Sau khi ăn sáng xong, mọi người trong nhà mang theo nông cụ ra đồng tiếp tục làm việc. Dọc đường đi cũng gặp được người cùng thôn ra đồng làm việc, mọi người cũng chỉ chào nhau một tiếng rồi nhanh chóng ra ruộng. Năm nay mọi người đều thu hoạch không được tốt, vì vậy mà mọi người ai cũng muốn năm nay kiếm thêm chút tiền. Bời vì thời tiết khô ráo nên cây trồng trên đất cần dựa vào việc tưới nước để duy trì sự sống, nên cái thường nhà họ mang theo này cũng không khiến ai chú ý.
Bất quá nghèo thì nghèo, người trong thôn đều rất thân thiện, không thể không nói con người ở thời đại này đều rất đơn thuần, không tranh đấu gay gắt như ở kiếp trước. Nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn ai cũng quan tâm hỏi thăm, chuyện Diệp Hiểu Mạn sinh bệnh đã được truyền đi khắp thôn, nhờ người nhà nhắc nhở, Diệp Hiểu Mạn cũng nhớ kỹ được không ít người cùng thôn, điều này càng khiến cô quyết tâm muốn giúp thôn này thoát nghèo.
Khi đến ruộng, Diệp Hiểu Mạn thấy làm ngạc nhiên. Ở thời đại này tuy rằng máy móc không phát triển lắm, nhưng năng suất của người nông dân cũng thật khó lường, mới chỉ chiều hôm qua cộng với buổi sáng nay mà ruộng nơi này đã được xới xong rồi.
"Phụ thân, ruộng nhà chúng ta định trồng cái gì vậy ạ?" Diệp Hiểu Mạn tò mò hỏi. Đã quen thuộc với các loại rau trái mùa rồi nên nàng thực sự không biết lúc này ở thời đại này sẽ trồng cái gì.
"Trồng cà rốt, cà rốt có thời gian sinh trưởng ngắn, như vậy thì nhà ta có thể thu hoạch trước khi sương tuyết rơi." Diệp Vĩnh Hâm nghĩ đến liền ha hả cười.
"À" Là cà rốt à, trong đầu Diệp Hiểu Mạn bắt đầu suy nghĩ đến các biện pháp kinh doanh liên quan đến cà rốt.
"Mạn nha đầu, cháu quản nhiều việc như vậy để làm gì, chuyện ruộng đồng đã có người lớn trong nhà quan tâm rồi, cháu bây giờ là phải dẫn ông đi bắt cá, bắt được cá rồi đến lúc đó gia gia mua kẹo cho các cháu ăn." Thấy Diệp Hiểu Mạn còn không có hành động gì, Diệp Trung Căn có chút không vui.
"Được rồi, gia gia, vậy bây giờ chúng ta đi qua đó đi." Diệp Hiểu Mạn ở trong lòng cười lớn, dù sao thì hiện tại từ lúc gieo trồng cho đến khi thu hoạch còn có thời gian rất lâu nữa, đến lúc thì lại nghĩ sau đi, hiện tại vẫn là câu cá quan trọng nhất. Vì kế sinh nhai của gia đình, mọi người chia nhau ra làm việc, phụ thân và nương cùng nãi nãi đi trồng cà rốt, còn gia gia cùng nàng và đệ đệ thì đi câu cá.
Vừa đến bên bờ đầm nước, Diệp Trung Căn đã nhanh chóng lấy dụng cụ ra: "Mạn Mạn, nhanh dạy gia gia câu cá." Làm cho Diệp Hiểu Mạn cùng tiểu bánh bao cười lớn. Truyện được edit by Phương Phương.
"Gia gia, muốn câu cá thì còn phải cần mồi câu nữa." Nói xong liền nháy mắt với tiểu bánh bao, tiểu bánh bao vui vẻ mà đưa ống trúc nhỏ đang cầm trong tay ra. Diệp Trung Căn tiến lại gần nhìn thì chỉ thấy bên trong chứa từng con từng con giun bò lúc nhúc lại với nhau. Không yếu đuối như các cô gái lớn lên ở các thành thị lớn, Diệp Hiểu Mạn lấy một con từ bên trong ra rồi dùng đá chia nó thành mấy đoạn rồi treo lần lượt lên lưỡi câu, sau đó đem dây câu đã buộc đá ném xuống nước: "Gia gia, ông hiện tại cứ cầm như vậy, nếu có cảm giác cần câu bị chìm xuống hoặc bị thứ gì đấy kéo đi, thì có thể bắt đầu thu dây rồi."
