DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
Chương 73

Trên tay trái của Lục Dĩ Thành có đồng hồ và nhẫn mà Lục Tư Nghiên vẽ.

Sau khi về nhà, Lục Dĩ Thành dẫn con trai vào nhà vệ sinh rửa tay theo thói quen, Lục Tư Nghiên chỉ mãi nhớ tới bộ lego mà Giang Nhược Kiều mua cho nhóc, sau khi rửa tay xong, nhóc chẳng thèm quan tâm xem đã lau khô tay chưa mà đã chuồn đi như cá trạch. Lục Dĩ Thành đứng trước bồn rửa tay, nhìn tay trái của mình, chỉ do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn rửa tay, anh từng chút, từng chút một.

Tính theo một mức độ nào đó thì, Lục Dĩ Thành cũng giống với Tưởng Diên, sâu trong lòng anh ẩn chứa khát vọng về một mái ấm gia đình hạnh phúc.

Người là động vật sống theo bầy, Lục Dĩ Thành cũng không phải là một cá thể đơn độc, từ sau khi bà nội mất, anh chỉ có một mình, một mình đón năm mới, một mình trải qua các ngày lễ lớn bé, bị bệnh cũng chỉ có một mình, có đôi khi bận rộn với công việc bên ngoài, lúc về đến nhà, vẫn chỉ là một mảnh tối tăm. Anh cứ tưởng mình đã quen với cô đơn, mãi cho đến khi Lục Tư Nghiên xuất hiện.

Ban đầu, anh thực sự lo lắng và thấy bất an, khoảng thời gian đó, cứ mỗi tối khi nhắm mắt lại, điều anh mong mỏi sẽ luôn là, mỗi sớm mai thức dậy, anh sẽ thấy Lục Tư Nghiên đã biến mất, trở về với thế giới tương lai của cậu nhóc.

Anh biết, rất khó để bản thân mình gánh vác được trách nhiệm nuôi nấng con trẻ.

Nhưng bây giờ, anh đã quen với sự hiện diện của cậu nhóc, mỗi tối trước khi đi ngủ, anh sẽ nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ của Lục Tư Nghiên, không chỉ thế, nửa đêm anh còn thường xuyên tỉnh dậy và đắp chăn cho Lục Tư Nghiên, hoặc là gọi Lục Tư Nghiên dậy đi vệ sinh.

Sự xuất hiện của Lục Tư Nghiên cũng khiến Giang Nhược Kiều chấp nhận bước vào cuộc sống của anh.

Những việc xảy ra trong khoảng thời gian này khiến anh có nhận thức hoàn toàn mới.

Anh cảm thấy bản thân mình tiêu rồi, lúc cô và Tưởng Diên còn chưa chia tay, ngay cả bản thân anh cũng không dám phân tích tỉ mỉ những cảm xúc được chôn giấu sâu trong lòng mình.

Anh cẩn thận từng li từng tí, còn cẩn thận hơn khi làm bài thi đại học, hận mình không thể dắt theo một cây thước cuộn bên mình, bất cứ lúc nào cũng chú ý tới khoảng cách giữa anh và cô.

Anh rũ mắt, vết mực của chiếc nhẫn mà Lục Tư Nghiên vẽ cho anh quá cố chấp, đã rửa rồi nhưng vẫn có thể thấy hình dáng mờ mờ của chiếc nhẫn đó trên ngón tay anh.

Giang Nhược Kiều sẽ không thể cảm nhận được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất mà chiếc nhẫn đó đã gây ra cho Lục Dĩ Thành.

Trong cuộc sống của cô, thực sự có quá nhiều thứ quan trọng hơn cả việc yêu đương.

Học tập, công việc, con trai và đương nhiên là cả người thân trong gia đình!

Giấc mơ hôm đó, Giang Nhược Kiều không chỉ quan tâm việc mẹ Tưởng hãm hại cô như nào, tính kế cô ra sao, điều cô quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của ông bà ngoại, điều này quan trọng hơn mấy tính toán nham hiểm của mẹ Tưởng nhiều.

Đối với việc này, Giang Nhược Kiều rất tự trách bản thân.

