DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 674: 674: Bái Thiên Địa


Ngoài Dư phủ, đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống rẽ vào con phố.

Người được mọi người vây quanh ở giữa mặt mày hớn hở, cưỡi trên lưng con ngựa to khỏe, hắn mặc bộ quần áo đỏ rực, trước ngực đeo hoa tân lang đỏ thắm, đây không phải là Húc vương Chu Tuấn Dương sao?Trước khi lên kiệu hoa, Dư Tiểu Thảo được Ngô Đồng và Sơn Trà nâng đỡ chào tạm biệt cha mẹ.

Cách khăn đội đầu màu đỏ, nàng vẫn lờ mờ thấy được nụ cười rưng rưng nước mắt của mẹ và ánh mắt lưu luyến của cha.

Ngôi nhà này, dù là lúc khó khăn nhất, cha mẹ vẫn luôn dành cho nàng tình yêu thương ấm áp, cố gắng hết sức bảo vệ nàng...Lại nhìn về phía anh trai, em trai và chị em sinh đôi của mình, bọn họ cũng đang nhìn nàng đầy lưu luyến.

Lúc mới xuyên đến đây, nhà họ nghèo rớt mùng tơi, anh chị em đều nhỏ tuổi như nhau mà đều để lại thứ tốt nhất cho nàng.

Tiểu Liên chỉ chui ra trước nàng mấy phút mà cứ như chị cả vậy, quan tâm chăm sóc nàng vô cùng tỉ mỉ.

Kiếp này nàng được đền bù cho kiếp trước, có được tình thương yêu của gia đình là thu hoạch lớn nhất của nàng, cũng là sự ràng buộc và quyến luyến sâu đậm của nàng.Liễu thị cố gắng mỉm cười nhưng khóe mắt lại ướt đẫm nước mắt, trong lòng bà ấy vẫn không nỡ để con gái rời nhà.

Năm xưa khi con gái nhỏ sinh ra còn không lớn bằng bàn tay bà ấy, yếu ớt như một con mèo nhỏ.

Nay con bé không phụ lòng bà hết lòng chăm sóc, lớn lên khỏe mạnh, còn sắp gả cho người ta.

Không biết người kia có giống như người nhà cho con bé cuộc sống tự do tự tại, cho con bé một đời hạnh phúc không sầu lo...“Thảo Nhi, đến phủ Húc vương, làm vợ người ta, không thể tùy tâm tùy tính như trước.

Vợ chồng với nhau phải biết thông cảm, chia sẻ gánh nặng...!Sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, đừng ôm đồm nhiều việc...” Nghìn lời muốn nói trong lòng chỉ có thể biến thành mấy lời dặn dò.Dư Hải chua xót trong lòng, từ nhỏ con gái nhỏ đã thân với ông nhất, thích quấn lấy ông.


Mỗi lần ông săn thú về con gái đều bán manh chơi xấu, nghĩ hết cách đòi ông.

Chờ con bé lớn hơn nữa thì đã biết tự bẫy thú, đổi thành tiền giấu đi.

Sau này nàng dựa vào năng lực của bản thân, dần dần tích lũy tài sản khiến ông cũng phải ngước nhìn.Là ông không xứng làm cha.

Nếu không con gái nhỏ từ khi nhỏ tuổi như vậy đã không cần coi việc duy trì cuộc sống gia đình như trách nhiệm của nàng.

Mấy năm này ông vẫn luôn cố gắng, cố gắng đuổi kịp bước chân của con gái, chia sẻ gánh nặng cho con, thay con làm trụ cột gia đình.

Mà khi sự cố gắng của ông đạt được kết quả lại là lúc con gái nhỏ phải rời khỏi gia đình, trở thành vợ người ta.“...!Phải sống thật tốt nhé, trong nhà còn có cha và ca con! Ở ngoài bị oan ức thì đừng chịu đựng, cha chống lưng cho con!” Tuy lời nói giản đơn nhưng lại thấm đượm tình cha.Dư Hàng cũng hơi khàn giọng nói: “Tiểu muội, chỗ chúng ta cái khác không nhiều chứ có rất nhiều hải sản.

Muội muốn ăn gì cứ sai người truyền tin về, đại ca gửi đến cho.

