Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi báo xong địa chỉ, cúp điện thoại.
Hứa Hạnh nhìn sang: “Sao cậu lại không nói với đàn anh Chu luôn đi?”
Mạnh Đan Chi đứng bên cạnh giấu que thử thai vào túi xách, vừa nói: “Nhỡ đâu không có thì sao, cũng chưa có kết quả chính xác mà.”
Hứa Hạnh: “Đây còn không phải là ván đã đóng thuyền rồi sao.”
Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Cũng chưa chắc đâu.”
Nói là nói như thế, nhưng lòng cô vẫn không yên.
Tuy tháng trước khi Lương Kim Nhược nói chuyện cô ấy mang thai, cô và Chu Yến Kinh có nói qua chuyện đứa nhỏ nhưng cảm thấy cũng không vội lắm.
Ai biết nhanh như thế đã có dấu hiệu rồi…
Nhưng trong trí nhớ của Mạnh Đan Chi đều là chuyện thi thố, trừ khi bản thân cô đã quên, nhưng ở phương diện này trí nhớ của cô vẫn luôn không được tốt lắm.
“Được rồi.” Hứa Hạnh quẹt miệng: “Vậy nếu cậu có kết quả nhất định phải báo cho tớ biết.”
Mạnh Đan Chi cười cười: “Yên tâm đi.”
Hơn mười phút sau, Chu Yến Kinh đã xuất hiện trước mặt hai người.
Thấy các cô đứng ở cửa hàng tiện lợi, anh cũng không nghi ngờ, về chuyện cái túi nhựa trống rỗng, sớm đã bị Mạnh Đan Chi ném đi.
“Em có muốn cùng đi ăn không?” Anh hỏi Hứa Hạnh.
Vốn dĩ Hứa Hạnh không muốn đi, nhưng cô ấy thật sự muốn biết đàn anh Chu biết tin Mạnh Đan Chi mang thai sẽ có phản ứng như thế nào, nên lập tức gật đầu.
Chu Yến Kinh lại nhìn cô một chút.
Mạnh Đan Chi chỉ nói mình muốn ăn nhẹ, anh cũng không nghi ngờ, nhưng dọc đường đi cứ cảm thấy Hứa Hạnh nhìn anh mãi.
“Hứa Hạnh, em có chuyện gì sao?”
Hứa Hạnh vội vàng lắc đầu: “Không có!”
Mạnh Đan Chi nhìn cô ấy một cái, ý bảo cô ấy đừng có lòi đuôi ra: “Hôm nay anh dự lễ khai giảng, có bị người khác bao vây không?”
Từ sau khi tốt nghiệp, cô không quay lại trường nữa.
Cũng không biết dáng vẻ của tân sinh viên năm nay như thế nào, trước đây rất dễ phát hiện bởi vì tân sinh viên lúc nào cũng thích nhìn vào trong [Kinh Chi].
Bây giờ đổi thành phòng làm việc nên cũng không có lý do nào để tiến vào nhìn cả.
Chu Yến Kinh mỉm cười: “Có, hỏi chuyện của em.”
Mạnh Đan Chi chớp mắt, “Hỏi cái gì?”
Chu Yến Kinh giả vờ suy tư: “Hỏi anh và em làm sao ở cùng với nhau được, chủ nhiệm Trương còn hỏi khi nào hai đứa mình sinh con, nhớ mời ông ấy.”
Bởi vì hôn lễ không có mời ông ấy.
Mạnh Đan Chi đưa tay để trên túi xách, sao lại khéo như thế chứ.
Hứa Hạnh xen miệng vào: “Không sớm thì muộn chủ nhiệm cũng sẽ đạt được mong muốn của mình thôi.”
Buổi tối đi ăn nhẹ, nhưng thật ra Mạnh Đan Chi còn ăn rất được, Hứa Hạnh vốn dĩ đang nhìn chằm chằm, muốn nhìn thấy cô nôn nghén, nhưng cuối cùng lại không thấy.