Nếu sức khỏe của bà ngoại có vấn đề, vậy tại sao trước đó cô không nhận ra. Việc này không phải vì tính tình ẩu tả mà không biết, chỉ có thể nói là do cô lớn rồi, có việc riêng của bản thân, nhưng đối với cô ở thời điểm đó mà nói, hẳn là việc này còn quan trọng hơn ông bà ngoại, vậy nên cô mới lơ là.

Bây giờ cô cảm thấy rất may mắn vì mình sống trong một cuốn tiểu thuyết.

Cũng rất biết ơn khi mình có thể mơ thấy những điều sẽ diễn ra trong tương lai, có vậy thì cô mới tránh được những niềm tiếc nuối.

Tối đó, Giang Nhược Kiều gọi điện về nhà bên thành phố Khê.

Mỗi tuần cô sẽ gọi về cho ông bà ngoại một lần, bây giờ, tai của hai ông bà không còn thính như xưa, thế nên, lúc gọi điện thoại, âm giọng sẽ lớn hơn trước rất nhiều.

“Cái gì?” Giọng nói hùng hậu của ông ngoại từ đầu dây bên kia truyền tới: “Bảo ông bà cuối tháng này tới Bắc Kinh ư? Tới Bắc Kinh làm gì?”

Hình như bà ngoại đang hỏi ông câu gì đó, ông ngoại nói với bà: “Kiều Kiều bảo cuối tháng này chúng ta tới Bắc Kinh! Ai biết con bé muốn làm gì!”

Tất nhiên là Giang Nhược Kiều không thể nói với ông bà là cô muốn họ tới đây khám bệnh.

Bệnh viện ở thành phố Khê cũng khá tốt, nhưng theo như nguyên tác, ông bà ngoại tới Bắc Kinh, hình như ở Bắc Kinh có giáo sư chuyên ngành về loại bệnh đó, có tài liệu chữa trị bệnh đó tiên tiến tối tân nhất.

Chỉ tiếc rằng, cô cũng không biết bệnh mà ông bà ngoại cô mắc phải trong nguyên tác là gì.

Nhưng nếu đã tới Bắc Kinh, vậy thì chắc chắn phải có nguyên nhân, bây giờ cô không muốn chần chừ thêm một giây một phút nào nữa.

“Ông ngoại, bà ngoại à.” Giang Nhược Kiều vô cùng kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tới đây chơi một chuyến thôi mà, chẳng phải ông bà cũng muốn tới Bắc Kinh tham quan một lần à, vừa hay cuối tháng chín ở đây thời tiết không còn nóng nực nữa, cháu cũng được nghỉ, có thể đi chơi cùng với ông bà một chuyến.”

Giọng bà ngoại truyền tới: “Phung phí tiền bạc như thế làm gì? Trong mắt ông bà thì cảnh sắc nước mình chỗ nào chẳng như nhau, có gì khác đâu.”

Giang Nhược Kiều khuyên lơi cả nửa ngày trời.

Lý do ông bà không chịu tới thực sự chỉ có một, đó là sợ phí tiền.

Giang Nhược Kiều bó tay, cô chỉ đành tung chiêu hiểm: “Cháu đặt vé rồi, bây giờ mà trả vé cần trừ rất nhiều tiền chiết khấu làm thủ tục, khách sạn cũng đặt rồi, nếu không vào ở, tiền cũng không được trả lại đâu ạ.”

Ông bà ngoại: “…”

Cuối cùng, ông bà chỉ có thể đồng ý tới Bắc Kinh.

Thực ra thì hai ông bà cũng rất vui, đời này chưa từng được đi đâu chơi xa nhà bao giờ, đương nhiên hai ông bà cũng rất phấn khởi khi được đến Bắc Kinh.

Rõ ràng là chỉ mới mấy phút trước còn cố sống cố chết không chịu đi, mà giờ đã vui vẻ bàn tới chuyện đến đó mặc gì rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhược Kiều tựa vào lan can ban công ký túc xá, ngẩng đầu nhìn trời sao.

Thật tốt, rõ ràng là mới trôi qua có bao lâu đâu, nhưng trong khoảng thời gian này đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện, khiến cô có cảm giác như mới sống qua mấy năm liền.

Phút chốc cô từ một sinh viên bình thường không ưu sầu, thậm chí còn có chút khôn vặt đã trở thành một người trưởng thành trên có già dưới có trẻ nhỏ rồi.

