DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh
Chương 51: Chương 51


Hiếm lắm Quân Dao mới có dịp ngủ say như vậy.

Thường ngày anh đều ngủ rất ít cũng không sâu giấc, khi sở cảnh sát bận rộn có khi còn chẳng có thời gian chợp mắt.

Giờ nhìn anh nhắm mắt yên tĩnh ngủ như vậy, nét mặt trở nên hài hòa khiến tâm trạng của Quân Dao vô cùng tốt.
Nhân lúc Bác Văn còn ngủ, Quân Dao tới căng tin mua cho mình một phần ăn sáng.

Ngồi ăn suất mỳ vằn thắn đầy ắp, cô nghe mọi người nói đồ ăn ở căng tin bệnh viện rất ngon nhưng chẳng hiểu sao cô lại chẳng thấy có chút tư vị nào, món mỳ vằn thắn Bác Văn làm ngon gấp nhiều lần...!Hoặc có thể cái miệng này của cô đã được Bác Văn chiều quá rồi nên ngoài đồ ăn anh làm thì tất cả đều chỉ có thể gọi là ăn được.
Quân Dao nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi mua thêm một suất cháo thịt mang về phòng cho Bác Văn.

Lúc quay về anh đã dậy rồi, cũng đã đánh răng rửa mặt sạch sẽ, bàn chải khăn mặt cốc nước anh đều để gọn vào chậu đặt bên giường.
"Anh dậy từ bao giờ vậy? Đã đói chưa?"
"Rất đói.

Em vừa đi đâu về đấy?"
"Em tới căng tin ăn sáng.

Anh đói quá hả? Xin lỗi anh, tại em ăn hơi chậm nên để anh chờ rồi.

Bác sĩ nói anh cần ăn thanh đạm nên em chỉ mua cháo thịt thôi, ăn tạm nhé?"
"Em mua gì anh cũng đều ăn hết."
Cô gật đầu.

Mở hộp cháo ra, một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra.

Quân Dao lấy thìa bỏ vào bát rồi đưa cho anh nhưng cứ giơ ra như thế một lúc mà Bác Văn cũng không hề có ý định đón lấy.
"?"
"...Anh đau tay, không tự xúc được..."
"..."
Bác Văn à, anh có nhất thiết phải làm nũng với em như vậy không? Quân Dao bất lực lắc đầu trước sự nhõng nhẽo bất chợt của Bác Văn, biết thừa tay anh không đau nhưng chẳng cô nhớ ra hình như mình chưa bao giờ nuông chiều anh nên rất vui vẻ đáp ứng.

Cô múc từng thìa cháo nhỏ đưa lên trước miệng mình thổi cho nguội mới đút cho anh ăn.


Bác Văn được vợ chiều chuộng đương nhiên là rất tận hưởng khoảnh khắc này, rất nhanh bát cháo đã được ăn sạch sẽ.
Anh ngồi trên giường xoa xoa chiếc bụng no căng của mình đầy thỏa mãn.

Quân Dao từ ngoài đẩy vào một chiếc xe lăn đặt bên cạnh giường.
"Em đưa anh đi dạo ở vườn hoa của bệnh viện nhé vì chút nữa có người tới dọn phòng."
"Ừ.

Vậy đỡ anh xuống."
Đỡ anh từ trên giường ngồi vào xe lăn Người dọn phòng tiến vào cùng lúc Quân Dao đẩy xe râ ngoài.

Cô đi chầm chậm, từng bước từng bước dạo quanh khuôn viên bệnh viện mới đi tới vườn hoa.

Ở đây cũng có kha khá bệnh nhân đi dạo, Quân Dao tìm ghế đá còn trống thì ngồi xuống, Bác Văn ngồi xe lăn kế bên cô.
"Năm trong phòng nhiều sẽ khó chịu, anh tranh thủ tận hưởng khí trời đi."
Bác Văn không đáp lại, anh vươn người nắm lấy tay cô đặt vào trong tay mình ngắm nghía một hồi.

Ánh nắng chiếu xuống người Quân Dao, ánh mắt cô rũ xuống nhìn tay mình nằm gọn trfong lòng bàn tay anh mà chẳng hiểu sao giờ phút này lại cảm thấy không có chút tự nhiên.

Cô tính rút tay lại nhưng lại càng bị anh nắm chặt hơn.
"Bà xã...!Anh quay trở về rồi, giờ sẽ tự mình giải thích ngọn ngành cho em.

Em có thể kiên nhẫn nghe anh nói được không?"
"Anh..."
"Nghe anh một chút em nhé?"
Quân Dao đứng dậy, cô cúi người xuống hôn lên môi anh muốn chặn lại lời anh nói.

