Dương Khánh Đình há hốc, trong tình cảnh, cô thực sự rất muốn ngất đi.
Cô biết anh buộc phải làm như vậy vì sự an toàn của cô.
Biết là vậy, nhưng cô không thể nào chịu được!
Bất cứ ai cũng như vậy cả thôi. Đâu có người nào có thể chịu đựng được khi nhìn thấy người đàn ông của đời mình lại đi nói yêu người khác?
"Diên Tuyền! Anh không được nghe theo lời cô ta...!
"Đè nó xuống! Không được cho nó làm loạn nữa!"
Dương Khánh Đình bị ba, bốn tên đàn ông ghìm đầu xuống đất, tay chân càng bị trói lại chặt hơn.
Ân Diên Tuyền thấy cô bị bọn chúng đì mạnh xuống mặt sàn đến nỗi không thể nào vùng vẫy được nữa, trong lòng anh đau đớn như bị một ai đó xé ra thành hai nửa.
Anh muốn trấn an cô nhưng rồi lại nhận ra hành động đó của anh sẽ càng khiến cho ai kia phấn khích, nên đành phải cắn răng dựa người ngồi lại trên ghế.
"Xong rồi đấy. Thả Khánh Đình ra đi."
"Vui sướng thật..." Hoàng Tiểu Nghê lưu lại bản ghi âm giọng nói của anh, khuôn mặt phiếm hồng, tay nâng niu ôm cái máy ghi âm đó vào lòng như bảo vật: "Nhưng chưa đủ."
Ân Diên Tuyền nhíu mày, nhìn Hoàng Tiểu Nghê lầm bầm.
"Thật sự chưa đủ. Lòng tham của em lại tăng lên mất rồi."
Hoàng Tiểu Nghê mỉm cười dịu dàng, dơ điện thoại đến trước mặt của Ân Diên Tuyền.
"Em muốn anh nói với cô ta, rằng anh muốn li hôn với cô ta!"
"Không bao giờ! Cô quá đáng lắm rồi đấy! Mau thả Khánh Đình ra!"
Anh gần như là đã mất khống chế. Bắt anh làm gì thì làm, nhưng động đến việc phải chia lìa cô, kể cả đó chỉ là một câu nói, anh gần như là sẽ phát điên lên.
Phải mất rất lâu, hai người họ mới có thể hiểu được nhau, cùng nhau hưởng thụ cuộc hôn nhân trong yên bình.
Anh không muốn mọi sự khổ tâm và dày vò những năm trước đó lại ùa về trong tâm trí của anh.
Nụ cười trên môi của Hoàng Tiểu Nghê tắt nhúm, đôi mắt của cô ta cũng bằng phẳng lại, thở dài trách cứ Ân Diên Tuyền.
"Vậy à... Anh khiến cho trái tim em vỡ nát rồi."
Cô ta đứng lên muốn rời đi. Nhận ra ý đồ đó, Ân Diên Tuyền cũng lập tức đứng lên muốn chặn cô ta lại.
Bỗng tất cả những kẻ đang có ở trong nhà hàng này lao đến quây chặt lấy anh, chúng bắt lấy tay anh giữ lại, ghìm chặt anh xuống mặt bàn, không để cho anh có bất cứ kẽ hở nào để di chuyển.
Ân Diên Tuyền bị những người đó đè nặng đến khó thở, quanh cổ họng đã trườn dọc là những đường gân xanh tím.
"Hoàng Tiểu Nghê!!! Cô dám đi đâu?! Mau thả Khánh Đình và Thẩm Ngạn ra!!!"
"Như vậy là không được đâu!" Hoàng Tiểu Nghê rời đi trong sự bảo vệ của những người vệ sĩ, thấy Ân Diên Tuyền căm hận nhìn mình, cô ta tổn thương nói: "Em đã làm đến vậy chỉ vì muốn được anh trao lại con tim, vậy mà anh lỡ khiến em thất vọng rồi!"
"Cả đời này, anh đừng hòng mà gặp lại được vợ con anh nữa!"
Hoàng Tiểu Nghê sụt sịt gạt đi nước mắt, mặc kệ Ân Diên Tuyền sững sờ trong sự kinh động, cô ta nhanh chóng rời đi, bước vào trong một chiếc xe con màu đen rồi biến mất trên cung đường quốc lộ.
Bên kia, Trần Bình Vân nhận được tin nhắn của Hoàng Tiểu Nghê, hắn ta nhếch môi, đá mạnh lên người của Dương Khánh Đình đang nằm thoi thóp trên mặt đất.
"Tiểu Nghê có lệnh rồi. Đưa cô ta ra đến cầu sông rồi ném xuống..." Nói đến đây, khoé miệng hắn càng kéo lên ghê rợn: "Cho cô ta chết cùng với con của cô ta."
Dương Khánh Đình rùng lên, cô hoảng loạn đưa ánh mắt lên nhìn hắn, cầu xin hắn đừng làm hại đến Ân Thẩm Ngạn.
Nhưng với Trần Bình Vân, hắn ta trông thấy sự sợ hãi tột độ trên gương mặt của cô, càng thích thú hơn mà bóp mạnh lấy cằm cô nâng lên ngang tầm với khuôn mặt của mình.