Một ngày trước đêm Trung Thu, bà Lâm khó lắm mới có một ngày rảnh rỗi, bà ấy nói là muốn ở cùng với con gái đã lâu không về nhà.

Kiểu nhà bếp của nhà họ Lâm thuộc kiểu mở, hôm nay không khí rất náo nhiệt.

Bà Lâm đích thân làm bánh trung thu, mẹ Tưởng ở cạnh trợ giúp, Lâm Khả Tinh thì trưng bộ mặt ủ rũ ngồi trên ghế cao, lắng nghe mẹ và dì nói chuyện.

Bà Lâm làm như lơ đễnh mà hỏi một câu: “Thời gian nghỉ của sinh viên chắc là giống nhau cả nhỉ! Sao Khả Tinh về rồi mà A Diên vẫn chưa về?” Không chờ mẹ Tưởng trả lời, bà ấy lại cười nói: “Chẳng lẽ là đón Tết Trung Thu với bạn gái?”

Mẹ Tưởng nhìn Lâm Khả Tinh theo bản năng, nhưng chỉ trong chốc lát rồi dời mắt đi, tiếp tục chuyên tâm chọn trứng muối.

Bà ta cười nói: “A Diên bảo có việc, Tết Trung Thu không về.”

Bà Lâm chế nhạo: “Có phải đi với bạn gái rồi không, thanh niên mà, có thể hiểu được.”

Lâm Khả Tinh cầm điện thoại trong tay, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhưng khi nghe tin Tưởng Diên không về nhà, ánh mắt cô ta lại hiện lên vẻ đau khổ.

Mẹ Tưởng cười gật đầu như là đồng ý với lời bà Lâm nói.

Bà Lâm chuyển đề tài, bà ấy nhìn con gái mình rồi hỏi: “Khả Tinh, có phải dạo này tâm trạng của con không tốt không, sao gầy thế?”

Mẹ Tưởng nghe bà Lâm nói thế thì lòng có hơi hoảng nhưng vẫn cố mà bình tĩnh, nói: “Tỳ vị của Khả Tinh không tốt, mỗi khi đến hè lại gầy như thế đó, đúng là khiến người khác thấy mà đau lòng, đồ ăn ở nhà ăn chắc chắn không thể nào cầu kỳ và dinh dưỡng như ở nhà được rồi, hay là, sau này, mỗi ngày tôi đều đưa cơm canh cân bằng dinh dưỡng sang cho Khả Tinh nhé?”

Nụ cười trên mặt bà Lâm càng ngày càng sâu: “Được thì cũng được.”

Sao từ trước đến nay bà ấy lại không phát hiện ra vậy nhỉ?

Khi đó bà ấy luôn cho rằng, sự quan tâm chăm sóc của mẹ Tưởng là thật lòng.

Nhưng nếu thực sự vì quan tâm, thì tại sao con gái bà ấy ngày càng gầy, ngày càng ít nói, tính tình ngày càng ngại ngùng trầm lặng hơn?

“Chỉ có điều…” Bà Lâm lại nói: “Khả Tinh, con thấy thế nào?”

Bà ấy muốn để con gái tự đưa ra quyết định, từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất.

Lâm Khả Tinh mờ mịt ngẩng đầu nói: “Con? Sao cũng được ạ, nghe theo quyết định của dì đi.”

Bà Lâm mỉm cười: “Cũng được, nhưng mà thôi, để A Cầm đưa đi.” Bà Lâm nhìn mẹ Tưởng: “Có mấy việc tôi không yên tâm khi giao cho người khác làm, sau này vẫn phải nhờ vào bà rồi. Lúc trước, bà chủ họ Vương nói muốn mở một cái hội, tôi cũng có ý tưởng này, chỉ là tôi vẫn chưa chọn được địa điểm thích hợp, bà đi coi giúp tôi nhé, người khác làm việc cứ lóng nga lóng ngóng, chỉ có bà là cẩn thận tỉ mỉ hơn cả.”

Mẹ Tưởng không chút nghi ngờ.