Chu Yến Kinh hình như không phát hiện ra vẻ mặt trao đổi của hai người.
Sau khi trở về nhà cũ, Mạnh Đan Chi đang suy nghĩ đến chuyện dùng que thử thai như thế nào, cô chờ Chu Yến Kinh rửa mặt xong, mới đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng mà đã gần một tuần không gặp nhau, Chu Yến Kinh muốn vào chung với cô.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến cảnh củi khô bốc lửa, nhỡ đâu mang thai thật, ầm ĩ thế lại không tốt, cô đỏ mặt từ chối: “Hôm nay mệt lắm, tắm rửa rồi đi ngủ.”
Chu Yến Kinh nhìn cô, “Hôm nay em chỉ nhận thưởng.”
Mạnh Đan Chi nghiêm túc: “Nhận thưởng cũng phải chụp ảnh rất mệt.”
Chu Yến Kinh tạm thời tin cái cớ này của cô.
Chỉ là sau khi Mạnh Đan Chi đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt anh nhìn thật lâu mới thu hồi lại.
Lần đầu tiên Mạnh Đan Chi dùng que thử thai, lên mạng đều nói buổi sáng dùng mới là tốt nhất, nhưng thật sự nhịn không được, dù sao cô cũng mua hai cái.
Cô thử trước một cái, chờ kết quả.
Nhà vệ sinh trong nhà cũ đã từng được sửa sang lại, nhưng vẫn khác lúc bình thường, ví dụ như nhà vệ sinh trong phòng ngủ cũng không tính là có tính riêng tư lắm.
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nghe được tiếng bước chân.
Hơn nữa cửa kính mờ mờ khắc họa rõ bóng người.
“Chu Yến Kinh, anh làm gì!” Cô lúng túng.
“Đánh răng.” Chu Yến Kinh quay đầu, “Nếu đã nói không làm thì sẽ không làm đâu, em đừng căng thẳng.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng.
Cô khẩn trương tắm uyên ương lúc nào! Là lo lắng bị phát hiện!
Bỗng Chu Yến Kinh đưa mắt nhìn sang, “Bên trong em không cần mở nước sao?”
Lúc này Mạnh Đan Chi mới nhớ mình vẫn chưa mở vòi hoa sen, vừa nãy cả người cô đều nghĩ đến chuyện chờ kết quả que thử thai.
“… Ừm, em mới cởi xong quần áo.”
“Cởi hết mười phút?”
Chu Yến Kinh dừng động tác lại, anh cảm thấy tối nay Mạnh Đan Chi có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói rõ không đúng chỗ nào.
Mạnh Đan Chi vắt hết óc: “Anh bớt để ý mấy chuyện của con gái đi.”
Chu Yến Kinh cười ra tiếng.
Anh ở bên ngoài, Mạnh Đan Chi không chờ được, lấy que thử để sang một bên, bắt đầu tắm rửa, sau khi xong thì đúng lúc có kết quả.
Vừa khéo, tấm ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài được làm từ những mặt kính được chạm khắc chuyên nghiệp.
Nếu như có người khác ở đây, đương nhiên cô sẽ khóa cửa lại, nên cho dù có chạm khắc cũng không có vấn đề gì.
Mà bởi vì Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đã ở chung với nhau lâu rồi, lại còn là vợ chồng nữa nên cô không để ý đến chuyện này.
Lúc nãy que thử thai cũng đã có chút màu sắc rồi.
Ánh mắt Chu Yến Kinh nhìn lướt qua cô.
Mạnh Đan Chi không đợi tắm xong đã lấy que thử thai cầm lên nhìn, là một vạch, hình như không có thai.
Chẳng lẽ không có?
Chỉ là gần đây phản ứng của cô rất giống phụ nữ có thai?
Mạnh Đan Chi có chút mất mác, dù sao trước đó Hứa Hạnh cũng đã nói với cô là chắc có rồi, nhưng kết quả lại không có, mong chờ thất bại.
