Từ đó về sau, tới trưa, Trần Tích sẽ dành nửa tiếng để dạy kèm cho cô
Trong 30 phút ấy, các giác quan của cô hoạt động hết công suất, lúc cậu nói chuyện trên người còn mang theo hơi thở vị bạc hà, còn cả gương mặt nghiêm túc của cậu lúc giảng bài cho cô nữa.
Bởi vì trong lớp còn các bạn khác, còn có bạn mệt quá nên ngủ, thế nên bọn họ nói chuyện rất nhỏ.
Giọng của Trần tích rất hay, còn có ngữ điệu, mặc dù Lâm Vãn không ngừng thẩm nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung nhưng thỉnh thoảng tai cô sẽ đỏ lên.
May mà cậu không phát hiện.
Có một hôm, tới giờ tập thể dục giữa giờ, Lâm Vãn chuẩn bị xuống sân thể dục, lúc đi tới cầu thang thì gặp Chu Đường đứng cách mình vài bước.
Chu Đường thấy Lâm Vãn, mỉm cười đứng lại chờ cô.
Chu Đường khéo tay Lâm Vãn, tuy hai người mới nói chuyện với nhau vài lần, không thân thiết tới mức này, cả người Lâm Vãn cứng đờ nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thường.
Chu Đường nửa đùa nửa thật: “Cảm giác được Trần Tích dạy kèm thế nào?”
Lâm Vãn khựng lại, oán giận nhìn Chu Đường: “Cậu đừng nhắc nữa, cậu ấy ác như quỷ ấy.”
Chu Đường vui vẻ như nghe được đáp án mình mong muốn, ánh mắt sáng lên.
“Vốn dĩ bài tập trên lớp đã nhiều rồi mà cậu ấy còn bắt tớ làm lại mấy bài từ hồi năm lớp 10 đến giờ nữa, ngày nào tớ cũng phải học tới tối muộn mới đi ngủ.” Lâm Vãn chỉ vào quầng thâm mắt của mình hậm hực bảo: “Cậu nhìn này.”
“Ôi trời, Trần tích đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Chu Đường nhìn đôi mắt thâm sì của Lâm Vãn, đau lòng nói: “Tí nữa tớ sẽ mắng cậu ấy một trận.”
Lâm Vãn sững sờ, Chu Đường đang tuyên bố chủ quyền.
Mà cô lại chẳng có tư cách tức giận.
“Vậy làm phiền cậu rồi. Có khi chỉ có cậu mới giúp tớ được thôi.” Lâm Vãn nói.
Chu Đường vui vẻ đi cùng Lâm Vãn xuống sân thể dục.
Sân thể dục cách tòa nhà dạy học số 3 tầm 100 mét, lớp cô đứng phía bên phải thế nên phải đi thêm một đoạn nữa.
Không khí im lặng ngượng ngùng.
Chợt Chu Đường nhớ tới cái gì, khẽ nói vào tai Lâm Vãn: “Nói nhỏ với cậu này, cậu biết vì sao mỗi lần thầy giáo bảo Trần Tích dạy kèm cho bạn khác, nhất là mấy bạn nữ, bọn họ không dám thi bị điểm thấp nữa không?”
“Vì sao?” Không phải Lâm Vãn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô chỉ nghĩ áp lực cạnh tranh ở lớp 1 rất lớn, phong cách học cũng khác thì nên cô không nghĩ nhiều.
“Haha, không phải cậu đã trải qua rồi sao, cậu ấy như ma ấy, học kèm một tháng, bài tập thì nhiều, nếu mà vẫn đứng bét thì cậu ấy mất mặt lắm.”
Thấy Lâm Vãn không trả lời, cũng không biết cô có hiểu ý mình không, Chu Đường lại nói tiếp: “Với cả cậu ấy thông minh như thế, mây tầng nào gặp mây tầng đấy, kể cả là có thích Trầm Tích nhưng mà lại không học giỏi thì cậu ấy cũng không thích đâu.”
Lâm Vãn hiểu ý Chu Đường, cô nàng muốn cô tránh xa Trần Tích một chút.
Với cả, thành tích của cô quá kém, IQ không xứng với Trần Tích, chỉ có Chu Đường mới có tư cách ở bên cậu thôi, cho nên Chu Đường nhắc cô đừng có tâm tư gì với Trần Tích.