Một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước làm Bác Văn sững sờ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm cô hôn mình.

Đợi cô buông ra anh liền ho khù khụ, còn thiện chí nhỏ giọng nhắc nhở: "Khụ...! Bà xã, có người đang nhìn kìa..."
"Kệ họ...!Bác Văn, anh không cần phải nói gì hết, Bác Thanh đã sớm kể hết mọi sự cho em khi em ở thành phố C rồi.

Bác Văn, em đã không suy xét tình hình thấu đáo mà vội vàng kết tội cho anh, em thừa nhận khi ấy em đã không đủ tin tưởng với anh...!Bác Văn, em xin lỗi..."
"Không, cho dù em có nghe rồi hay là chưa anh vẫn muốn đích thân mình nói rõ với em.


Anh muốn em hoàn toàn tin tưởng anh, tin tưởng thật sự!"
Bác Văn cũng đã nói như vậy là anh muốn mọi thứ đều phải minh bạch với cô, cô cũng không ngăn anh nữa.

Quân Dao lẳng lặng nắm tay anh, ngồi dưới tán cây rộng lắng nghe từng lời anh nói.
Những lời Bác Văn nói khi này cũng giống như Bác Thanh đã từng nói.

Tới cuối, anh nhìn thẳng vào mắt cô đưa ra một lời chắc nịch.
"...! Bà xã, anh dám thề với em anh kết hôn với em là vì tình cảm chứ không có yếu tố gì đan xen vào hết.

Chuyện kế thừa Bác Thị theo di chúc soạn sẵn của ông nội, nếu em không..."
"Không có.

Em tin anh, nếu ông nội dám giao Bác Thị cho anh là rất tin tưởng anh rồi.

Anh cứ làm theo như dự định của mình đi, em sẽ ở sau hỗ trợ giúp anh.

Có khó khăn gì nói với em, đừng giấu em.

Anh yên tâm, sau lưng em còn Quân Thị, em hoàn toàn bao nuôi được anh."
"Cảm ơn em, bà xã!"
Hai vợ chồng cứ tay đan tay ngồi cạnh nhau, không ai nói thêm lời nào.

Khung cảnh bấy giờ giống y hệt phân cảnh trong bộ phim ngôn tình nào đó, chẳng hiểu vì gì mà khung cảnh ở bệnh viện mà cứ ngỡ như đang ở công viên tâm tình ngọt ngào vậy.
"Bác Văn, đợi anh khỏe lại chúng ta cùng sinh con nhé...?"
"Hả, em nói gì cơ? Anh chưa nghe rõ?"
"Em nói, em sẵn sàng làm mẹ rồi.

Đợi anh hoàn toàn bình phục, chúng ta tạo baby nhé?"
Vừa dứt lời, Quân Dao có thể thấy rõ trên mặt Bác Văn viết lên ba từ: Tuyệt cú mèo!.

Anh ôm lấy mặt Quân Dao mà hôn chụt lên má cô một tiếng rất kêu.


Tâm trạng anh bây giờ có lẽ không ngôn từ nào có thể miêu tả được.

Quân Dao chịu có con với anh rồi!
"Bà xã, làm lành cũng rồi.

Em đừng suốt ngày gọi tên anh nữa đi, anh sẽ cảm thấy chúng ta giống đối tác hơn là vợ chồng..."
Tới khi bác sĩ nhắn cho Quân Dao đưa về anh về để khám tổng quát lần nữa họ mới chịu đứng dậy.

Khúc mắc được gỡ bỏ, đôi chim ri lại ríu rít như thuở ban đầu.

Ngoài ba mẹ, ngay cả Tô Duệ hay Mộng Khiết cũng chưa từng làm cho Quân Dao hoàn toàn tin tưởng nhưng giờ đây Bác Văn đã làm được, anh nhẹ nhàng từng chút từng chút gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng của cô cho tới khi mọi thứ được thông suốt.

Anh dù có như nào vẫn luôn lo lắng cho cô.

Một Bác Văn cứng rắn nóng nảy nhưng khi ở cạnh Quân Dao lại ấm áp vô cùng, cũng còn biết làm nũng muốn được cô chiều chuộng nữa.
Hai vợ chồng Quân Trạch cũng thường xuyên ghé thăm Bác Văn.

Lần này cũng lại tiếp tục tới tiếp tế đồ ăn bồi bổ cho con rể.

Tình hình của Bác Văn đã khá hơn rất nhiều, điển hình chính là có thể đi lại bình thường rồi.

