DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Cầm Thú Hãy Sủng Thê!
Chương 7: Chương 7


-" Tiểu thư, thật sự cô đang muốn gì? "
-" Thì tôi chỉ là không muốn uống nước này thôi mà " cô ta nhếch môi cười khinh
-" ...!" cô im lặng cố kìm chế cơn giận trong người lại
-" Ha....cô nghĩ cô tưởng mình là ai? Chỉ là một con người hầu đê tiện, dơ bẩn ở dưới chân tôi mà thôi "
-" Cô--....!Tôi không muốn thất lễ " cô nghiêm nghị nói
-" Cô người hầu nhỏ bé...!cô muốn chơi tôi sao? "
-" Tôi chưa làm gì sai với tiểu thư "
-" Lên tiếng với tôi " Mộc Quế thản nhiên nói
-" Tôi đã đánh cô? "
-" Chưa, nhưng tôi thích nói vậy đấy rồi sao? "
Cô không không muốn tiếp tục dây dưa với Mộc Quế, liền bỏ đi ra khỏi phòng.

Thật sự quá đáng! Dù có tức giận đến mấy cô cũng phải nhẫn nhịn mà tiếp tục những yêu cầu quái gở của cô ta.

Giờ trưa cũng đã đến, cô hoàn thành bữa ăn liền hít một hơi sâu đi lên phòng của Mộc Quế
-" Tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa "

Mộc Quế nghe thấy thế liền cười khúc khích, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Trên bàn toàn là những món ăn hấp dẫn, mùi hương thơm lan toả khắp phòng.

Mộc Quế nhìn sơ qua một lượt, cười nhẹ
-" Xem ra, cô cũng có chút tay nghề "
-" Tiểu thư quá khen " cô không quan tâm Mộc Quế có ý gì, chỉ cần chiều theo cô ta thì mọi thứ sẽ tốt hơn
Mộc Quế ngồi xuống ghế, thưởng thức các món ăn một cách bình thường và nghiêm túc, hoàn toàn không có những yêu cầu quá đáng.

Cùng lúc khi cô còn đang đắm chìm mình vào mớ suy nghĩ hỗn độn thì Mộc Quế lên tiếng
-" Cô có thể múc cho tôi bát canh được không? Tôi sợ nóng "
Lời đề nghị hoàn toàn bình thường, cô cũng làm theo lời Mộc Quế nói, cẩn thận múc từng muỗng canh vào bát rồi nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô ta ấy thế trong khoảnh khắc ấy, tay cô ta bỗng nhiên hất lên đụng vào tay cô khiến toàn bộ nước canh nóng đổ lên hết tay Mộc Quế.

Cô giật mình, rối rít xin lỗi, không còn nghĩ gì hơn nhưng sau mới càng biết là Mộc Quế cố ý như thế, cô ta cười nhếch mép nhìn cô
-" Kịch hay...!bắt đầu "
Dứt lời cô đã bị hắn hất qua một bên, chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, cô ta nhanh chóng ôm tay rồi khóc, nhìn cảnh tượng trước mắt, nước tung tóe dưới sàn, còn Mộc Quế thì đang ôm lấy tay giả vờ khóc, trong lòng hắn như bị thứ gì đó ăn trọn cả lương tâm, đi lại phía cô, giựt mạnh tóc cô lên rồi nói
-" Cô đã làm gì Mộc Quế! "
-" Ông chủ....nghe tôi giải thích, không phải như ngài....!"
"Bốp, bốp" cô còn chưa kịp giả thích thì đã bị hắn giáng xuống khuôn mặt cô hai cái tát thật mạnh, cả hai bên má cô sưng tấy lên, khoé môi rỉ máu, nước mắt cô rơi như thác đổ, cố nói
-" Nghe...tôi...giải..../cô câm miệng ngay cho tôi/ " hắn bóp mạnh má cô khiến nó như sắp vỡ vụn
Mộc Quế ngồi xem mà không khỏi hả hê, giả bộ thương tiếc xin tha cho cô
-" Anh hai....tha cho cô ấy đi "
Hắn nhìn qua Mộc Quế với đôi mắt dịu dàng rồi nhìn lại qua cô với đôi mắt khác, miệng tàn độc nói
-" Cút ra khỏi đây "
Hắn hất cô qua một bên, đi lại chổ cô ta ân cần hỏi
-" Mộc Quế, em có sao không? "
-" Anh hai, em không sao, nhưng anh làm như vậy có quá đáng không? "
-" Cô ta đáng bị như vậy " hắn lườm qua cô
Cô khó khăn đứng dậy, chập chững bước ra ngoài, miệng nở một nụ cười giễu cợt

"Cô đã làm gì Mộc Quế? Cô im ngay cho tôi! Cô ta đáng bị như vậy!" những câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu cô như muốn nổ tung ra, cô lủi thủi đi ra khỏi căn biệt thự, đứng trước cửa mà chẳng biết mình sẽ đi đâu, về đâu, ngồi co rúm lại tại một góc trước sân, thân thể run lên từng cơn, thời tiết đang chuyển sang đông, tiết trời se lạnh, thật khó khiến cô chịu đựng được
Cô mệt! Cô đói! Cô nhớ ba! Hiện ai hiểu được lòng cô, ba cô sao? Mẹ cô sao? Không! Không có một ai hiểu hết cả, cô đã rất mệt mỏi rồi.

