DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
Chương 95

Ba người lại đến tiệm sủi cảo lần trước.

Bà chủ tiệm đang nấu sủi cảo, còn ông chủ đang làm sủi cảo, động tác của hai vợ chồng đều rất nhanh nhẹn, việc kinh doanh của tiệm cũng rất tốt. Lục Dĩ Thành vẫn giống như lần trước, sau khi dùng khăn giấy cẩn thận lau bàn ghế một lần, anh mới ra hiệu cho Giang Nhược Kiều ngồi xuống.

Thật ra, thời gian xa nhau cũng không lâu lắm, nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác so với lần trước.

Về phương diện ăn uống này, khẩu vị của ba người đều rất cố định cũng rất đồng lòng.

Món Lục Tư Nghiên gọi là sủi cảo nhân nấm hương, thịt heo và bắp ngô.

Lục Dĩ Thành là sủi cảo nhân cải trắng thịt heo.

Giang Nhược Kiều vẫn gọi món chay tam tiên.

“Mẹ, mẹ có muốn ăn thử sủi cảo của con không, ăn rất ngon đấy!” Lục Tư Nghiên nhiệt tình mời Giang Nhược Kiều nếm thử.

Giang Nhược Kiều gắp một cái từ đĩa của cậu nhóc.

“Con sẽ nếm thử của bố, rồi lại nếm thử của mẹ ~” Lục Tư Nghiên nhớ đến một việc rất quan trọng: “Lần trước bố gói sủi cảo, nói là rán cho con ăn, vậy mà con cũng chưa được ăn, không biết mùi vị sủi cảo của mẹ như thế nào!”

Giang Nhược Kiều cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành giải thích: “Con quên rồi sao? Đêm hôm đó con ở khách sạn với mẹ.”

Lục Tư Nghiên không muốn dễ dàng buông tha chuyện này: “Vậy… bố ăn hết sủi cảo ạ?”

Giang Nhược Kiều: “...”

Cô nắm chặt đôi đũa, nhân lúc cúi đầu hòng che giấu ý cười nơi đáy mắt.

Cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ biết bao! Chuyện này có gì đáng cười đâu, điểm giới hạn cười của cô đã xuống thấp như vậy từ khi nào vậy? Tại sao mà cô cứ muốn cười hoài vậy?

Lục Dĩ Thành: “…”

Trẻ em ở độ tuổi này có khát vọng tìm tòi đặc biệt mạnh mẽ.

Chuyện gì cũng muốn hỏi cho rõ ràng, hỏi đến khi người lớn không nói nên lời mới thôi.

Bây giờ anh không trả lời, ai biết đứa bé này sẽ nói ra thêm lời gì nữa, đành phải ồm ồm trả lời: “Ừm.”

“Con không ở nhà, cũng không thể lãng phí sủi cảo.” Lục Dĩ Thành lại nói: “Lãng phí đồ ăn là không đúng.”

Lục Tư Nghiên dùng một tay chống cằm: “Cho nên, cuối cùng vẫn là bố đã ăn những gì còn sót lại của mẹ.”

Lục Dĩ Thành: “Muốn dùng thêm giấm không? Tôi đi lấy giấm đến.”

Giang Nhược Kiều liên tục trả lời: “Muốn, muốn, lấy thêm chút sa tế nữa, thêm sa tế sẽ rất thơm.”

Lục Dĩ Thành đứng dậy và di chuyển như thể đang muốn chạy trốn, chạy đến phía trước tiệm của ông chủ, lấy giấm và sa tế, anh cố ý giảm tốc độ lại, với đôi chân dài của anh là có thể trở lại vị trí của mình trong hai, ba bước, mà bây giờ chậm lại… đến khi anh ngồi xuống, anh mới phát hiện Lục Tư Nghiên lại không bám riết lấy chuyện sủi cảo hôm đó không chịu buông nữa, nhóc đang cùng Giang Nhược Kiều nói chuyện đã xảy ra ở trường mầm non hôm nay. Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chắc chắn Lục Tư Nghiên sẽ không nhớ đến sủi cảo ngày hôm đó, bây giờ Giang Nhược Kiều mới nhìn về phía Lục Dĩ Thành, hỏi: “Hôm nay cậu đến tìm chủ nhiệm khoa của chúng tôi à.”

Mặc dù là hỏi anh, nhưng giọng điệu lại như một lời khẳng định.

Người có thể vì cô mà làm đến mức này, Lục Dĩ Thành cũng thuộc vào một trong số đó.

Lục Dĩ Thành đang rót giấm, nghe thấy vậy thì dừng lại một chút, anh cụp mắt xuống, dùng giọng điệu bình thản mà nói: “Tiện đường nên đến đó.”