Đương nhiên có thể cũng không chính xác lắm, chờ ngày mai lại kiểm thêm lần nữa.
Sau khi đi ra, tâm trạng của cô cũng rất rõ ràng.
Chu Yến Kinh quan sát rất lâu, hỏi: “Nhận thưởng còn không vui vẻ sao?”
Mạnh Đan Chi lập tức nâng mắt lên nhìn, “Vui vẻ mà.”
Cô vừa mới ném que thử thai vào trong thùng đựng rác, chuyện này từ đầu đến cuối sẽ không nói cho anh biết.
Mạnh Đan Chi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh Yến Kinh, chị dâu họ mang thai, chị ấy nói với em muốn long phượng thai, muốn có anh trai em gái.”
“Anh thích anh trai hay là em gái?” Cô hỏi.
Chu Yến Kinh không biết vì sao cô lại nhắc đến chuyện này, “Đều thích.”
Mạnh Đan Chi: “Thật có lệ.”
Chu Yến Kinh: “Đều là con của anh, sao có thể không thích được chứ?”
Mạnh Đan Chi bị câu trả lời này của anh đánh bại: “Vào giấc mơ mà thích ấy.”
Dù sao cô cũng không có mang thai.
Cũng không biết có phải do ngày nghĩ nhiều quá không mà tối cô lại nằm mơ, Mạnh Đan Chi mơ thấy mình đi nhổ một củ cải, kết quả củ cải rơi xuống lại biến thành em bé, giống nhân sâm trong truyền thuyết, đuổi theo cô.
Nửa đêm Chu Yến Kinh tỉnh lại, nhìn thấy cô chui vào lòng ngực anh.
Anh ôm người vào lòng nhưng lại bị cô cắn.
“…”
-
Khi Mạnh Đan Chi lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Ánh mặt trời từ mái nhà cong lọt vào bên trong, cô còn đang mơ màng hồi lâu, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhớ mình đang ở Ninh Thành.
“Chu Yến Kinh? Chu Yến Kinh?”
Mạnh Đan Chi kêu hai tiếng, cũng không thấy anh đáp lại.
Cũng không thể nào vừa đến, sau một đêm đã rời đi thế được.
Mạnh Đan Chi mang dép lê vào xuống giường rửa mặt, xém chút nữa đã đá lên ngăn tủ, mới vừa lấy bàn chải, từ trong gương đã nhìn thấy Chu Yến Kinh đẩy cửa tiến vào.
Đương nhiên anh đã thức dậy từ sớm rồi, mặc đồ ở nhà.
Cô lắc lắc đầu, tùy tiện chải chải tóc.
Mạnh Đan Chi miệng nói không rõ sai anh: “Anh lấy dây buộc tóc ở trên bàn đưa cho em.”
Tối hôm qua dùng xong thì đặt ở bên ngoài.
Chu Yến Kinh nghe lời, chỉ là chờ khi anh lấy được đến tay, trong túi lộ ra một vật gì đó như hấp dẫn ánh mắt anh.
Túi của cô không biết đổ ra từ khi nào.
Anh đưa tay cầm lấy. Nhìn thấy, mặc dù chưa từng dùng qua, nhưng cũng biết là cái gì, huống hồ hóa đơn cũng được nhét vào cùng.
Tối qua, hình như anh cũng đã thấy qua đồ giống như thế này rồi.
Mạnh Đan Chi chờ một lát, đang định hối anh thì thấy Chu Yến Kinh bước vào, anh ở phía sau cột tóc cho cô, nhưng chỉ là cô chưa kịp phòng bị gì đã bị anh bịt kín mắt.
Hai giây sau mới nhìn thấy ánh sáng.
Chu Yến Kinh rũ mắt, “Hai người ngày hôm qua ở cửa hàng tiện lợi, không có vào mua gì đó sao?”
Mạnh Đan Chi trả lời: “Không có.”
Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhếch lên.
Tim Mạnh Đan Chi đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng, từ trong gương đối diện với Chu Yến Kinh, khi nãy giống như anh chỉ thuận miệng hỏi, thật ra cũng không biết.
Sáng hôm nay cô vẫn chưa có thử.
Mạnh Đan Chi hối anh đi ra ngoài: “Em rửa mặt anh ở trong này làm gì thế.”
Chu Yến Kinh từ từ nói: “Nhìn xem.”
Mạnh Đan Chi: “Có gì đẹp mà nhìn.”
Chu Yến Kinh không nói chuyện, nhưng nhìn chằm chằm cô, cô bị nhìn đến mất tự nhiên.
Cũng may khi cô sắp không chịu nổi thì anh cũng chịu rời đi, lúc ấy Mạnh Đan Chi cũng mới rửa mặt xong, cầm một que thử thai khác.
Mười lăm phút sau, kết quả cũng giống như ngày hôm qua.
Thật sự không mang thai.
Mạnh Đan Chi thở dài, thật ra không có cũng rất tốt, bây giờ đúng thật là sự nghiệp cô đang trong giai đoạn phát triển, bề bộn nhiều việc, mang thai sẽ ảnh hưởng.
Cô ném vào thùng rác.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Hạnh đã nhướng mi: “Bà chủ ~”
Hai từ này đã được cô ấy kêu hàng nghìn lên, Mạnh Đan Chi cũng không chút dao động: “Không có.”
Hứa Hạnh à một tiếng: “Không có?!”
Cô ấy phán đoán sai rồi sao?
Mạnh Đan Chi ừm: “Không có.”
Hứa Hạnh cũng rất thất vọng, nhìn bụng bằng phẳng của cô hết lúc lâu, sao lại không có chứ, rõ ràng rất giống mang thai mà.
Ăn xong bữa sáng, Chu Yến Kinh mở miệng: “Chi Chi.”
Mạnh Đan Chi: “Hả?”
Chu Yến Kinh: “Đi theo anh đến một chỗ.”
Mạnh Đan Chi không có hỏi đi chỗ nào, cô đang nghi ngờ không biết có phải anh chuẩn bị bất ngờ cho cô hay không, nói không chừng sẽ rất lãng mạn: “Được.”
Sau đó thì cô phát hiện mình bị đưa đến bệnh viện.
Mạnh Đan Chi quay đầu, “… Đến đây làm gì?”
Chu Yến Kinh cúi đầu: “Kiểm tra.”
Anh dừng một chút, “Que thử thai không nhất định là chính xác.”
Đầu óc Mạnh Đan Chi trống rỗng, chờ khi bị anh đưa đến khoa phụ sản, cuối cùng mới hoàn hồn, “Anh biết rồi!”
Bây giờ cô muốn kiếm một khối đậu hũ để đập đầu mình vào.
Xung quanh nhiều người, Chu Yến Kinh thấp giọng nói: “Không cẩn thận thấy được.”
Mạnh Đan Chi càng lúng túng hơn: “… Không mang thai, không cần kiểm tra… Hơn nữa chúng ta đều có dùng biện pháp phòng tránh.”
“Nhỡ đâu có cá lọt lưới.”
“…”
Cá lọt lưới là dùng ở trong tình cảnh này sao?
Mạnh Đan Chi như lọ vỡ chẳng sợ mẻ, lấy máu kiểm tra, kết quả cũng có rất nhanh, không mang thai, bác sĩ cảm thấy chắc là do áp lực của cô quá lớn, cũng vì quá bận rộn.
Hai người ra khỏi bệnh viện.
Mạnh Đan Chi ném tờ giấy cho anh, lén nói cho anh biết cái giấc mộng kia, bỗng nghe thấy Chu Yến Kinh thở dài.
“Anh thở dài cái gì?” Cô liếc mắt nhìn anh.