"Mẹ và con cùng nhau chết dưới sông, quá lãng mạn rồi còn gì? Mày còn than vãn sao? Hả?"
Dương Khánh Đình đã sốc nặng đến đầu óc trống rỗng, chúng không còn để cho cô thời gian phản ứng lại đã kéo lê cô trên sàn nhà, ra ngoài căn nhà hoang mà không thương hoa tiếc ngọc ném cô như ném một cái bao tải vào trong thùng xe chở hàng cũ kĩ.
Cô đau đớn, toàn thân người, chỗ da nào cũng có những vết trầy xước tím đỏ, máu trên trán chảy ra quá nhiều.
Do bị mất máu, Dương Khánh Đình đã không còn có thể cầm cự được tâm trí mà dần trở nên mơ màng rồi ngất lịm hẳn đi.
Cô không còn biết chúng đã đưa cô đi đâu, trong bao xa, cô chỉ còn có thể cảm nhận được bản năng của cô đang gào thét rằng cô đang phải trải qua những chuyện vô cùng kinh khủng.
...
Ân Thẩm Ngạn chập chờn mở mắt, mới đầu tâm trí cậu còn mơ hồ chẳng thể định hình được rõ ràng không gian xung quanh mình.
Nhưng khi dần dần lấy lại được ý thức, cậu nhận thấy, mình đang ngồi ở trong một căn nhà kho bụi bặm với những chiếc tôn cứng hoen rỉ như đã bỏ đi lâu năm không còn được dùng đến, tay chân thì bị trói lại, bị đặt cho ngồi lê trên nền nhà.
Xung quanh tai cậu có thể nghe thấy được những tiếng sóng vỗ rất nhẹ nhàng, không giống tiếng sóng như ở biển, vậy là cậu đang ở đâu đó cạnh một con sông sao?
Tên bắt cóc khi nghe thấy bên trong có những tiếng loạt soạt thì he hé cánh cửa nhà kho nhìn vào bên trong, thấy Ân Thẩm Ngạn kinh hoảng nhìn mình, hắn ta phì phèo điếu thuốc trên tay, đôi mắt híp lại, miệng nhoẻn lên cười gian tà.
"Tỉnh rồi à? Sớm thế? Tao còn tưởng phải chờ cả con mẹ mày đến rồi mới đánh thức mày dậy, cho hai mẹ con mày chìm đắm trong cuộc gặp mặt lần cuối cùng chứ?"
Ân Thẩm Ngạn mở to mắt nhìn hắn, dù cậu không khóc lóc hay kinh sợ như những đứa trẻ khác, nhưng tâm trí của cậu đang run rẩy kịch kiệt.
Cậu chắc chắn đây không phải là trò đùa trong ngày sinh nhật!
"Chú ơi, đây là đâu vậy ạ?"
"Ớ?! Mày hỏi được kìa!" Hắn ta nheo nheo con mắt vốn đã mảnh nay lại càng thêm mảnh hơn, nhìn như không có mắt vậy: "Dù gì mày mà chả chết, biết làm gì hả?"
Nghe đến "chết", Ân Thẩm Ngạn sợ hãi đến nuốt một ngụm nước bọt cũng chật vật hơn ngày thường rất nhiều.
"Chú... bắt cóc cháu là vì tiền sao?"
"Đúng rồi đó!" Hắn vỗ vỗ lên đùi: "Mày thông minh thế? Đúng là con trai của tổng giám đóc Ân thị có khác!"
"Vậy, vậy ạ?" Ân Thẩm Ngạn cảm thấy trong lòng mình đã bớt lo lắng hơn, thường thì những kẻ bắt cóc vì tiền sẽ dễ dàng đối phó hơn với những tên có ý đồ khác hơn nhiều. Chúng thường sẽ chỉ nhận tiền rồi thả con tin ra: "Bố cháu có nhiều tiền lắm. Chú cứ đợi một lúc, bố cháu sẽ đưa cho chú..."
"Ai nói tao thèm tiền của bố mày?"
Lần này thì hắn hừ một tiếng, vỗ mạnh vào vai cậu làm cho Ân Thẩm Ngạn đau điếng hít sâu vào một hơi.
"Tao chỉ thích mùi tiền từ tay của Hoàng tiểu thư thôi! Tao bị dị ứng mấy thằng đực rựa mà?"
"Hoàng... Ý chú là cô Hoàng Tiểu Nghê?!"
"Ồ! Mày cũng biết cô ấy sao? Cô ta đúng xinh nhề? Nhìn cái cặp gò bồng khổng lồ ấy của cô ta xem. Khi cô ta đến nhờ tao đưa mày đi, tao như một con chó chỉ biết răm rắp nghe theo lời cô ta thôi."
Tên bắt cóc phấn khích bẽo mạnh vào người cậu, còn cậu thì lặng người, khuôn mặt trắng bệch.
Hoàng Tiểu Nghê là người đứng đằng sau vụ bắt cóc này?
Vậy... những lời mà cô ta nói trước đó với cậu, thực sự không hề đáng tin sao?
Nếu thế... thì những lời tổn thương mà cậu đã nói với Dương Khánh Đình...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể
Chương 94: Chưa đủ
Chương 94: Chưa đủ