Cô vì quá kiệt sức mà đã ngủ liệm đi hồi nào không hay, tưởng như được vào giác mộng đẹp nhưng nó lại càng không.

Dường như có ai đó, đá vào chân cô khiến cô choàng tỉnh dậy thì đã thấy hắn đứng trước mặt, đôi mắt sâu hoắc nhìn vào mình rồi cất giọng nói
-" Đi theo tôi "
Hắn đưa cô tới căn nhà kho nằm ngoài căn biệt thự cách đó không xa, tới nơi còn không quên buông lời lạnh lẽo
-" Cô sẽ ở đây và không được ăn thứ gì khác trong hai ngày! Đã rõ!? "
-" Vâng....thưa ông....chủ " cô ú ớ nói
-" Tối nay khi đèn phòng đã tắt hãy đến phòng tôi "
-" .....!" cô muốn nói nhưng có thứ gì đó chẹn họng cô lại
Tối đến lúc đó cũng là 11 giờ , Mộc Quế đã ngủ ngon giấc, còn cô? Cô thì phải hầu hạ hắn cả một đêm....
Lên đến tới phòng hắn, thì cô đã bị hắn xé nát bộ đồ đang mặt trên người mạnh bạo xoa nắn bầu ng ực của cô thành hình đủ dạng, hắn áp cô vào tường cắn mạnh vào xương quai xanh khiến cô la lên nhưng hắn đã nhanh tay bịt miệng cô lại thì thầm nói
-" Mộc Quế ở kế bên "
Cô chỉ biết gật đầu, mặc cho hắn làm gì thì làm, hành xác cô cũng được miễn sao cô còn sống để chữa bệnh cho ba.

Nước mắt cô rơi xuống bàn tay hắn khiến hắn nhăn mặt rồi lại nói
-" Tôi không thích nhìn cô khóc, nó thật ngứa mắt " nói xong hắn cắn vào đầu ngực của cô, nó đau điếng.


Hắn dang chân cô ra rồi đưa từng ngón tay vào trong nơi tư mật của cô mà khoái đảo, khiến cho mật dịch trong đó chảy ra từng chút từng chút một, hắn như đã hài lòng liền bế cô lên quăng lên giường, hắn nhanh chóng giải thoát cho cậu nhỏ của mình đang ***** **** sau lớp quần tây ra, mạnh bạo mà thúc vào bên trong cô khiến nó đau rát nhưng nó đâu có đau bằng tim cô
Hắn bắt đầu di chuyển, nó không phải chậm mà là rất nhanh, mỗi lần vào của hắn đều vào đến tận nơi sâu nhất của cô, có thể là chạm đến nơi tử cung của cô.

Cô cảm giác trong người rất khó chịu, đau đến muốn ngất đi.

Không lâu sau, bên trong cô chảy ra một thứ dịch màu trắng nhớp nháp, hắn rút cậu nhỏ ra nhưng lại thúc vào và tiếp tục cuộc hoan ái không là phát tiết
Vài tiếng sau cô không còn một chút sức nào nên ngất liệm đi nhưng hắn vẫn không tha cho thân thể cô mà vẫn tiếp tục, gần rạng sáng hắn mới buông tha cho cô.

Hắn đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi vệ sinh cá nhân, hắn mặt đồ chỉnh tề rồi nhìn một loạt qua cô, trong lòng hắn có cảm xúc khó ta nên đành thay cho cô bộ đồ rồi bế cô xuống lại nhà kho đặt cô nằm im ắng tại đó như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Xong mọi việc hắn đi lên thư phòng làm lại một số tài liệu cho ngày hôm nay, thật sự hắn chưa từng chợp mắt.

Chưa được bao lâu thì có cuộc gọi điện thoại tới, hắn nhìn dòng chữ trên điện thoại đó là Lâm Diệp Mỹ, bởi cô ta biết hắn thường hay thức dậy vào giờ này nên mới dám gọi, hắn nhấc máy
-" Có chuyện gì? "
-" Ba của Châu Nguyệt Băng đang có diễn biến xấu ".


Đọc truyện chữ Full