Ngô Đồng, Sơn Trà, các ngươi đều là nha hoàn đắc lực của con bé, phải chăm sóc nó thật tốt.” Hai nha hoàn đồng thời gật đầu đáp ứng.Tiểu Thạch Đầu đỏ mắt, nếu như không phải có nhiều người đang nhìn như vậy, cậu đã sớm kéo tay chị, nói không muốn chị đi lấy chồng! Nhưng mà anh rể tương lai đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cậu chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn kẻ cướp mất nhị tỷ của mình, không nỡ nói:“Nhị tỷ, tỷ chờ đệ! Qua mấy năm nữa đệ nhất định sẽ khiến tỷ nở mày nở mặt, đến lúc đó đệ làm chỗ dựa cho tỷ! Đệ sẽ không để người nào đó bắt nạt tỷ!! Tỷ đừng cảm thấy hoàn cảnh gia đình chúng ta không bằng người nào đó thì chuyện gì cũng phải nhịn! Nhà chúng ta luôn mở rộng cửa chờ tỷ về, dù tỷ quyết định thế nào cả nhà đều ủng hộ tỷ! Nhất định không được để bản thân chịu oan ức...”Chu Tuấn Dương im lặng ở bên cạnh nghe vợ mình nói lời tạm biệt với gia đình cảm thấy rất khó hiểu, sao hắn nằm không cũng trúng đạn vậy? Hắn khiến người khác không yên tâm thế sao? Đường lui cũng bày sẵn rồi, lúc nào cũng hoan nghênh vợ hắn chuyển về nhà mẹ ở! Hừ! Gia sẽ không cho các ngươi cơ hội đó đâu!! Gia hy sinh hết kiên nhẫn chờ nàng bảy tám năm, cuối cùng mới cưới về được đương nhiên phải yêu thương cưng chiều, gia cũng không nỡ để nàng chịu oan ức gì.

Em vợ, đường lui của đệ không có cơ hội dùng đến đâu!Chu Tuấn Dương liếc nhìn bà mối ở bên cạnh, bà ta lập tức mỉm cười tươi nói: “Thời gian không còn sớm, nên lên kiệu rồi, đừng để lỡ giờ lành.”“Muội mội, ta cũng muội lên kiệu!” Dư Hàng hạ thấp gối trước mặt Tiểu Thảo, chờ em gái trèo lên.Dư Tiểu Thảo ghé vào tấm lưng rộng lớn của anh trai mình, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã không nỡ.

Lúc nàng mới xuyên đến đại ca chỉ là một thiếu niên mười tuổi gầy yếu, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình mà nghe theo sắp xếp của Trương thị đến cửa hàng làm mộc học nghề, bị tên chưởng quầy bi3n thái kia ngược đãi suýt chết.Thiếu niên gầy ốm hiểu chuyện lúc đó bây giờ đã là người đàn ông cao lớn cường tráng, cũng dần dần trưởng thành gánh vác Dư gia.


Nàng tin tưởng có con đường nàng đã bày sẵn, đại ca nhất định có thể đưa Dư gia thành nhà giàu có tiếng nói số một số hai ở Đường Cổ.Trong lòng Dư Hàng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Khi còn bé hắn thường xuyên cũng em gái ốm yếu ra khỏi nhà nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Em gái gầy đến mức gần như không cảm nhận được sức nặng, nàng ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn khiến hắn cảm thấy xót xa mãi.

Nhiều năm như vậy nay lại cũng nàng lần nữa, tâm trạng hắn càng thêm phức tạp.

Từ hôm nay nàng sẽ trở thành vợ người ta, em gái chu đáo hiền lành lạc quan, những ngày tháng khổ cực đã qua, mong rằng quãng đời còn lại em sẽ hạnh phúc và vui vẻ!Chu Tuấn Dương đi bên cạnh anh vợ, nhịn rồi lại nhịn mới đè được ý nghĩ đoạt lấy vợ để tự mình ôm vợ nhét lên kiệu hoa.

Dù là anh vợ thì hắn cũng không muốn vợ mình tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác.

Hừ! Tiểu nha đầu sắp thuộc về hắn rồi, hắn nhẫn nhịn lần cuối.Liễu thị giương mắt nhìn con cả cõng con gái nhỏ ra ngoài, nước mắt không kiềm chế được tràn mi.

Lưu Tuệ Phương đỡ bà ấy, hốc mắt cũng đỏ lên.

Hai cha con Dư Hải, Tiểu Thạch Đầu lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nàng, thẳng đến khi rèm kiệu hoa cản lại tầm mắt của bọn họ.Tiếng pháo nổ vang, chiêng trống ồn ào.

Đội ngũ rước dâu ngày một đi xa, Dư phủ lập tức trở nên trống vắng và buồn tẻ.

Trong khi phủ Húc vương vô cùng ồn ào náo nhiệt, khách khứa đến chúc mừng nối liền không dứt, quan viên quyền cao chức trọng trong triều gần như đều có mặt đủ cả.

Còn có một ít quan viên phẩm cấp không đủ tứ phẩm cũng rất biết tự giác, đến tặng quà, lộ mặt trước mặt Húc vương rồi rời đi ngay.

Nếu không thì phủ Húc vương lớn như vậy cũng không thể chứa được nhiều người như thế!Người trong hoàng tộc không thiếu một ai.

Thái thượng hoàng là ông nội của chú rể được ngồi ghế chủ nhà, nhiệt tình nói chuyện với người đến chúc mừng.

