DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ly Hôn Có Vẻ Khó
Chương 7: Chương 7


Bộ đồ ngủ mỏng màu hồng nhạt cô mặc trên người miễn cưỡng chỉ dài chạm đến đùi, như ẩn như hiện khiến cho người ta tưởng tượng.
Nửa trên bị che lại càng gợi cảm hơn.

Bộ đồ hồng nhạt này gần như trong suốt, bên chỉ có nội y rỗng, bầu ngực đầy đặn chỉ được nâng đỡ bởi một vài sợi dây đai đỏ, nhũ hoa đã dựng đứng lên vì lạnh.
Yết hầu của Giang Vũ Lan trượt lên xuống nhiều lần.
Hắn không phải là người có khả năng tự chủ tốt, bởi vì xuất thân vượt trội của anh ta, có vô số phụ nữ muốn nhào vào lòng hắn, nhưng đa số hắn vẫn bình thản như nước.
Nhưng Cố Phán Yên...!thì khác.

Có thể là vì cô là vợ danh chính ngôn thuận của hắn cũng có thể là vì sự e thẹn trong đôi mắt và vẻ đáng yêu trên đôi má ửng hồng của cô.

Tóm lại, Giang Vũ Lan cảm thấy mình dường như có chút mất kiểm soát.
"Anh, anh về rồi..." Cố Phán Yên lấy dũng khí mở miệng "Em vừa mới tắm xong, anh có muốn...!đi tắm không?"
Trời ơi! Cô đang nói cái quỷ gì vậy? Đây không phải là quang minh chính đại bảo Giang Vũ Lan cùng mình làm tình sao? Ủa mà cũng đúng, cô vốn dĩ muốn dụ dỗ Giang Vũ Lan mà.
Dưới ánh mắt chăm chú của Giang Vũ Lan dũng khí duy nhất còn sót lại trong lòng Cố Phán Yên cũng bị tiêu tan.

Cô cảm thấy hơi nhụt chí.

Cô đã ăn mặc như thế này đứng trước mặt Giang Vũ Lan lâu như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng gì, có lẽ thân thể của cô không hấp dẫn hắn chút nào.

"Em hơi lạnh, em đi mặc thêm váy đây." Cố Phán Yên xoay người muốn trở lại phòng tắm, khoác chiếc áo choàng tắm dày cộp lên người, thề rằng sẽ không bao giờ nghe ý tưởng Hạ Lam lần nào nữa.
Không ngờ vừa xoay người lại, cơ thể cô đã bị ôm chặt.
Hơi thở nóng rực của Giang Vũ Lan phà vào tai cô, trái tim Cố Phán Yên lệch một nhịp.
"Cái này là đặc biệt mặc cho tôi xem sao?" Giang Vũ Lan đặt bàn tay lên eo cô.
Giọng nói của Giang Vũ Lan khàn khàn, môi hắn mơ hồ chạm vào d ái tai của Cố Phán Yên.

Hắn liếm nhẹ lên vành tai của cô.
Chân Cố Phán Yên mềm đến mức cô không thể đứng vững.

Giang Vũ Lan vững vàng chống đỡ thân thể của cô, thậm chí còn không ngừng áp sát thân thể của cô vào người hắn, nên Cố Phán Yên có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đè lên mông cô, một thứ gì đó cứng rắn, nóng bỏng...
Cô nuốt nước bọt, thậm chí không có dũng khí để nói.
* Còn lại mọi người tự tưởng tượng ha:>*
Sáng hôm sau Cố Phán Yên không dậy đúng giờ, cô ngủ một giấc đến tận trưa.
Cũng may không có ai ở đây đánh thức cô vào sáng sớm.

Cô vẫn cảm thấy rất mệt, như đang đi bộ qua sa mạc với một gánh tải nặng, cả người sắp đến giới hạn.
Giang Vũ Lan rõ ràng mặt ngoài thoạt nhìn không phải như thế, quả thực chính là tiêu chuẩn mặt người dạ thú! Nếu cô biết thể lực của Giang Vũ Lan tốt như vậy, cô làm sao dám mặc bộ đó trước mặt hắn.
Xoa bóp thắt lưng đau nhức cô đứng dậy rời khỏi giường,Cố Phán Yên cầm lấy điện thoại liếc mắt một cái.
Tám giờ, Hạ Lam gửi một tin nhắn.
Tối hôm qua thế nào? Có phải thiên lôi câu động địa hỏa không?
* Thiên lôi câu động địa hỏa: sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất.

Chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người.
Mười một giờ, Hạ Lam lại gửi một tin nhắn.
Được rồi, mình hiểu rồi, xem ra thể lực của Giang Vũ Lan quá đỉnh, tối qua cậu đã khổ sở không ít đúng không?
"..."
Quả thật là tiên đoán như thần! Cố Phán Yên khẽ kêu lên, vừa muốn nằm xuống ngủ tiếp thì chuông điện thoại vang lên.
Lần này là cuộc gọi của Giang Vũ Lan.
"Em vẫn còn ngủ à?" Vẫn là giọng nói bình tĩnh như cũ, tối hôm qua hắn đã dùng giọng nói này để ép cô nói nhiều lời không nói như vậy.
"Em vừa mới ngủ dậy..." Cố Phán Yên thấp giọng đáp.
Giọng cô vẫn còn hơi khàn.
Giang Tư Viễn thoáng dừng lại, im lặng vài giây sau đó ho khan một tiếng "Nếu còn cảm thấy mệt, ăn cơm rồi đi ngủ đi."

"Em đỡ hơn nhiều rồi." Cố Phán Yên không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Giang Vũ Lan, lập tức bảo đảm mình đã bình thường.
"Nếu vậy thì tối nay...!có được không?"
Có thể, có thể gì? Có thể tiếp tục làm những chuyện đêm qua không á? Cố Phán Yên sững sờ một lúc.
Thể lực của Giang Vũ Lan tốt vậy sao? Không đúng, đã bao lâu rồi hắn chưa chạm vào phụ nữ mà vừa chạm vào là như dã thú thế? Một người như hắn không bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh mà.
"Không được sao?"Không nghe Cố Phán Yên đáp lại, hắn liền hỏi.
"Chuyện đó...!Người ta nói tần suất thích hợp nhất là hai đến ba lần một tuần..." Cố Phán Yên vừa nuốt nước bọt vừa nói.

Cô thực sự không thể đứng dậy, thắt lưng của cô bây giờ vẫn còn nhức...
"Hai hoặc ba lần một tuần...!không phải chúng ta chỉ làm một lần trong tuần này sao?"
"Chỉ có một lần, anh chắc không?" Giọng Cố Phán Yên run lên
"Chỉ dựa vào số lần em ngất, đã hơn hai lần rồi..." Đến nửa đêm cô thật sự không chịu nổi nữa nên đã ngất đi mấy lần.

Nhưng ai biết được con thú vừa xổng chuồng Giang Vũ Lan có tiếp tục hay không.
Giang Vũ Lan lại ho khan, cảm thấy tối hôm qua mình đã hơi quá đà rồi.

Nhưng cơ thể cô như một liều thuốc gây nghiện, hắn không muốn dừng lại chút nào.
Thậm chí vào sáng nay vừa ngủ dậy nhìn thấy cô hắn đã có ý định nghỉ làm để hành cô thêm một trận.
Thảo nào có một bài thơ như vậy.

Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ đây quân vương bất tảo triều.
"Hôm nay bỏ đi, em nghỉ ngơi hai ngày trước đã." Giang Vũ Lan nói.
"Được, vậy em đi ăn cơm." Đã gần mười hai giờ rồi cô phải dậy thôi.


"Vậy hôm nay em có đem đồ ăn cho anh không?" Hân hỏi.
"Chắc là em sẽ không đi đâu...." Giọng điệu Cố Phán Yên có chút không chắc chắn.
"Được, nghỉ ngơi đi."
Cúp điện thoại, Cố Phán Yên nhất thời siết chặt điện thoại.
Quả thật đúng như Hạ Lam nói cách tốt nhất để cải thiện mối quan hệ giữa nam và nữ chính là tiếp xúc cơ thể.

Rõ ràng là trước đây cô và Giang Vũ Lan vừa xa lạ và khó xử như vậy.
Đêm nào cũng ngủ chung giường, lúc nào thức dậy cũng thấy đang ôm nhau, nhưng hắn vẫn thờ ơ.

Nhưng chỉ sau một đêm nóng bỏng, cô cảm thấy sự hờ hững trên người Giang Vũ Lan dường như bớt đi một chút.
Nhưng nếu nghĩ như vậy thì chẳng phải cuộc hôn nhân của cô dường như hoàn toàn dựa trên mối quan hệ thể xác sao? Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, có lẽ hắn cảm thấy tối hôm qua bản thân đã ăn cô tới tận xương, nên hôm nay không tiếp tục bỏ qua sự tồn tại của cô?
Trong đầu cô như một mớ hỗn độn, Cố Phán Yên cảm thấy mình không thể sắp xếp được mớ hỗn độn đó trong lúc này, vì vậy cô xuống nhà ăn trước.
Thể lực đã tiêu hao đến kiệt quệ, đã đến lúc phải ăn gì để bù lại.
Tối hôm qua Giang Vũ Lan quá mãnh liệt, Cố Phán Yên vẫn cảm thấy cảm giác đó vẫn còn đọng lại trong cơ thể, cô nằm liệt trên ghế sô pha xem TV nghỉ ngơi.
Khoảng bốn giờ, Giang Vũ Lan gọi điện bảo cô chuẩn bị buổi tối sẽ đến nhà bà nội ăn cơm.
* Giang Vũ Lan đã ăn luôn con gái người ta rồi nên tui đổi xưng hô nha!*.


Đọc truyện chữ Full