Giang Nhược Kiều tin rằng, nếu như cô không hỏi, với tính tình này của anh, nhất định sẽ không nói với cô, có lẽ là cả đời này anh cũng không bao giờ nhắc đến.

Người này đúng thật là…

“Làm chuyện tốt nên được ghi nhận.” Giang Nhược Kiều nói.

Lục Dĩ Thành bật cười: “Cũng không được tính là chuyện tốt.”

Giang Nhược Kiều cười nhìn anh, cô nói tiếp: “Lại là chuyện mà cậu nghĩ là cậu phải làm à?”

Lục Dĩ Thành hơi giật mình, vì ý cười trong đôi mắt cô, anh lắc đầu: “Không phải.”

Nói chính xác hơn phải là, đây là những gì anh muốn làm.

Giang Nhược Kiều thấy khá hứng thú, cô truy hỏi: “Vậy đó là vì điều gì?”

Lục Dĩ Thành không còn cách nào khác, đành phải nói ra: “Chẳng qua là tôi cảm thấy, nếu cậu không được chọn thì sẽ rất đáng tiếc. Nếu có người thích hợp hơn cậu, được thôi, nhưng nếu cậu không được chọn là vì tôi và Tưởng Diên, thì tôi cảm thấy rất bất công.”

Giang Nhược Kiều cũng dùng một tay chống cằm, ngón tay thon dài gõ gõ lên má: “Lục Dĩ Thành, hôm nay tôi muốn làm giáo viên một lần, dạy dỗ cậu, được không?”

Lục Dĩ Thành sững sờ khi thấy cô như vậy, trong mắt anh cũng ánh lên ý cười: “Đương nhiên là được rồi, cô Giang, nói đi.”

“Cậu làm cái gì vì người khác, cậu nhất định phải cho người đó biết.” Giang Nhược Kiều nói: “Bởi vì khoa học kỹ thuật vẫn chưa đạt đến mức đó, cậu không nói thì sao người khác biết được, cậu biết không, khi còn bé, tôi xem phim truyền hình, có một lần bị chọc đến tức điên lên, nhân vật nữ chính làm cho nhân vật nam chính một việc, cô ấy không nói, nhân vật nam chính tưởng là một nữ phụ khác làm, tôi tức giận đến nỗi hôm đó không đi mua nến.”

Lục Dĩ Thành bị chọc cười.

Tiếng cười của anh hơi trầm.

Nhưng nụ cười tươi rói và rực rỡ của anh là vẻ ngoài tốt đẹp nhất của sinh viên đại học tuổi hai mươi.

Đôi mắt trong veo, chiếc mũi cao thẳng, hàm răng trắng tinh, nụ cười cũng tỏa nắng.

Giang Nhược Kiều: “Đừng cười, đây là chuyện rất nghiêm túc, sau này…” Cô hơi dừng lại, “Sau này nếu cậu lại vì người khác làm chuyện như vậy, hãy nhớ kỹ rằng, phải nói cho người khác biết.”

Lục Dĩ Thành bất giác thu nụ cười trên mặt lại, “Người khác?”

Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng.

“Tôi không biết.” Lục Dĩ Thành nói: “Không thể tưởng tượng ra được. Nếu, nếu say này tôi vì cậu mà làm chuyện gì đó, là tôi phải nói cho cậu, ý của cậu là như vậy sao?”

Giang Nhược Kiều sững sờ.

Có chuyện gì xảy ra với người này vậy!

Sao lại trực tiếp như thế này vậy!

Dù cô thấy bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn gật đầu: “Đúng vậy, cứ nói thẳng với tôi. Nếu người khác bất chấp mà nhận công lao của cậu thì phải làm sao bây giờ?”

Lục Dĩ Thành: “?”

Anh lắc đầu, ánh mắt ấm áp: “Vậy cũng không sao.”

Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

Chiếc radar vốn đang tập trung ăn sủi cảo của Lục Tư Nghiên bắt đầu báo động.

Nhóc nhìn phải một chút, rồi lại nhìn trái một chút, ánh mắt mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì vậy! Sao nhóc lại cảm thấy luồng khí nguy hiểm ở trên người của mẹ vậy!

Giang Nhược Kiều nhìn Lục Dĩ Thành: “Không phải, với tôi mà nói, chuyện này có sao.” [*]

[*] Đoạn trên Lục Dĩ Thành đã nói là “không sao” nên đoạn này mình để Giang Nhược Kiều trả lời như thế này nhé.

Ánh mắt Lục Dĩ Thành va chạm với ánh mắt cô, ánh mắt dần bình tĩnh lại, cuối cùng, anh nghiêm túc gật đầu, nhưng vẫn nói thêm một câu: “Có thể sẽ có chút xấu hổ.”

Thực ra anh cũng không làm được chuyện gì ghê gớm cả, chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ, một chút chuyện nhỏ xíu không đáng kể cũng phải nói cho cô nghe hay sao?