Tĩnh vương gần như bị cha ruột đoạt hết danh tiếng cũng vội vàng tiếp đón nhóm đồng liêu.

Đoan vương, Táp vương đều bị kéo theo làm lao động không công hỗ trợ tiếp khách.Anh cả của Chu Tuấn Dương cũng bận túi bụi, nước cũng không kịp uống.

Quá nhiều khách khứa, người cùng tuổi hắn ta cũng có không ít! Anh hai của Chu Tuấn Dương cuối cùng cũng chịu rời khỏi biên ải, hôm qua vừa về đến Kinh thành.

Hôm nay hắn ta chẳng hề nhàn rỗi, dẫn theo anh em họ của Chu Tuấn Dương tham gia vào đội ngũ rước dâu.

Trong đó có cả Quả Quận vương đã khỏe mạnh mà Tiểu Thảo từng mượn thân phận.Vén rèm kiệu, đá cửa kiệu, Chu Tuấn Dương vươn người vào trong kiệu hoa.

Trong tiếng huýt sáo ồn ào của đám anh em họ và anh em trong quân đội, cuối cùng hắn đã làm được chuyện mà hắn muốn làm- ôm lấy vợ hắn, bước qua chậu lửa, dọc theo thảm đỏ sải bước vào trong nhà chính.Giờ lành đã đến, đang lúc bái thiên địa thì một tiếng “Hoàng thượng giá đáo..” khiến khung cảnh náo nhiệt bỗng im thin thít trong nháy mắt.

Các quan viên nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc và hâm mộ trong mắt đối phương.

Húc vương và Kim An Quận chúa đúng là được Hoàng thượng cưng chiều, hắn ta còn đến tham gia hôn lễ của hai người nữa!Chu Quân Phàm không đi một mình mà còn dẫn theo vợ và con trai đến.


Một nhà ba người đều mặc quần áo bình thường.

Hoàng hậu được cung nữ dẫn đến nội viện còn Hoàng thượng lại ở lại trong sảnh.

Hai vị trí chủ vị bị Thái thượng hoàng và Hoàng thượng chiếm đóng, Tĩnh vương và Tĩnh vương phi là chủ nhà trai có chút khóc không ra nước mắt ngồi cạnh hai chủ vị.Ôi! Rõ ràng là con trai bọn họ thành thân mà bọn họ lại không được ngồi ở ghế chủ vị, loại cảm giác này đúng là một lời khó nói hết.

Tĩnh Vương nhìn cha và cháu trai Hoàng thượng bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng rất bất mãn!“Tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục! Không nên vì trẫm làm lỡ giờ lành!!” Chu Quân Phàm nhận ra ánh mắt của hoàng thúc, trong lòng dâng lên vài phần vui thú khi đùa dai.“Nhất bái thiên địa...” Táp vương đoạt nhiệm vụ của ti nghi, kéo dài giọng hô từng nghi thức của lễ thành hôn.

Ti nghi bị đẩy sang một bên cũng không biết phải làm sao.

Người ta là hoàng thân quốc thích, một tiểu quan tứ phẩm như lão sao dám tranh giành.Dư Tiểu Thảo đội khăn đội đầu, cảm giác bản thân mình như một con rối gỗ nghe theo chỉ dẫn của người khác, cẩn thận làm theo từng bước một.

May là nàng không chỉ có một mình, cái người sau khi ôm nàng vào lễ đường thì đặt nàng xuống nhưng vẫn luôn nắm lấy tay nàng khiến tâm trạng nôn nóng của nàng dần bình ổn lại.

Có hắn ở bên cạnh thật tốt!Khi Táp vương hô kên “Đưa vào động phòng.” Tiểu Thảo khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó có thể nghỉ một lát rồi!Ngay sau đó nàng được đưa vào tân phòng trong nội viện.

Chu Tuấn Dương vốn nắm lụa đỏ dẫn nàng đi nhưng không biết từ lúc nào lụa đỏ chỉ dùng để bài trí, hắn đã cầm thẳng bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn của nàng khiến cấp dưới và đám bạn tốt ồn ào không thôi.

Hôm nay là ngày vui của hắn, rất nhiều cấp dưới vốn sợ hắn nay cũng lấy hết dũng khí trêu đùa theo.Này còn chưa là gì, bọn họ đều thò chân muốn chen vào trong tân phòng.

Hôn lễ vẫn còn đang diễn ra, Chu Tuấn Dương cầm cây gậy nhỏ làm từ vàng ròng vén lên khăn chùm đầu đỏ thêu hoa có vẻ hơi xấu xí mà Tiểu Thảo đội trong tiếng hô “Vừa lòng đẹp ý” của bà mối, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ở phía dưới.

Tài thêu thùa của Tiểu Thảo qua nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ chút nào..


Đọc truyện chữ Full