DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hữu Nhữ Giai Nhân
Chương 5

Từ lần Hà Dĩ Thâm bị té xỉu ở nhà, Cận Yên Li vốn luôn quan tâm đến sức khỏe của anh, hiện tại cứ đến giờ cơm đều gọi điện thoại thúc giục anh ăn cơm hoặc trực tiếp đặt cơm hộp đưa đến văn phòng luật sư.

Mỗi ngày nhìn Hà Dĩ Thâm bất đắc dĩ buông công tác trên tay xuống, Hướng Hằng đều có một loại cảm giác muốn cười đến phát khóc.

Lúc này thật sự không hề lo lắng ảnh hưởng công tác của người nào đó.

Đồng chí lão Viên cũng là mỗi ngày chua chát cảm thán:" Hiền thê lương mẫu cũng không khác là mấy..."

Đối mặt với cảm khái của lão Viên cùng cái nhìn xem thường của Hướng Hằng, Hà Dĩ Thâm mặt không thay đổi nghe theo sự sắp xếp của Cận Yên Li.

Bởi vì một cô gái từ trước đến nay đều ôn nhu như nước, yên lặng đạm bạc lại tại thời điểm anh vừa tỉnh, vô cùng cường ngạnh an bài sinh hoạt của anh, mà anh, thì không có biện pháp cự tuyệt.

"Dĩ Thâm, anh ăn cơm chưa?" Cận Yên Li một bên kiểm tra bản phác họa của sinh viên nộp lên, một bên hỏi Hà Dĩ Thâm ở đầu bên kia điện thoại.

Hà Dĩ Thâm buông hồ sơ trong tay xuống:" Mới vừa ăn qua, em thì sao?"

"Thật sự đã ăn?" Xét thấy "tiền án tiền sự" của người nào đó không hề ít, Cận Yên Li truy vấn một hồi.

Danh dự của bản thân đã thấp như vậy rồi sao? Hà Dĩ Thâm có chút bất đắc dĩ:" Thật sự." Liếc mắt nhìn lão Viên đang ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe lén:" Hoặc là, em có thể gọi điện thoại hỏi Hướng Hằng hay lão Viên."

Cận Yên Li cười nhẹ:" Anh nói ăn liền là ăn đi, nơi này em còn có chút việc, không quấy rầy anh nữa. Anh đi làm việc đi."

"Ân."

"Chậc chậc chậc chậc..."

"Lần thứ sáu." Hà Dĩ Thâm ngẩng đầu: "Lão Viên, tuy rằng đối với các vụ án, cậu và Hướng Hằng không giúp được gì nhiều nhưng tôi cũng không biết là văn phòng luật sư lại nhàn nhã như vậy đấy."

"Chậc chậc chậc chậc..." Lão Viên quét Hà Dĩ Thâm từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng phe phẩy đầu tránh ra.

Hà Dĩ Thâm cũng mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục bận rộn làm công việc của mình.

Từ văn phòng Hà Dĩ Thâm đi ra, lão Viên không kìm nén được lại yy (tự sướng) trong lòng một tràng giang đại hải, chạy nhanh tới trước bàn Hướng Hằng:" Cậu nói xem, tiểu tử Hà Dĩ Thâm này rốt cuộc dẫm phải cái vận cứt chó gì chứ?"

Hướng Hằng ngẩng đầu liếc lão Viên một cái:" Cậu lại chịu k1ch thích gì vậy?"

Lão Viên lập tức ngồi lên bàn công tác của người ta:" Tôi nói nha, đại luật sư của chúng ta cùng Yên Li muội tử hẳn là đã sớm tu thành chính quả a, vì sao tôi càng nhìn càng thấy gấp?"

Hướng Hằng nhàn nhã gác bút xuống:" Người trong cuộc còn chưa ý kiến, người ngoài như cậu bứt rứt cái gì?"

" Tôi chính là một người có trái tim lấp lánh thích giúp người tạo niềm vui nha! Tiểu tử Hà Dĩ Thâm này, ngày thường gian xảo, khó có được một người có thể trị cậu ta, sao có thể dễ dàng buông tha?"

Hướng Hằng bật cười:" Cho nên cậu là vì muốn trả thù Dĩ Thâm?" Nghĩ anh lại lắc đầu:" Tôi cảm thấy Dĩ Thâm đối với Yên Li có khác biệt, nhưng nếu người kia..."

"... Người kia?" Hướng Hằng đột nhiên ngừng nói làm lão Viên ngửi được hơi thở bát quái.

Trong mắt Hướng Hằng hiện lên thần sắc hồi ức:" Đúng vậy, Triệu Mặc Sênh..."

Lão Viên nhíu mày: "Đó là ai?"

"Nhược điểm của Dĩ Thâm."

"Nhược điểm?! Hà Dĩ Thâm cũng sẽ có nhược điểm?! Sao có thể, cậu nói đùa với tôi đấy à!"

Thấy biểu tình kinh ngạc của lão Viên, Hướng Hằng lắc đầu, vì sao cậu ta lại không tin?

Nhưng sự thật chính là như vậy, chỉ có ở trước mặt người kia, Dĩ Thâm mới có thể buông xuống lãnh đạm, lí trí cùng kiêu ngạo của bản thân.

Cho dù Triệu Mặc Sênh nói đi là đi, cậu ấy cũng vẫn đợi nhiều năm như vậy.

"Được rồi." Hướng Hằng thu hồi biểu tình trên mặt, vỗ vỗ vai lão Viên:" Liền tính bọn họ có thể thành cũng là chuyện của họ, cậu cũng đừng bắt chó đi cày (chỉ một thực tế không thể thực hiện được)."

"Xen vào việc người khác" lão Viên:...

Ở bên này, sau khi xem bản phác họa của sinh viên xong, Cận Yên Li buồn chán muốn chết, kì thật có thể thi đậu khoa mĩ thuật của đại học C thì bản lĩnh của bọn họ đều không hề kém, bài tập lần này chỉ muốn xem trình độ của mỗi người như thế nào mà thôi.

Ngẩn ngơ trong chốc lát, đột nhiên cô nhớ tới cái gì, đi đến trước giá vẽ.

Lấy bút chấm màu nước, nhẹ nhàng vẽ ở trên giấy lụa. Ánh mắt Cận Yên Li chăm chú, bàn tay linh hoạt, thuần thục di động, dưới ngòi bút của cô, tờ giấy lụa nhuộm lên một chút lại một chút những sắc màu vô vàn xinh đẹp cùng lộng lẫy, lay động tâm hồn của mỗi con người.

Thời gian trôi qua từng chút một, thẳng đến khi đèn lên rực rỡ, một bức họa vừa mới được ra đời.

Cận Yên Li nhìn nét mực còn chưa khô đến ngẩn người.

Chẳng sợ vĩnh viễn sẽ không có ngày công khai bức họa này, cô vẫn muốn hoàn thành nó. 

Tên của bức tranh là "Yêu mà không được".

=====

Đọc truyện chữ Full