Trương Giai Giai cười cười làm bộ như không có việc gì, điều này càng khiến cho Diệp Vĩnh Hâm cảm thấy đau lòng hơn.
"Ai nha cha, người cũng đừng chọc cho nương khóc." Diệp Hiểu Mạn thấy không khí có chút không đúng liền đứng ra khuấy động lại không khí: "Ngày mai chúng ta cùng nhau đi một chuyến đến nhà bà ngoại không phải là tốt rồi sao."
Nói cũng đúng, người vẫn luôn giúp đỡ mình đột nhiên thật lâu không lui tới, điều này không khỏi để cho người ta nghĩ đến là nhà mình bị người xem thường, nhưng mà ai cũng biết nữ nhi luôn lo lắng cho cha mẹ trong nhà.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Mạn Mạn nói đúng, ngày mai để cha nương ở nhà, chúng ta cùng nhau đi tới nhà nhạc mẫu một chuyến."
Trương Giai Giai vui vẻ gật đầu.
Bên kia, Triệu Tử Thần ngồi một hồi lâu không nhúc nhích, trong lòng của hắn đang có một tia nghi hoặc.
Những điều liên quan đến gia đình Diệp Hiểu Mạn, hắn đã để cho người đi nghe ngóng, chẳng qua là một nhà tú tài suy tàn, hai cha con đều là tú tài, bởi vì Diệp Trung Căn bị bệnh nặng một đợt mà tiêu sạch tiền tiết kiệm trong nhà, Diệp Vĩnh Hâm cũng chỉ một mực làm nông. Mà Diệp Hiểu Mạn vẫn luôn là báu vật được bọn họ nâng niu trên tay, thì mấy tháng trước đột nhiên sinh bệnh, sau một trận bệnh nặng thì trở nên tài giỏi. Cái này chính là một trận bệnh liền khai thông.
Nếu hắn đón không sai thì nàng chắc chắn vẫn còn những bản vẽ khác, bằng không nàng cũng sẽ không mua nhiều vải như vậy. Chỉ là không rõ vì sao lần này nàng mua vải chất liệu thấp hơn lần trước.
"Tú Nương, nàng ấy mua nhiều vải như vậy có nói thêm gì không?"
"Không có, lần này nàng ấy cũng không có trả giá." Bởi vì nàng đã chủ động giảm giá.
"Không phải, ý ta là nàng ấy có nói sẽ dùng vải này làm gì không.?"
"À, nhà nàng ấy đang xây nhà mới, nàng ấy muốn làm chăn bông mới cho gia đình mình, vải này được dùng để làm chăn. Nàng ấy đặt bông để làm mười cái chăn nhưng trong cửa tiệm không đủ, ta đã bảo nàng ấy ba ngày nữa lại đến lấy." Xem nàng nghĩ đi đâu vậy chứ.
"Xây nhà mới?" Chẳng nhẽ hắn đoán sai: "Trước đó nàng ấy mua vải làm đồ thêu cũng như này sao?"
"Không, lần trước nàng ấy không chỉ mua có từng này."
"Được rồi, ngày mai ngươi chuẩn bị chỗ bông kia cho tốt, hôm sau ta sẽ cho người đưa đi." Hắn cũng phải đi xem.
"Vâng" Mặc dù Tú Nương rất hiếu kỳ tại sao đông gia lại quan tâm đến Diệp Hiểu Mạn đến vậy, nhưng cũng không nói thêm gì. Hiểu sai ý cũng không tốt.
Thời gian về đến nhà cũng không sai biệt lắm, thừa dịp nghỉ ngơi sau khi ăn cơm trưa, Diệp Vĩnh Hâm mới hướng Diệp Trung Căn bày tỏ ý muốn đi đến nhà vợ.
Diệp Trung Căn suy nghĩ sâu xa một chút: "Đi đi, nên đi xem từ sớm, ta nghĩ nhà thông gia không phải là người như vậy đâu, ta lo là liệu có phải nhà bọn họ có chuyện gì xảy ra rồi hay không?"
Truyện được edit by Phương Phương.
Tuy nói là có đại sự xảy ra thì không đến mấy ngày thì toàn trấn đều biết, nhưng trong lòng ông vẫn không yên tâm.
"Đúng vậy, ta và phụ thân con cũng có nói qua về vấn đề này, thừa dịp này thì đến thăm một chút đi."
"Ngày mai các con cứ đi đi, việc trong nhà đã có ta và nương con rồi"
Sau khi nói xong, trong khi nấu bữa tối ngày hôm đó, Lý Minh Hà liền bảo Trương Giai Giai sáng sớm mai sau khi giúp giặt đồ xong thì hãy trở về nhà mẹ đẻ, buổi trưa đã có bà giải quyết.
"Nương, cảm ơn mọi người. Chỉ là cứ để mấy bữa nữa thì đi, ngày mai còn phải nấu cơm, làm sao có thể một mình người bận rộn như vậy được."
"Nếu như quá bận ta sẽ đi tìm cha con tới phụ giúp, các con cứ việc đi là được rồi."
Lúc ăn cơm nghe vậy, Diệp Hiểu Mạn liền nói thẳng cha tốc độ thật nhanh. Tiểu Bao Tử cũng rất vui vẻ. Nhìn thấy nhóc vui như vậy, trong lòng Diệp Hiểu Mạn có chút mong chờ đối với nhà bà ngoại chưa từng gặp mặt này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nông Gia Tiểu Nương Tử
Chương 76
Chương 76