Bởi vì, trước đây, thỉnh thoảng bà Lâm cũng sẽ để bà ta làm một số việc gì đó, chỉ là, dạo gần đây thì không đúng thời điểm cho lắm, bà ta đang vì chuyện của Tưởng Diên và Khả Tinh mà bực tức trong lòng, bà ta định bụng dành chút thời gian và công sức cho Khả Tinh, nhưng mà…

Bà Lâm đã nói thế rồi, nếu bà ta từ chối, e là sẽ khiến bà Lâm nghi ngờ.

Mẹ Tưởng gật đầu nói: “Được.”

Ý cười trên mặt bà Lâm càng tăng thêm: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Bà ấy chỉ có một đứa con gái, mấy năm nay sống trong giàu sang lâu như vậy, có nhiều chuyện bà ấy cũng hiểu rõ, con gái kết hôn, hoặc là liên hôn với gia đình môn đăng hộ đối, đối với những gia đình giàu sang phú quý mà nói, liên hôn là một cách còn vững chắc hơn cảm tình để thắt chặt quan hệ giữa hai nhà, hoặc là lấy người mà mình yêu thương thật lòng, hạnh phúc là được rồi.

Nếu chọn vế sau, bà Lâm có thể không để ý đến gia thế bối cảnh của chàng rể, thế nhưng, yêu cầu về những phương diện khác thì phải cao hơn hẳn.

Ít nhất cậu ta phải yêu thương con gái bà ấy thật lòng, ít nhất thì mối quan hệ trong gia đình cũng phải đơn giản, con gái gả qua đó mới có thể sống một đời hạnh phúc.

Mà đương nhiên là Tưởng Diên không thể thỏa mãn được cả hai điều kiện trên, thế nên, bà ấy phải ra tay tàn độc để chặt hết mọi khả năng có thể khiến con gái và Tưởng Diên ở bên nhau.

Đuổi hai mẹ con Tưởng Diên, đuổi họ khỏi nhà họ Lâm thì có là gì đâu?

Đều là người làm mẹ, hơn nữa, bà ấy đã quen biết mẹ Tưởng hơn ba mươi năm nay, bà ấy hiểu rất rõ cách để đối phó với loại người như bà ta, biết nên đánh vào đâu mới khiến bà ta càng đau đớn hơn.

Hôm Tết Trung Thu, Lục Tư Nghiên mong mỏi Giang Nhược Kiều sẽ cùng ăn mừng ngày này với mình.

Ở Bắc Kinh, Giang Nhược Kiều cũng không có người thân nào khác, một ngày lễ như Tết Trung Thu, cô chẳng có lý do gì để từ chối ăn mừng cùng với con trai.

Cô sẽ không coi căn phòng Lục Dĩ Thành thuê như nhà mình, mới sáng sớm cô đã mang hoa quả và sữa bò tới, ở quê cô có tập tục như vậy, vào ngày lễ mà tới nhà người khác dùng cơm thì nhất định phải mang theo quà, không thể để tay không mà tới nhà người ta.

Vừa hay gặp lúc Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên ra ngoài mua đồ ăn.

Lúc đầu Lục Dĩ Thành muốn để Lục Tư Nghiên ở nhà chơi với Giang Nhược Kiều nhưng hôm nay Lục Tư Nghiên lại không đồng ý, có cái gì còn hấp dẫn một đứa bé hơn là việc được ở cùng với mẹ? Đương nhiên là đi dạo phố rồi!

Hai bố con đều ra ngoài, Giang Nhược Kiều cũng không thể ở một mình trong phòng, nghĩ đi nghĩ lại, dù gì cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô theo hai anh chàng họ Lục kia đi chợ.

Hôm nay, ngoài chợ vô cùng ồn ào náo nhiệt, chỉ toàn người với người.

Lục Dĩ Thành không những phải chú ý Lục Tư Nghiên, không để người khác đụng vào cậu nhóc, mà anh còn phải chú ý hơn tới tâm trạng của Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều thực sự không quen với không khí ồn ào náo nhiệt như thế này, hơn nữa, trong chợ bán rất nhiều thứ hỗn tạp, có người bán thịt heo, người bán thịt bò, có người bán gia cầm, cũng có người bán hải sản, có cả người bán hoa quả và đồ ăn vặt. Phải nói là nồng nàn mùi khói lửa dân gian. Nhưng Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy không quen, thậm chí, cô còn không chịu được mà phải nín thở…

Lục Dĩ Thành này, đúng là anh rất tiết kiệm với bản thân, nhưng hôm nay lại ra tay hào phóng một cách bất ngờ.