Chu Đường muốn Lâm Vãn biết khó mà lui.
Nếu tháng này cô vẫn đứng cuối cùng thì chính là tát vào mặt Trần Tích, ảnh hưởng tới cậu.
Lâm Vãn cố bình tình, “Hóa ra là thế à, nếu cậu không nói thì tới cũng không biết đâu, cảm ơn cậu nhé.”
Nói xong cũng tới nơi, lúc tập thể dục không có vị trí cố định ai đến trước thì đứng trước, Chu Đường buông tay Lâm Vãn ra, cô nàng đứng ở trên còn Lâm Vãn đứng dưới.
Chu Đường quay đầu lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Đẹp thì đẹp thật nhưng mà lại có quá nhiều tâm tư, không đơn thuần.
Lâm Vãn cũng lịch sự cười với cô nàng, tiếng chuông thể dục giữa giờ vang lên.
Cô nhìn cô gái xinh đẹp phía trước, dáng vẻ thanh xuân dạt dào, xinh tới mức làm người khác mê mẩn.
Có lẽ vì năm lớp 10 cô thấy Chu Đường đứng ở cầu thang đưa bữa sáng cho Trần Tích, thế nên lúc nào cũng có ác cảm với cô nàng.
Mà bây giờ loại ác cảm này lại càng thêm rõ ràng.
Trực giác của con gái rất chuẩn, thật ra từ lâu Lâm Vãn đã biết Chu Đường thích Trần Tích.
Mà sợ là Chu Đường cũng biết tâm tư của cô, lúc trước Lâm Vãn không chắc chắn lắm, hôm nay cuối cùng cũng hiểu ra.
Giác quan thứ sáu của con gái thật đáng sợ.
Lâm Vãn lười biếng làm mấy động tác tập thể dục giữa giờ, cô nhìn qua khoảng trống giữa các bạn khác, thấy hình bóng cao gầy của Trần Tích, cô quyết tâm nâng cao thành tích môn Toán của mình. Thật ra từ lúc trước cô đã quyết tâm rồi, cô không muốn Trần Tích thất vọng, cô còn muốn thi được hạng hai để thay thế vị trí của Chu Đường trở thành bạn cùng bàn của Trần Tích.
Chỉ là kết quả thi lần trước đả kích Lâm Vãn, quyết tâm này cũng dao động, nhưng phải cảm ơn Chu Đường vì đã làm cô càng thêm kiên định.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tới kỳ thi tháng 12.
Lâm Vãn của hết sức vừa học kiến thức mới vừa ôn lại các kiến thức cũ.
5 giờ sáng các bạn trong ký túc vẫn chưa dậy thì Lâm Vãn đã dậy rồi, tới 12 giờ đêm, mọi người đi ngủ từ lâu lúc này cô mới ngủ.
Giữa trưa chỉ cho phép ngủ 5 phút, chắc là bởi vì tốn quá nhiều sức, ngày xưa cô trằn trọc mãi không ngủ được, bây giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ luôn.
Cô biết rõ mình không phải là thiên tài.
Việc cô có thể làm được chính là nỗ lực, phải nỗ lực, nỗ lực hơn nữa.
Cũng chỉ có thế mà thôi.
Có Trần Tích dạy kèm, Lâm Vãn tìm được phương pháp học tập phù hợp với bản thân, vậy nên lúc học Toán cũng không tốn quá nhiều sức nữa, cô thấy dễ dàng hơn nhiều.
Tối hôm thi, một phòng có 40 người, Lâm Vãn, Trần Tích và Chu Đường thi cùng một phòng.
Chỉ là hai người họ ở tít đằng trước còn cô lại ngồi gần cuối.
Tiếng chuông thông báo vang lên, Lâm Vãn lén lút liếc nhìn hai người họ, cô thở dài một hơi rồi bắt đầu làm bài.
Kết thúc hai ngày thi, thời gian đợi điểm mới dày vò con người ta nhất.
May mà hiệu suất làm việc của thầy cô lúc nào cũng cao, ngày thứ ba thì có điểm.
Lâm Vãn khẩn trương nghe thầy Lý thông báo thứ hạng.
Hạng 1 vẫn là Trần tích
Thầy giáo kiêu ngạo khen cậu, mà Lâm Vãn lại thầm mong người tiếp theo sẽ là cô, điều mà cô mong muốn nhất là hai chữ ‘Lâm Vãn’.
Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cầm bình nước bên cạnh uống mấy ngụm to mới cảm thấy đỡ hơn.
Hạng hai là Chu Đường.
Thầy Lý nói Chu Đường vẫn đứng vững ở hạng 2 nhưng điểm số lại tiến bộ hơn, lần trước kém Trần Tích 26 điểm, lần này là 20 điểm.
Giọng thầy Lý không to nhưng lại giống như cây búa của Thor, gõ nhẹ một cái cũng đập tan lòng tự trọng của Lâm vãn.
Hai chữ Chu Đường giống như cười vào mặt cô vậy.
Cô vô thức nhìn Chu Đường, cô nàng ngồi thẳng lưng, kiêu ngạo tự tin, thậm chí còn có cả khiêu khích.
Hạng thứ ba là Lâm Vãn.
Lúc thầy giáo đọc tên Lâm Vãn, Chu Đường còn ngoảnh lại nhìn cô.
Đôi mắt phượng xinh đẹp chợt lóe lên, Chu Đường kinh nhạc nhưng nụ cười xán lạn, hình như là đang vui mừng cho cô
Lâm Vãn mím môi, khẽ cười lại rồi thôi
Lần này cô tăng 22 hạng, học sinh giỏi ở lớp 1 rất nhiều, thứ hạng nhích thêm một chút cũng mừng lắm rồi, nhưng Lâm Vãn lại không vui.
Lần này xếp thứ ba, cô kém Chu đường 10 điểm, kém Trần Tích 30 điểm.
Quá xa.
Cô vội vàng nhìn Trần Tích, nhìn thấy góc nghiêng tuấn tú của cậu, khóe miệng hơi cong lên.
Thầy Lý đứng trên bục giảng khen Lâm Vãn một hồi nhưng cô lại không nghe vào chữ nào, chỉ nhớ thầy bảo cô tiếp tục giữ vững thành tích này.
Ha, giữ vững ư?
Thầy giáo nói thế nhưng Lâm Vãn lại nghe thành ý khác.
Có lẽ người có kinh nghiệm dạy học mấy chục năm như thầy Lý cũng biết rõ, lần này Lâm Vãn có thể đứng hạng thứ ba là đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ còn có cả may mắn nữa, cố gắng không để tụt hạng đã là tốt lắm rồi.
Muốn được hạng hai thay thế vị trí của Chu Đường là chuyện không thể.
Bởi vì từ năm lớp 10 tới nay vị trí của hai người họ vẫn thế, huống chi cô chỉ là học sinh mới vừa chuyển từ lớp bình thường sang lớp chọn.
Nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy, không biết tại sao Trần Tích lại cười, cô mau chóng bình tĩnh lại.
Kết quả không được như ý muốn nhưng ít nhất là cô được gần cậu hơn.
Sau tiết học có rất nhiều bạn tới chúc mừng cô, học sinh từ lớp 4 chuyển sang lớp 1 mà tiến bộ tới thế, đối với bọn họ Lâm Vãn như là đại thần vậy.
Cảm giác ấm áp vây quanh Lâm Vãn, cô vui mừng vì mình được vào lớp 1, tuy là ban đầu ý đồ của cô lại không đơn thuần như thế.
Mọi người đi hết rồi thì Trần Tích mới tới chỗ cô.
Bạn ngồi bàn trước chạy ra ngoài chơi, Trần Tích thấy thế ngồi xuống.
“Đồ đệ, không tồi đâu, mới một tháng mà điểm toán từ 99 lên 115, không phí công dạy của thầy.” Trần Tích mỉm cười.
Lâm Vãn: “Thế cũng phải xem là dạy ai chứ, thầy giỏi ắt có trò giỏi.”
Nụ cười của Trần tích càng ngày càng sâu: “Được lắm, không làm thầy mất mặt.”
“Tớ không dám.” Lâm Vãn nhìn cậu: “Một tháng nay bị cậu hành gần chết, suýt nữa không sống nổi.”
Trần Tích còn cổ vũ cô vài câu, sau đó tiếng chuông vào học vang lên.
Lâm Vãn nhìn chỗ ngồi của cậu cách đó không xa. Trong lúc vô tình, cô thấy Chu Đường nhìn mình, ánh mắt kia còn mang theo giận dữ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chỉ Cần Gió Biết
Chương 8
Chương 8