“Tối qua em cắn anh.” Chu Yến Kinh nói.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi đỏ lên, “Em là nằm mơ, không phải cố ý.”
Chu Yến Kinh nói: “Nếu như em cố ý, bây giờ sẽ không ở chỗ này.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Cô đang nghi ngờ lời anh nói có ý khác nữa.
Mạnh Đan Chi lại tò mò: “Lúc anh thấy que thử thai, anh suy nghĩ cái gì?”
Chu Yến Kinh từ từ nói: “Suy nghĩ rất nhiều.”
“Phản ứng đầu tiên đương nhiên là anh phải làm ba rồi, phản ứng còn lại là, chuyện này chắc là giả rồi.”
Mạnh Đan Chi: “…?”
Chắc là nhìn được sự ngờ vực của cô, Chu Yến Kinh nở nụ cười: “Nếu như là thật, tối qua em đã nói anh nghe rồi.”
Cô không phải là người có thể giữ chuyện trong lòng được.
Mạnh Đan Chi: “À.”
Nhưng Chu Yến Kinh vẫn muốn xác nhận thật hay giả, chuyện này quá quan trọng.
Nếu không mang thai, thì sau này Mạnh Đan Chi không cần phải cẩn thận nữa, cô và Chu Yến Kinh cũng đã nghiêm túc nói chuyện với nhau và đưa ra quyết định sang năm nói chuyện mang thai sau.
Nhưng điều ngoài ý muốn luôn xuất hiện.
Bọn họ đi bệnh viện bị người khác chụp được.
Ai bảo bây giờ Mạnh Đan Chi là người nổi tiếng trên internet chứ.
Mạnh Đan Chi nhận được hình Hứa Hạnh chia sẻ qua, sau đó liền đọc cho Chu Yến Kinh nghe: “Nhất định là đi khám thai nhỉ! Tôi cảm thấy cô ấy rất béo, mang thai thật à.”
Cô sờ eo mình, hoài nghi cuộc đời: “Cái này gọi là béo sao?
Ánh mắt Chu Yến Kinh xẹt qua eo của cô: “Không phải.”
Ngược lại nó vô cùng tinh tế.
Mạnh Đan Chi miễn cưỡng vừa lòng, nhóm fan phân tích hết nửa ngày, từ trong ra ngoài, cho đến hôm nay mặc gì đi giày gì, kết luận là cô mang thai.
Vì thế, trong một đoạn thời gian tiếp theo, nhóm fan đều rất quan tâm đến cô, Thậm chí còn gửi đồ dùng của phụ nữ có thai đến [Kinh Chi] cho cô dùng.
Mạnh Đan Chi mang về nhà, cười nói với Chu Yến Kinh: “Để dành, khi có con rồi mặc.”
Chu Yến Kinh nhíu mày.
Một tháng trôi qua, tháng thứ hai qua, tháng thứ ba qua, các cô ấy thấy bụng Mạnh Đan Chi vẫn như cũ.
Vô cùng tiếc hận.
Sao lại không mang thai chứ, sao Chu tiên sinh lại không cố gắng một chút!
Các cô ấy còn đang rối rắm chuyện cô mang thai, Mạnh Đan Chi đã chuẩn bị cho triển lãm trao đổi văn hóa Trung - Ngoại năm nay rồi, cô đã được chọn.
Nhưng lần này lại đến chậm hai tháng.
Sau khi xác nhận được bản thân được chọn tham gia, Mạnh Đan Chi chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến với Chu Yến Kinh, nhìn anh mà khoe khoang: “Ít nhiều cũng nhờ công cỗ vũ của anh Yến Kinh.”
Chu Yến Kinh vui vẻ nhận lời cảm ơn của cô, cũng hỏi: “Nói miệng thế thôi sao?”
Mạnh Đan Chi chớp mắt, sau đó nói: “Đúng thế.”
Chu Yến Kinh nghe xong thì nở nụ cười.
