DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
Chương 18: Chương 18


Mẹ anh từ phòng khách bước vào thấy Lục Tĩnh Hy khóc sướt mướt trước mặt Mạc Vũ Thần bà liền đi lại đánh vào vai anh một cái.

Mạc Vũ Thần bị mẹ đánh liền bất ngờ, nhăn hết cả mặt ngơ ngác nhìn mẹ mình, vô duyên vô cớ bị đánh.

“ Con lại ức hiếp con bé phải không? ” Mẹ anh nhìn anh trách mắt.

Anh thật sự bất lực với bà, sao từ lúc có cô anh liền bị biến thành con ghẻ, bị bà mắng không một chút thương tiếc, Mạc Vũ Thần đem khuôn mặt đầy uất ức nhìn Lục Tĩnh Hy, cô nhìn thấy anh bài ra vẻ mặt đó liền bật cười.

“ Mẹ không phải vậy đâu, con không cẩn thật đứt tay nên anh ấy giúp con dán băng keo cá nhân ”.

Dù cho anh được cô giải thích hộ rồi, nhưng thái độ ghét bỏ của bà thầm liếc nhìn anh đầy cảnh cáo, Vũ Thần chỉ cười trừ trong sự bất lực, với bà bây giờ con dâu là quan trọng còn đứa con này có thể bị cho cút khỏi nhà bất cứ lúc nào.


Cả nhà ăn cơm tối trong vui vẻ chỉ có Mạc Vũ Thần là bị ba mẹ đá sang một bên không thèm điếm xỉa tới, còn Lục Tĩnh Hy được mẹ anh chăm đến mức đồ ăn được gắp vào bát ăn không hết luôn ấy chứ.

Đến giờ ra về mẹ anh chỉ chăm chăm dặn dò Lục Tĩnh Hy còn Mạc Vũ Thần vẫn đứng kế bên cô nhưng lại bị bà xem như người vô hình vậy, ba anh cũng lắc đầu nhìn anh, vị trí trong nhà của anh bây giờ không chừng còn thấp hơn cả Lục Tĩnh Hy.

Trong căn phòng rộng lớn, ở ngoài ban công Lục Tĩnh Hy với chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, đứng hóng gió, trên tay ly rượu vang đắc tiền, cô tựa như đang thưởng thức ly rượu một cách ngon lành.

Từng cơn gió lạnh thổi qua cơ thể nhỏ bé của Lục Tĩnh Hy, cô đứng đó mái tóc uốn xoăn nhẹ bay trong gió, cô cứ nhìn xa xăm như vậy, không biết từ khi nào lại chìm đắm trong bầu trời đầy sao đó.

Lục Tĩnh Hy biết lúc đầu cô rất ghét Mạc Vũ Thần vì anh trêu đùa mình, nhưng sao hiểu lầm, anh lại đối với cô rất tốt, rất dịu dàng yêu chiều, cũng vô cùng nâng niu cô, khiến cho Tĩnh Hy có cảm giác được anh bao bọc khỏi những thứ độc hại ngoài kia.

Cũng chính vì thế mà dường như con tim cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, cảm nhận được tình yêu của mình dành cho anh, nhưng vẫn có thứ gì đó khiến cô bất an.

Mạc Vũ Thần đang ở trong thư phòng, trước mắt anh chính là tấm hình của cô gái, có gương mặt giống Lục Tĩnh Hy, anh ngồi nhìn mãi tấm hình đấy, nhưng dường như có chút gì đó không hề giống lúc đầu nữa.

Anh cất lại tấm ảnh đó, bước về phòng ngủ.

Mở cửa ra lại chẳng thấy Lục Tĩnh Hy đâu, ngẩn đầu ra ngoài mới thấy cô đang đứng ngoài ban công, trên tay cô còn cầm ly rượu, dáng người của cô thật sự khiến người khác muốn phạm tội.

Chậm rãi bước ra ngoài ban công Mạc Vũ Thần vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên đỉnh đầu của Lục Tĩnh Hy, cô không nhúc nhích, để anh ôm mình như vậy.

“ Em ra ngoài này làm gì, lỡ cảm lạnh thì sao? ” Giọng của Mạc Vũ Thần chậm rãi, mang theo âm thanh vô cùng êm tai.


“ Em muốn hóng gió một chút ” Lục Tĩnh Hy nói xong định đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm sạch thì ly rượu bị Mạc Vũ Thần cầm lấy.

Anh một hơi lấy ly rượu uống sạch, rồi mới chậm rãi nói “ Đừng uống rượu nó không tốt cho sức khỏe của em ”.

“ Vậy tốt cho sức khoẻ của anh chắc ” Cô xoay người lại tay cô áp lên mặt của Mạc Vũ Thần nói.

Hai ánh mắt chạm nhau, đột nhiên Lục Tĩnh Hy kiễn chân hôn lên môi anh, trước sự bất ngờ này Mạc Vũ Thần nhất thời không kìm chế được tay đặt ở eo cô siết chặt đón lấy nụ hôn của cô.

Buông đôi môi ra, ánh mắt Lục Tĩnh Hy long lanh nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng phá vỡ âm thanh yên lặng đó “ Vũ Thần! Hình như em đã yêu anh rồi ”.

Trước sự bất ngờ của Mạc Vũ Thần, Lục Tĩnh Hy lại rất bình tĩnh nhìn vào mắt anh, tìm kiếm sự thay đổi trong biểu cảm của anh, nhưng anh lại không hề có biểu hiện gì, trông lại vô cùng bình thản không hề có cảm xúc.

Anh không đáp lại cô, Lục Tĩnh Hy chỉ mỉm cười, cô thật sự không thể hiểu được tâm tư của người đàn ông này.


“ Em buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi ” Cô thoát khỏi vòng tay anh.

Bước vào bên trong phòng, bóng lưng đó dường như có chút thất vọng, có chút buồn, nhưng Mạc Vũ Thần lại không hề nhận ra điều đó, anh đứng đó nhìn bầu trời đầy sao một cách khó hiểu.

Đến khi Lục Tĩnh Hy lên giường cô nằm xoay lưng về phía ban công, chỉ im lặng nhắm mắt, xem ra hôm nay cô bị rượu làm cho ngu người rồi.

Cô cảm nhận được đệm lún xuống, cô nằm im tựa như đang ngủ say, Mạc Vũ Thần biết cô chưa ngủ, anh cũng chỉ lẳng lặng kéo cô ôm vào lòng, lưng cô tựa vào vòng ngực săn chắc của anh.

Anh cẩn thận xoay người cô lại, hôn lên mắt cô, sau đó mới chịu nằm im mà chìm vào giấc ngủ.

.


Đọc truyện chữ Full