DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể
Chương 52: 52: Không Vui Nổi


Đôi mắt của Dương Khánh Đình bỗng roẹt qua một tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn bọ đẩy đến trước bàn ăn.
Ở đây, tất cả bọn họ đều niềm nở đón chào cô, có những đĩa đồ ngon được bưng ra đều đẩy đến chỗ cô đầu tiên, vẻ ăn nói cũng trịnh trọng và đặc biệt vô cùng cẩn thận lấy lòng.
Dương Khánh Đình nhíu nhẹ chân mày nhưng ngay sau đó lại giãn ra.

Cô không muốn để ý tới họ bèn đưa mắt nhìn sang xung quanh.
Không có Hoàng Tiểu Nghê ở đây, Dương Khánh Đình thở phào trong lòng, nhưng cũng thấy hơi hụt hẫng khi không nhìn thấy cô Trình ở đâu.
Họ bảo mời được bà đến đây, chắc không phải là đang nói dối đấy chứ?
Dương Khánh Đình được một người ngồi bên cạnh gắp cho một miếng cánh gà để vào trong bát.
Nhìn lớp da được tẩm bột chiên xù, dưới ánh đèn càng loang loáng hiện lên một lớp mỡ bóng nhậy, bất giác Dương Khánh Đình cảm thấy bụng mình cồn cào, một cảm giác buồn nôn bỗng chốc xộc tới khiến cho cô vội vàng đưa tay che lấy miệng.
Da mặt cô bỗng chốc tái đi, trên trán từ lúc nào đã ẩn ẩn những giọt mồ hôi.
Những người ngồi xung quanh đều cẩn trọng quan sát cô, Dương Khánh Đình chỉ vừa mới cảm thấy khó chịu, họ đã lập tức đổ dồn tới hỏi han.
"Khánh Đình? Sao trông sắc mặt cậu kém vậy? Đau hả? Đau ở đâu?"

"Có đau lắm không? Để tớ chở cậu đến bệnh viện!"
"Cánh gà này không hợp với khẩu vị của cậu à? Hay hên trong nó có chứa gì?"
Lập tức mọi ánh mắt đều hướng hết về phía của người đã để miếng cánh gà vào trong bát của cô, những ánh nhìn sắc bén và giận dữ, cùng với những lời trách cứ tàn nhẫn cứ lần lượt buông ra.
Người nhgồi bên cạnh cô lập tức bủn rủn cả thân người, sợ hãi đến da mặt trắng bệch.
Cô ta vội vàng giải thích nhưng đều đã bị những tiếng chỉ trích lấn áp hoàn toàn.
Dương Khánh Đình không thể nhìn nổi cảnh tự cho mình là người phán quyết của những kẻ này hãm hại một người vô tội, đặc biệt khi lí do mà họ lấy còn là cô.
"Tôi không sao, cô ấy không làm gì tôi cả.

Chỉ là dạo này tôi đang mắc một chút bệnh dạ dày mà thôi."
Những con người nãy giờ còn đang nhốn nháo mồm miệng bỗng im bặt, nhìn sang nhau rồi nhún vai.
"Vậy mà tôi cứ tưởng...!Khánh Đình, lần sau cậu đừng doạ bọn tôi thế nữa nha."
"Bệnh dạ dày không ăn được đồ nhiều mỡ.

Để tôi gọi món khác cho cậu."
"Nhớ phải ăn uống cẩn thận nhé, lo cho cậu quá!"
Từ đầu đến cuối, bọn họ không hề có một chút nào là hối lỗi tới người mà bọn họ vừa đổ oan, cứ líu ríu nào là lo lắng, nào là quan tâm cô.

Dương Khánh Đình nhìn sang người phụ nữ ngồi ở bên cạnh.

Ngoài dáng vẻ sợ sệt vẫn còn chưa phai sau vụ đả kích, trong đáy mắt của cô ta còn loang lên những ngọn lửa căm tức hướng về phía cô, bàn tay siết chặt đến các đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Họ tưởng làm vậy chính là giành lại công bằng chô cô.


Nhưng đâu hay hành động của họ là đang kéo thêm về cho cô cả một đống người hận thù.
Dương Khánh Đình múc một thìa từ bát cháo mới được đưa tới nhưng cô chẳng thể nếm nổi nó có vị gì cả.

Nhạt nhẽo thật.
Bỗng cả bàn ăn lại được dịp xôn xao, có tiếng người reo lên: "A! Cô Trình! Cô Trình đến rồi kìa!"
Dương Khánh Đình đang chán nản nghịch những hạt ngô chiên trong bát, nghe thấy một tiếng "cô Trình", hai mắt cô chợt trở nên sáng rực, ngóc đầu nhìn theo hướng vẫy tay của mấy người ngồi cùng bàn.
Nhưng vẻ mong chờ của cô chẳng kéo dài được bao lâu khi tiếp theo sau đó là cảm giác sững sờ, cảm giác khó tin, rồi đến ngờ nghệch.
Đó vẫn là cô Trình ngày nào trong kí ức của cô, nhưng khuôn mặt thon thả hiền hậu đã trở nên phúng phính nung núc, hai con mắt hẹp dài như hai sợi chỉ gắn trên hai gò má gồ ra, vẻ tinh quái và chua chát.
Thân người cũng như khuôn mặt, xồ ra như một quả bóng, nhưng chân tay thì lại bé tỏng teo.
Tóc bông xoăn cuộn thành từng lọn quanh đỉnh đầu, quần áo hơi cộc căng ra, đồ mặc thì sờn vải nhưng túi xách, khuyên tai đều là đồ hàng hiệu.
Dương Khánh Đình khẽ nheo mắt.

Cô cố nhìn cho thật kĩ lại người phụ nữ được gọi là "cô Trình" này, cảm thấy không tin nổi.
Cô Trình bước đến chỗ bàn ngồi theo tiếng gọi của mọi người, đối diện ngay với Dương Khánh Đình.
Vừa mới nhìn thấy cô, bà ta đã lia mắt nhìn từ đầu đến quanh cả người cô, ánh mắt đánh giá một cách không kiêng dè.


Nó khiến cho Dương Khánh Đình cảm thấy không thoải mái.
Nhìn bộ váy mà cô đang mặc là thuộc một hãng thời trang vô cùng đắt tiền, trang sức đeo tinh xảo, lấp lánh, ánh mắt của cô Trình đột nhiên loé sáng, miệng cũng há ra không khép lại được.
"Ồ, đây chẳng phải là Đình Đình sao? Sau bao nhiên năm không gặp, bây giờ em đã lớn và xinh đẹp như vậy rồi.

Cô nhìn mãi mà chẳng nhận ra."
Cô Trình hì hì cười, vẻ cung kính cẩn trọng, bà xoè bàn tay với những ngón mập tròn đến trước mặt cô.
Dương Khánh Đình cười gượng, cũng miễn cưỡng đưa tay bắt lấy tay cô Trình.
Bà ta nhìn chiếc nhẫn cưới lục bảo ở ngón áp út của cô, đôi mắt trố ra vẻ thèm thuồng.
Con người hiện tại thật khác với một người giáo viên nho nhã và tinh tế ngày xưa.
Dương Khánh Đình gặp được người mà cô đã mong chờ được nhìn thấy, nhưng bây giờ cô không thể vui vẻ lên nổi.


Đọc truyện chữ Full