Đương nhiên, về nhà thì không chỉ nói ngoài miệng nữa, mà tự trải nghiệm.
Nửa đường Mạnh Đan Chi muốn dừng lại, nhưng không thành công, đương nhiên Chu Yến Kinh rất thích thú, phải lợi dụng đầy đủ, cô đẩy anh: “Sao anh lại phiền thế chứ!”
Nói là chán ghét, nhưng thật ra đang làm nũng.
Tuy là tổ chức vào tháng Hai, nhưng trong hội trường rất ấm áp, Chu Yến Kinh vẫn như trước phụ trách công việc phiên dịch lần này, thời gian trước đến phòng phiên dịch.
Mạnh Đan Chi còn ở nhà vô cùng thong thả.
Chu Yến Kinh trước khi đi đã hấp bánh bao ra cho cô, Hứa Hạnh còn mang theo một ly sữa đậu nành đến, chẳng qua Mạnh Đan Chi chỉ mới cắn một cái đã cảm thấy buồn nôn, vọt vào nhà vệ sinh.
Hứa Hạnh lại có suy nghĩ: “Hay là kiểm tra một chút?”
Từng có một lần như thế, Mạnh Đan Chi cũng cảm không để ý lắm, có lẽ bởi vì gần đây có lễ hội triển lãm trao đổi văn hóa nên áp lực hơi lớn.
Hứa Hạnh xuống lầu mua năm hộp que thử thai, các loại sản phẩm đều mua cả.
Nhưng mạnh Đan Chi chỉ dùng ba cái, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào sáu vạch ngẩng người.
“Bà chủ, lần này là thật rồi.”
“Tớ thử lại.”
B3 que cùng một loại, cho dù làm lỗi một cây cũng không thể nào lỗi hết được.
Trong lòng Mạnh Đan Chi rung lên, thay một bộ sườn xám thanh lịch, nhưng rộng thùng thình, cũng không che được dáng người đẹp của cô, chọn giày đế bằng để đi.
Hứa Hạnh quay vòng xung quanh Mạnh Đan Chi, kêu ra tiếng: “Trời ạ, tớ muốn thấy cục cưng! Thật phấn khích!”
Mạnh Đan Chi che lỗ tai mình lại: “Còn sớm đấy.”
Đầu năm mang thai, cuối năm mới thấy được.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô vẫn đi giày bằng, Mạnh Đan Chi đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ rồi.
Hứa Hạnh hỏi: “Chúng ta bây giờ vẫn đến hội trường sao? Hay là về nhà đợi cho chắc?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Đương nhiên rồi, cũng không phải vận động cường độ cao.”
Đây là lần đầu tiên cô làm việc chung với Chu Yến Kinh, thậm chí cô và Chu Yến Kinh có thể cùng lên tin tức, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Mạnh Đan Chi dặn dò cô ấy: “Cậu cũng đừng lỡ miệng nói với anh ấy đấy, nhỡ đâu ảnh hưởng đến công việc, sau khi kết thúc lại nói.”
Cô cũng muốn biết Chu Yến Kinh sẽ có phản ứng gì.
Hứa Hạnh cam đoan: “Sẽ không đâu, tớ nhất định sẽ che miệng thật kín, đàn anh Chu không thể nào moi được chữ nào từ tớ đâu.”
Mới vừa nói xong, di động đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tên Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh đều lo lắng.
Xung quanh Chu Yến Kinh có những người khác đang nói chuyện, anh hỏi: “Chi Chi, bây giờ em còn chưa đến, không muốn lên tin tức à?”
“Lập tức đến ngay đây.”
Mạnh Đan Chi vừa nhận điện thoại, một bên được Hứa Hạnh khoác áo vào.
Thời gian gấp gáp, Hứa Hạnh cũng gấp, túm chặt lấy đồ trên giường, cũng lấy luôn mấy que thử thai chưa dùng cùng nhau nhét vào túi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiều Theo Sở Thích Của Em
Chương 95
Chương 95