DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nông Gia Tiểu Nương Tử
Chương 71

"Ngươi tới tìm chúng ta là muốn cùng nhau thêu cái này sao?" Diệp Xuân Hoa trừng lớn mắt, hoa thêu đẹp như thế này, Mạn Mạn thật sự là muốn cùng làm với các nàng?

"Cũng không phải như vậy. Bởi vì các ngươi là khuê mật duy nhất của ta, nên đồ thêu này ta bán với giá gốc cho các ngươi, hắc hắc, nói rõ là muốn thu hồi lại phí nguyên vật liệu." Cái này đủ ý tứ đi.

"Mạn Mạn, đây là do ngươi thêu sao?" Diệp Mỹ Lệ cầm lấy khăn tay mà không dám tin: "Ngươi luyện như thế nào, trước đây không phải ngươi thêu còn khó nhìn hơn so với ta sao?" Nàng luôn lấy cái cớ này để lười biếng thì sau này sống như thế nào đây?

Truyện được edit by Phương Phương.

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, đã nghe qua chưa?"

"Chưa từng nghe qua." Diệp Mỹ Lệ ngoan ngoãn mà gật đầu nói.

"Vậy thì coi như ta chưa nói qua lời này." Diệp Hiểu Mạn không phản bác lại được.

"Mạn Mạn, ngươi không sợ chúng ta sẽ thêu sai hoặc là cầm đi cho người nhà thêu sao?" Đến lúc đó hình vẽ bị truyền ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?

"Ta tin tưởng các ngươi. Ta đây là đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi, như vậy các ngươi có thể kiếm thêm một chút tiền làm đồ cưới, về sau khi xuất giá cũng có thể nở mày nở mặt, có một món nghề trong tay, về sau thời gian ở nhà chồng cũng sẽ trôi qua tốt hơn một chút. Nếu như hình vẽ bị truyền đi, ta còn có thể vẽ ra một cái khác, thế nhưng các ngươi sẽ không còn cơ hội kiếm tiền tốt như vậy nữa. Chẳng qua là ta tin là các ngươi sẽ không làm vậy." Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Thế nhưng cũng có câu nói tâm phòng bị người không thể không nói. Nói tới nói lui, thế hệ trước đều tự đánh vào miệng mình.

"Cảm ơn ngươi, Mạn Mạn." Hai người Diệp Xuân Hoa cùng Diệp Mỹ Lệ nghe như vậy thì đều vô cùng cảm động. Có một người bạn vì các nàng mà tính toán như vậy thì đúng là phúc khí tu từ mấy đời: " Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thủ khẩu như bình*, kể cả người trong nhà cũng không nói."

*Thủ khẩu như bình: Tuyệt đối giữ gìn bí mật, không được nói ra cho ai biết, ví như miệng phải lặng câm, không nói gì như miệng bình vậy.

Nhiều nhất chính là chờ đến khi kiếm được tiền thì cho họ một chút là được.

"Như vậy là các người quyết định làm sao?"

"Đương nhiên, ngươi đã suy nghĩ cho chúng ta như vậy thì sao chúng ta có thể phụ ý ngươi được sao?" Diệp Xuân Hoa cười cười, trong lòng cảm kích vạn phần. Nàng cùng ca ca đều đính hôn, trong nhà hiện tại cũng không còn bao nhiêu tiền, lúc đại ca kết hôn còn muốn một số tiền lớn, kế đó còn có nhị ca tam ca mấy người bọn họ nữa, như vậy thì đồ cưới của nàng xem ra cũng khó có thể phong phú được.

"Đúng nha, ta nhiều nhất sẽ cố gắng đem nó thêu đẹp mắt một chút."

Xác định rõ ràng về sau, Diệp Hiểu Mạn quyết định trở về nhà lấy vải và chỉ, trong nhà hiện tại rất được chú ý.

Ra đến ngoài sân thì phát hiện Tiểu Báo Tử đang ghé vào trên tường chơi đùa, nàng cũng không quên dặn nhóc ở đây chờ nàng không được chạy lung tung, nàng về nhà lấy chút đồ, một lát sẽ quay lại.

Tiểu Bao Tử rất muốn đi cùng tỷ tỷ, nhưng mà hiện tại nhóc càng muốn chơi đùa cùng Lục Cẩu Tử hơn, nên liền sảng khoái đáp ứng.

Truyện được edit by Phương Phương.

Diệp Hiểu Mạn bước nhanh đi về nhà, đem mấy khối vải và chỉ được nàng cắt tốt trong khoảng thời gian này để vào rổ rồi đưa đến nhà Diệp Xuân Hoa.

Buổi chiều ngày hôm nay, Tiểu Bao Tử cùng đồng bọn chơi trốn tìm chơi đến vô cùng vui vẻ. Mà mấy người Diệp Hiểu Mạn ở trong phòng cũng bận rộn rất vui vẻ.

Đem hai tấm tranh thêu đã thêu xong cho Diệp Xuân Hoa các nàng, sau đó dạy cách thêu. Ba người Diệp Hiểu Mạn đem những vải khác nhau phối hợp thành các loại hoa có màu sắc khác nhau. Diệp Hiểu Mạn không mang theo nhiều, cũng chỉ mang tới đây mỗi người mười phần, để cho các nàng thêu xong rồi sau đó đem thành phẩm mang đến cho nàng, nàng lại đưa cho các nàng phần mới.

Không phải nàng không nguyện ý để cho các nàng làm nhiều, mà là hiện tại nàng cũng mới chỉ cắt được từng này vải, ngược lại chỉ thì nàng có thể mang đến hết cho các nàng trong một lần.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

"Đại nương, chúng cháu về trước đây ạ, cảm ơn người đã trông đệ đệ giúp cháu."

"Trở về rồi sao, lần sau lại đến chơi tiếp nhé." Cũng không biết mấy nữ hài này làm cái gì ở bên trong, thế mà có thể ở trong phòng cả một buổi chiều.

Đọc truyện chữ Full