Giang Nhược Kiều chỉ vào Lục Tư Nghiên: “Đây không phải là cái loa hay sao? Cậu cứ nói cho thằng bé biết, nó sẽ nói cho tôi nghe.”

Lục Tư Nghiên cơ trí trả lời: “Vậy thì con muốn thu lệ phí, nếu không thì không có điện, không có điện thì không thể hoạt động được. Giống như máy giáo dục mầm non của con vậy, không sạc pin thì sẽ tắt máy, con cũng tắt máy như vậy.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Vẻ mặt Lục Dĩ Thành không còn nhăn nhó như vừa nãy nữa: “Được, từ từ trừ vào một trăm tệ mà con đã mượn.”

Giang Nhược Kiều hỏi: “Một trăm tệ gì?”

Lục Tư Nghiên nhíu mày: “Kẹp tóc của mẹ.”

Hôm nay Giang Nhược Kiều cũng cài chiếc kẹp tóc hình anh đào đó.

“Con nói cái này sao?” Giang Nhược Kiều đưa tay lên sờ vào quả anh đào nhỏ trông rất thật trên chiếc kẹp tóc.

“Đúng vậy, con đã vay tiền của bố để mua. Ký giấy nợ.” Lục Tư Nghiên trông vô cùng đáng thương, nhóc nói: “Bố bắt con nhất định phải trả lại.”



Giang Nhược Kiều vẫn chưa ăn hết sủi cảo, còn lại hơn một nửa.

Trong ký túc xá không có lò vi sóng, gan Giang Nhược Kiều cũng không bằng trời mà dám sử dụng đồ điện công suất lớn trong ký túc xá. Lần này, vẻ mặt của Lục Dĩ Thành đã bình tĩnh hơn, anh cầm lấy hộp đóng gói rồi cất hết sủi cảo trong đĩa của cô vào trong. Mùa hè đã hoàn toàn đi xa, mùa thu dần đến, ba người đi trên đường trở về, tay trái Lục Tư Nghiên cầm tay Giang Nhược Kiều, tay phải nắm tay Lục Dĩ Thành, vô cùng vui vẻ, nhóc ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, “oa” một tiếng: “Mặt trăng hôm nay đẹp quá!”

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng.

Vào lúc này, Giang Nhược Kiều đột nhiên nhớ đến một câu: Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Cô vô ý thức nhìn sang phía gò má của Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành cũng cảm giác được cái gì đó, nghiêng đầu nhìn sang, bốn mắt họ lại chạm vào nhau giữa không trung.

Cả hai người đều nhìn sang chỗ khác, bàn tay đang nắm tay Lục Tư Nghiên cũng đã đổ chút mồ hôi.

Trên đường trở về, họ đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, cô giáo mầm non có giao bài tập thủ công về nhà, ba người đi vào trong cửa hàng văn phòng phẩm đó, Lục Tư Nghiên không nhấc nổi chân ra khỏi chỗ đặt các thẻ bài trước quầy thu ngân, hai mắt ngóng trông, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều thì có sự phân công rõ ràng.

Giang Nhược Kiều tra tin nhắn từ trong nhóm lớp ra, đọc từng chữ từng chữ: “Cần giấy màu, khổ lớn như giấy A4 vậy.”

Lục Dĩ Thành cúi đầu đi tìm.

“Cần keo sáp dán giấy, cả đất sét và bút màu nữa.”

Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy bài tập thủ công ở trường mầm non không phải dành cho trẻ con mà là dành cho người lớn.

Sau khi tìm thấy giấy màu, Giang Nhược Kiều thấy hơi kinh ngạc: “Màu này nhìn khá đẹp đấy chứ.”

Cô chỉ vào một trong những tờ giấy đó: “Màu hồng đậu, đẹp đấy.”

Lục Dĩ Thành thấy cô thích, anh lại cầm thêm một xấp giấy màu này nữa.

Trong lúc chờ thanh toán, Lục Tư Nghiên kéo quần áo của Lục Dĩ Thành, nói nhỏ: “Bố, bố mua cho con mấy tấm thẻ nhé, gần đây con biểu hiện khá tốt mà đúng không bố? Một tuần nay con còn không vẽ rùa nhỏ ở trên tường cơ!”

Giang Nhược Kiều nhịn cười.

Cô thật sự không thể hiểu được sở thích và thú vui của trẻ em.

Loại thẻ này… Có công dụng gì?

Tại sao lại thích sưu tầm đến thế vậy nhỉ? Hơn nữa, loại thẻ này không hề rẻ chút nào.

Lục Dĩ Thành: “…”

Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn mua thẻ cho Lụ Tư Nghiên.