Mua nào là xương sườn, thịt ba chỉ, còn mua cá quế mõm hếch – loại cá mắc hơn cả cá chẽm, còn mua cả cánh gà mà Lục Tư Nghiên đòi ăn.

Cuối cùng, họ đến khu vực bán hải sản.

“Ông chủ, mấy con cua này nay bao nhiêu một cân?” Lục Dĩ Thành hỏi.

Hành động này khiến Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên sợ đến ngây người.

Bây giờ đang là mùa ăn cua nhưng bình thường giá của cua đã không hề rẻ rồi, chứ đừng nói đến việc hôm nay là ngày Tết Trung Thu.

Ông chủ nói: “Phải coi cậu muốn ăn loại nào nữa, từ đắt đến rẻ loại nào cũng có.”

Loại rẻ thì cua sẽ nhỏ hơn một chút, loại đắt thì lớn hơn, thịt cua cũng nhiều hơn.

Mí mắt của Lục Dĩ Thành cũng chẳng thèm nháy cái nào mà đã nói: “Lấy ba con lớn nhất. Hai cái một đực, nhờ ông chủ lựa giùm nhé.”

Giang Nhược Kiều: Ồ, nghĩ thông suốt rồi?

Lục Tư Nghiên: Yahoo!!!

Nhóc thích ăn cua lắm.

Ông chủ chọn xong rồi đem lên cân, giá cả đương nhiên là rất đắt… Thế mà Lục Dĩ Thành vẫn không chút chần chừ mà quét mã thanh toán.

Lục Tư Nghiên còn là một đứa bé nên không biết kiếm tiền khó thế nào, mãi đến khi ra khỏi chợ, cậu nhóc còn nói: “Ba con thực sự không đủ ăn, con một con, mẹ một con, bố một con.”

Lục Tư Nghiên không chỉ lanh lợi một chút, cậu nhóc lại bổ sung: “Thực ra con ăn một con là đủ rồi, nhưng mẹ ăn một con không đủ đâu, mẹ thích ăn cua lắm luôn đó bố ơi.”

Giang Nhược Kiều: “…”

Cô rất muốn nói là mình không hề như vậy nhưng điều bất đắc dĩ là ở tương lai, nhóc con này làm con trai cô năm năm, nên nó quá hiểu khẩu vị ăn uống của cô!

Lục Dĩ Thành nhìn Lục Tư Nghiên rồi nói: “Bố biết, nên con chỉ được ăn một con thôi.”

Trẻ con ăn nhiều cua quá cũng không tốt, một con là đủ rồi.

“Mẹ con ăn hai con.” Lục Dĩ Thành dừng một chút rồi nói.

Lục Tư Nghiên: “?”

Giang Nhược Kiều cũng nhìn về phía anh.

Lục Dĩ Thành vẫn bình tĩnh như thường, nói như lẽ đương nhiên: “Bố không thích ăn cái này, bố không ăn.”



Tết Trung Thu là thời gian đoàn viên.

Sau khi về đến nhà, Lục Dĩ Thành bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị cơm nước. Dinh dưỡng phong phú cũng có nghĩa là cần nhiều thời gian hơn để làm. Giang Nhược Kiều cũng rất có tính tự giác của một vị khách, cô cố ý vào phòng bếp, hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

Lục Dĩ Thành nhìn thoáng qua căn phòng bếp chật hẹp.

Hai người cùng đứng trong bếp, dù chỉ là xoay người thôi cũng hơi khó khăn, anh vốn định nói “không cần” nhưng khi thấy đôi mắt sáng ngời của Giang Nhược Kiều, lời nói đến bên miệng cũng đành phải nuốt lại vào trong, anh quét mắt nhìn quanh phòng bếp một vòng.

Thịt thà thì chắc chắn là không thể giao cho cô làm.

Dù là xương sườn, thịt ba chỉ hay cánh gà cũng không thể, sơ chế không những phiền phức mà còn dính một lớp dầu nhớp nháp trên tay. Cô sẽ không thích.

Cua thì càng không cần phải nói rồi, càng cua rất sắc bén, kẹp trúng có khi còn chảy máu, hơn nữa, nhìn cô như vậy chắc là cũng không biết sơ chế mấy cái này.