Vì không muốn để tiểu bánh bao cảm thấy nhàm chán, Diệp Hiểu Mạn cũng đưa cho nhóc một cây cần câu. Ba người cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi trên bờ, Diệp Hiểu Mạn thỉnh thoảng nhắc nhở phải yên tĩnh, phải kiên nhẫn bằng không sẽ đem cá dọa chạy. Diệp Trung Căn còn ổn, vì hai phần tiền kia nên còn có thể ngồi yên được, tiểu bánh bao thì dù sao vẫn là đứa trẻ bốn tuổi nên không thể kiên nhẫn được, thi thoảng lại vặn vẹo thân thể, cũng may là có Diệp Hiểu Mạn nhắc nhở.
Ngay khi tiểu bánh bao lần nữa muốn cử động thân thể, cần câu trên tay Diệp Hiểu Mạn khẽ động, trong lòng nàng vui vẻ mà bắt đầu thu dây, nhìn động tác của nàng, Diệp Trung Căn và tiểu bánh bao lập tức không nhúc nhích mà nhìn mặt nước, chỉ chốc lát sau trong nước nổi lên bong bóng, trong bọt nước một con cá to bằng bốn năm ngón tay đang giãy dụa. Ba người thấy thế liền cười tươi như hoa.
"Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại nha" Tiểu bánh bao rất muốn bỏ chiếc cần câu đang cầm trên tay xuống để đi qua hỗ trợ bắt cá, nhưng nghĩ đến tỷ tỷ đã dặn phải có tính nhẫn nại nên nhóc không dám động đậy: "So với gia gia còn lợi hại hơn"
Truyện được edit by Phương Phương
Nghe xong lời này khiến Diệp Trung Căn không vui: "Đó là bời vì tỷ của cháu đã quen, hôm nay gia gia mới học được, cháu cứ chờ xem nhất định gia gia sẽ lợi hại hơn tỷ tỷ của cháu" Trong lúc hai ông cháu tranh cãi, Diệp Hiểu Mạn đã bắt cá bỏ vào thùng gỗ. Được tự do, con cá vui vẻ mà bơi vòng quanh trong thùng gỗ.
"Gia gia cùng đệ đệ cũng rất lợi hại, hai người cũng rất nhanh thôi sẽ câu được cá lớn." Có hy vọng mới có động lực, Diệp Hiểu Mạn khích lệ hai người.
Có mở đầu tốt đẹp của Diệp Hiểu Mạn, Diệp Trung Căn cùng tiểu bánh bao cũng bắt đầu nghiêm túc câu cá. Diệp Trung Căn là vì lúc trước ông bị bệnh mà khiến gia đình tiêu hết tiền tiết kiệm làm cho con trai không được đi học, cả nhà sống cuộc sống nghèo khó, vì vậy ông muốn cố gắng kiếm tiền bù đắp. Tiểu bánh bao thì bởi vì bản thân nhóc hiện tại đã coi Diệp Hiểu Mạn là thần tượng mà sủng bái, nhóc tin tưởng rằng tỷ tỷ là một nữ hài tử mà còn có thể làm được thì một nam tử hán như nhóc cũng có thể làm được.
Cuối cùng thì sau khi Diệp Hiểu Mạn có được lần thu hoạch thứ hai của mình, Diệp Trung Căn và tiểu bánh bao cũng lục tục theo sau có thu hoạch của riêng mình. Thấy Diệp Trung Căn nhìn con cá mà mình câu lên như nhìn thấy được tiền, thấy được hy vọng của gia đình mình mà khỏe mắt dường như có nước mắt, Diệp Hiểu Mạn càng thêm kiên định vào lý tưởng muốn mang theo gia đình làm giàu của mình.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua, ba người câu được tổng cộng mười bốn con cá, số lượng đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Diệp Hiểu Mạn nghĩ lại cũng thấy đúng, kiếp trước khi đi câu cá, những con cá ở đó toàn được ông chủ thừa dịp không có ai mà cho chúng ăn no, cho nên có khi ngày tiếp theo không câu nổi một con cá. Còn cá ở đây không có người cho ăn, sinh trưởng tự nhiên cũng như thời gian dài không có ai đến gần nên mới có thể câu dễ dàng như vậy. Những con cá như này hương vị rất ngon, chẳng qua là nếu còn chưa tìm ra kế hoạch kiếm tiền tiếp theo thì tốt hơn hết là không nên câu cá ở đây mỗi ngày được. Thứ nhất, cá sẽ hình thành tính cảnh giác; thứ hai, giống như bắt cá biến cần xem xét sự phát triển bền vững, vì vậy mà phải để cho cá có thời gian nghỉ ngơi sinh sản.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nông Gia Tiểu Nương Tử
Chương 8: Chờ một chút
Chương 8: Chờ một chút