Bởi vì có thẻ mới, Lục Tư Nghiên hoàn toàn không tập trung vào bài thủ công của ngày hôm nay, Lục Dĩ Thành đành phải đích thân cầm kéo, dựa vào sách để hoàn thành bài thủ công. Có đôi khi bài tập thủ công sẽ do Giang Nhược Kiều làm, đôi khi là Lục Dĩ Thành làm, bậy giờ, khi hai người thấy bài tập giáo viên giao trong nhóm phụ huynh, phản ứng đầu tiên của họ sẽ là: Não tôi đau quá. jpg.

Giang Nhược Kiều muốn đi dịch tài liệu hơn.

Lục Dĩ Thành thì nguyện ý đi đọc sách chuyên môn hơn.

Cho đến khi Lục Dĩ Thành hoàn thành bài thủ công, cuối cùng Lục Tư Nghiên cũng đặt tấm thẻ trên tay xuống trong sự lưu luyến không rời, ánh mắt đặt lên tờ giấy màu hồng đậu đã được Giang Nhược Kiều chứng nhận: “Bố, bố gấp một bông hoa đi, hoa hồng ấy ạ.”

Yêu cầu này cũng làm khó Lục Dĩ Thành quá rồi.

Hoa hồng có độ khó cao như vậy, anh phải gấp thế nào đây? Đề cao kỹ năng thủ công của anh quá rồi.

Lục Dĩ Thành thành thật trả lời: “Bố không biết.”

Anh chưa bao giờ gấp đồ vật nào như thế này, trước khi biết bài thủ công ở trường mầm non, anh chỉ biết gấp máy bay giấy, còn là loại máy bay giấy không bay lên được.

Trông Lục Tư Nghiên vô cùng kinh ngạc: “Rõ ràng là bố biết mà!”

Lục Dĩ Thành: “… Bố không biết thật.”

“Sao có thể cơ chứ!” Lục Tư Nghiên dang hai tay ra: “Trong nhà chúng ta có một bó hoa hồng lớn trông rất đẹp, tất cả đều là hoa hồng giấy, mẹ nói đó là do bố gấp mà!”

Lục Dĩ Thành ngạc nhiên nhìn Lục Tư Nghiên, anh thật sự không biết cách gấp hoa hồng.

Lục Tư Nghiên vẫn tiếp tục nói: “Mẹ nói là có chín trăm chín mươi chín bông, tất cả đều là do bố gấp, mẹ nói, mỗi ngày bố gấp một bông, gấp được chín trăm chín mươi chín bông mới tặng cho mẹ, bởi vậy nên mẹ mới đồng ý kết hôn!”

Nhóc không hề nói dối.

Trong nhà có một bó hoa lớn rất đẹp, tất cả đều là hoa hồng giấy.

Ở trong nhà, nhóc có thể quấy rối như thế nào cũng được, nhưng nhóc lại không dám động đến những bông hoa hồng đó. Mẹ nói, đây là đồ mà trước đây bố đã gấp.

Mẹ nói, nếu nhóc dám làm hỏng thì nhóc sẽ được biết vị măng xào thịt là vị gì.

Mẹ vô cùng nâng niu những bông hồng này, có thể làm hỏng son môi của mẹ, có thể làm đổ nước hoa của mẹ, nhưng không thể chạm vào hoa hồng của mẹ!

Nhóc nào dám động vào, nào dám phá hỏng.

Lục Dĩ Thành im lặng.

Trong tương lai đó, anh đã gấp nhiều hoa hồng đến vậy để tặng cho cô thật ư?

Chỉ tiếc rằng, đã khiến cho Lục Tư Nghiên thất vọng, bây giờ bố vẫn chưa biết gấp hoa hồng.

Chờ đến khi Lục Tư Nghiên đã chìm vào giấc ngủ, Lục Dĩ Thành nằm trên giường, mãi mà vẫn không ngủ được, cuối cùng, anh dứt khoát thả nhẹ bước chân mà rời giường, anh đi vào phòng khách, tìm bài hướng dẫn gấp hoa hồng trên điện thoại di động, cầm một tờ giấy màu, vẻ mặt anh nghiêm túc nghiên cứu bài hướng dẫn, ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ hoạt động, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, có một bông hồng nằm trên tay anh.

Lục Dĩ Thành nhìn ngắm nó một cách xuất thần.

Dường như anh đã hiểu được phần nào tâm trạng của bản thân mình trong “tương lai” kia.

Mỗi ngày gấp một bông à?

Anh cầm theo bông hồng giấy ấy rồi đi vào phòng sách, anh vô cùng nâng niu, cất nó vào ngăn kéo.

Thật ra, chín trăm chín mươi chín ngày, cũng không phải là quá dài.

Chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, cũng không phải là quá nhiều.

Hôm nay là bông hồng đầu tiên.

Đọc truyện chữ Full