Vậy chỉ còn rau củ thôi.

Ớt chuông? Không được, nếu để hạt ớt dính vào tay, tay sẽ có cảm giác nóng rát.

Cuối cùng, Lục Dĩ Thành lấy khoai tây và cà rốt cùng với một dụng cụ bào cho cô.

“Gọt vỏ khoai tây và cà rốt giúp tôi nhé.” Lục Dĩ Thành nói: “Trong bếp hơi nóng, cậu ra ngoài phòng khách gọt vỏ đi, ngoài đó có thùng rác.”

Giang Nhược Kiều: “Thế thôi á?”

Lục Dĩ Thành gật đầu: “Chỉ thế thôi.”

“Vậy được rồi.” Giang Nhược Kiều đưa tay ra nhận khoai tây.

Lục Dĩ Thành thấy trên vỏ khoai tây có bùn bèn rụt tay lại.

Giang Nhược Kiều chụp hụt: “?”

Lục Dĩ Thành nói: “Trên vỏ có bùn, tôi rửa sơ qua đã.” Anh mở vòi sen, rửa khoai tây cho đến khi không còn chút bùn đất nào nữa rồi mới đưa chúng cho cô.

Lục Dĩ Thành tiếp tục bận rộn trong bếp.

Giang Nhược Kiều ở lại nhà bếp gọt khoai tây và cà rốt, chỉ có nhóc Lục Tư Nghiên như một cậu chủ nhỏ ngồi ngoài sô pha coi đội chó cứu hộ.

Nhưng bầu không khí của bây giờ rất tốt, thỉnh thoảng Lục Dĩ Thành sẽ liếc mắt qua nhìn, đây là thói quen của anh. Lúc Giang Nhược Kiều không ở đây, anh cũng sẽ làm như vậy, dù có làm gì thì thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt nhìn xem Lục Tư Nghiên đang làm gì.

Giang Nhược Kiều ngồi một bên trên sô pha, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn tivi, hỏi con chó nào tên là A Kỳ, Lục Tư Nghiên sẽ khoa tay múa chân miêu tả một cách sinh động cho cô nghe.

Trong mắt Lục Dĩ Thành ánh lên vẻ dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

Hôm nay có tiệc lớn, mãi đến mười hai giờ rưỡi mới bắt đầu ăn cơm.

Có khoai tây xào sườn, có cà rốt với bắp hầm xương, có cá quế hấp, có thịt ba chỉ chiên, còn có cánh gà và cua mà Tư Nghiên muốn ăn.

Giang Nhược Kiều chống cằm: “Lạ ghê, hôm nay không có món chay.”

Lục Tư Nghiên cũng cảm thấy là lạ: “Đúng ạ, hôm nay không có món chay cũng không có rau luôn.”

Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ giúp Lục Tư Nghiên lột vỏ cua: “Hôm nay chiều lòng hai người đấy.”

Giang Nhược Kiều rất thích ăn cua. Cả bữa cơm, trên cơ bản thì Lục Dĩ Thành rất ít nói chuyện, chỉ có Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên nói chuyện với nhau, cũng coi như là một bữa ăn đoàn viên vui vẻ hòa thuận, ấm áp và náo nhiệt.

Tối đó, Lục Dĩ Thành ghi lại chi tiêu một ngày theo thói quen.

Ngày hôm nay, đương nhiên là vượt quá chỉ tiêu một cách nghiêm trọng.

Sau khi ghi chép lại, anh lật lại chi tiêu vào Tết Trung Thu năm ngoái. Năm ngoái chỉ có mình anh đón Tết Trung Thu, anh cũng không mua gì nhiều, hôm đó có hơi bận rộn, lại phải tranh thủ đi coi mấy bài luận văn, chỉ mua một bát mì sợi tươi và một trái trứng vịt muối Thượng Hải.

Trung Thu năm nay khác năm trước nhiều quá.

Xét chi tiêu thôi là cũng đủ thấy.

Chỉ có điều…

Lục Dĩ Thành cũng phải thừa nhận rằng, một ngày Tết Trung Thu như năm nay, dù mệt thật đấy nhưng lại vui hơn năm trước vô cùng nhiều.

Đọc truyện chữ Full