dự liệu trước thế được, lỡ đâu Chu Yến Kinh nhìn trúng dáng vẻ xinh đẹp của tôi, chọn tôi thì sao.”
Nói là nói thế, nhưng cô vẫn điền tên của vị đàn anh Lận kia vào.
Trịnh Tâm Nhiễm thấy thế, cảm giác hiểu rõ mình nãy giờ đang bị người khác đùa giỡn.
- -- Còn dáng vẻ đẹp, hai người cũng chưa từng gặp qua, sao không nói thấy tên dễ nghe nên chọn cô đi.
-
Bởi vì ngày tiếp theo là lễ hội văn hóa.
Đương nhiên sau khi xác định vật sở hữu, đại học B đã mang văn kiện chia thành các nhóm sinh viên trong các phần ra.
Chuyện ở phòng phiên dịch đương nhiên là Tưởng Đông xử lý thay.
Anh ấy nhận được văn kiện của đại học B đưa về lần nữa, mỉm cười, chỉ là khi anh ấy nhìn đến nội dung, nụ cười cũng cứng lại.
Người phu nhân chọn quả thật không phải cục trưởng của mình?
Chỉ là không ngờ đến lời tiên đoán của mình thành thật đi.
Đột nhiên miệng quạ đen trở thành sự thật, Tưởng Đông thấy sợ, vị trí thư ký này anh ấy còn muốn ngồi thêm khoảng thời gian nữa mà.
Có nên nói thẳng hay không đây nhỉ?
Hay để cục trưởng tự mình xem nhỉ?
Chu Yến Kinh ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Đông, anh gõ bàn: “Tưởng Đông, cậu ở trong văn phòng của tôi ngẩn người làm gì?”
Tưởng Đông lập tức hoàn hồn: “Vừa nãy bên đại học B gửi cho tôi kết quả cuối cùng.”
Anh ấy chỉ nói một nửa, cằm Chu Yến Kinh đã khẽ nâng lên.
Tưởng Đông đưa văn kiện cho anh xem, ám chỉ nhắc nhở: “Cục trưởng, nhân viên chính phủ muốn sa thải người khác cũng cần phải có điều kiện hợp pháp.”
Anh ấy vội vàng phủi bỏ những lời nói trước kia: “Chuyện phu nhân làm không phải do tôi giật dây đâu.”
Chắc chắn là do cục trưởng làm không tốt đấy.
Bây giờ nhớ lại không chừng còn kịp, đương nhiên lời này Tưởng Đông không nói ra.
- --
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiều Theo Sở Thích Của Em
Chương 14
Chương 14