Bành Nghiên Đình mở hộp canh gà ác hầm thuốc bắc đổ ra bát cho Bác Văn rồi đưa tận tay cho anh.
"Ngon lắm mẹ ạ, cảm ơn mẹ!"
"Ây, món này không phải mẹ làm đâu.

Là ba con làm á, ông ta dậy sớm hầm canh cho con, nói là đồ nhà tự làm mới là yên tâm nhất."
"Bà xã, anh đã bảo đừng kể sao em cứ nói ra làm gì!!"
Bác Văn cảm ơn Quân Trạch, một bên Bành Nghiên Đình cùng Quân Dao nhìn ông ngại ngùng mà cười ha hả: "Ba lo cho chồng con thì cứ công khai thể hiện thôi, sao lại phải ngượng thế?!"
Bành Nghiên Đình lục tìm trong giỏ hoa quả mấy quả cam muốn vắt nước cho Bác Văn uống sau khi ăn canh nhưng chẳng còn quả nào, chỉ còn sót lại vài quả táo.

"Cam hết sạch rồi à Quân Dao?"
"À vâng, hết từ hôm trước nhưng con quên chưa đi mua."
"Vậy hai mẹ con mình đi mua đi còn về vắt nước cho Bác Văn...!Ông ở lại trông con rể đi nhé!"
Bành Nghiên Đình kéo Quân Dao ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn ba vợ với con rể.

Bác Văn yên tĩnh ngồi ăn canh gà hầm, Quân Trạch nhìn anh ngoan ngoãn im lặng ngồi ăn thì rất ngứa mồm.

Gãi đùi chán chê mới quyết định mở miệng nói chuyện trước, ông cho là nếu không chủ động lên tiếng có lẽ Bác Văn sẽ giả câm cho tới khi vợ con ông về.
"Bác sĩ nói bao giờ có thể xuất viện?"

"Vẫn còn cần theo dõi thêm ạ.

Nhưng bác sĩ cũng nói cơ thể con hồi phục rất tốt, nếu qua vài lần kiểm tra nữa mà ổn sẽ sớm được ra viện."
"Ừ.

Bác Văn, dự định sau này xuất viện sẽ như nào? Ta nghe mọi người bàn tán lão gia nhà con muốn con quay về kế thừa Bác Thị thay Bác Thành Trung?"
"..."
"Ta rất tin tưởng con nhưng nghề nghiệp của con cũng rất nguy hiểm.

Tin tưởng con mạnh mẽ dám làm là một chuyện nhưng cũng không có điều gì có thể đảm bảo sau này làm nhiệm vụ sẽ không nguy hiểm.

Lần này chính là một hồi chuông cảnh tình rồi.

Ta không muốn nhỡ có một ngày nào đó Dao Dao phải trở thành góa phụ.

Con hiểu điều ta nói không? Ta vừa lo cho con, vừa lo cho Dao Dao nhà ta."
Bác Văn rất từ tốn, anh nhẹ nhàng đặt thìa xuống mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Quân Trạch, dõng dạc chắc nịch đáp lại ông.
"Ba, con hiểu.

Ba đừng quá lo lắng, sau khi xuất viện, chờ khỏe lại con sẽ chính thức xin từ chức."
"Hả?"
"Nhiệm vụ này là nhiệm vụ cuối cùng của con rồi.

Vốn trước khi làm nhiệm vụ con đã báo trước với cấp trên sau khi kết thúc con sẽ rời đơn vị, không làm cảnh sát nữa.

Nhưng chẳng ngờ lại xảy ra tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cũng may nguy hiểm qua rồi.

Ba, con sẽ quay về Bác Thị, sẽ có nhiều thời gian chăm sóc cho Quân Dao hơn, cũng sẽ không còn chuyện phải nơm nớp lo sợ con sẽ không quay về."
"Quyết định là ở con.

Quay về thì tốt, hai đứa có nhiều thời gian bên nhau hơn, có thời gian bồi đắp tình cảm thì ta cũng sớm có cháu bế."
Nhắc đến chuyện có con, tự dưng hai người đàn ông trưởng thành một già một trẻ không hẹn nhìn nhau mà cười khúc khích.

Bành Nghiên Đình cùng Quân Dao mở cửa nhìn thấy cảnh này thì khó hiểu.

Bà quay sang nhìn con gái thắc mắc: "Mẹ tưởng con bảo Bác Văn lạnh lùng khó gần?"
"...Mẹ có thấy, anh ấy với ba con rất giống nhau không? Hình như sau vẻ bề ngoài to xác kia là nội tâm của một đứa trẻ..."
"Đúng thật...!Vậy là con giống mẹ rồi..."


Đọc truyện chữ Full