DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh
Chương 159: 159: Ngoại Truyện Cảnh Tử Phong _ Mễ Ái


Từ chuyến công tác ngắn hạng ở thành phố C quay về,thư kí Trần tin ý phát hiện giữa Mễ Ái và Cảnh Tử Phong có đều gì đó không đúng..Nhưng thân phận là thư kí của sếp, thì không nên quá tò mò mà còn phải cực kì kín miệng.

Có những hôm Mễ Ái vào phòng Cảnh Tử Phong thật lâu,lúc đi ra quan sát qua thì nhìn thế nào cũng thật bình thường nhưng nếu nhìn kĩ khuôn mặt cô ửng hồng, mà bên miệng còn hơi sưng nhẹ..1
Thư Kí Trần âm thầm suy đoán nhưng không dám hé răng với bất cứ ai.

....!
Sau khi tìm hiểu qua Mễ Ái, Cảnh Tử Phong biết được cái tên Tuấn Khải gì đó là đồng hương với cô, lớn lên cùng nhau,học cùng trường..Không biết vô tình hay cố ý mà tên đó bây giờ còn ở cùng chung cư với cô gái của anh còn là phòng đối diện..

Nói thế nào Cảnh Tử Phong cũng không thể yên tâm được,nhưng từ khi bên cạnh Mễ Ái rồi, anh mới phát giác ra cô gái này rất có nguyên tắc của chính mình còn bướng bỉnh vô cùng,nói thế nào cũng không chuyển nhà.

Mễ Ái lại là cô gái khá truyền thống anh có ra sức dụ dỗ ra sao cô cũng không có ý định chuyển đến chỗ anh..

Cảnh Tử Phong từ lúc sinh ra là người điềm đạm, thế mà giờ đây anh bị nhóc con này quay cho đau cả đầu..

Cảnh Tử Phong bây giờ mới hiểu rõ khi yêu vào sẽ cảm giác ra sao, lúc trước anh cứ nghĩ tình cảm anh đối với Đường Hân Nghiêng là tình yêu nhưng bây giờ anh mới hiểu rõ tất cả đều không phải.

Giống như việc ngày trước anh luôn sống theo cảm xúc của Đường Hân Nghiêng,chỉ cần cô ta vui lòng anh liền thấy sao cũng được..Cách xa nhau mấy tháng vì anh bận đi công tác nhưng anh không thấy nhớ cô ta quá nhiều nhưng theo một thói quen và chấp niệm khi nào về anh sẽ luôn mua thật nhiều quà cho cô ta.

Còn Mễ Ái bây giờ thì khác biệt hoàn toàn, anh không bao dung như vậy, anh cực kì ích kỷ không thể chiều theo cảm xúc của cô mà chỉ một lòng một dạ muốn làm theo ý mình,vì chỉ như vậy anh mới luôn được ở cạnh cô.

Bây giờ không cần nói đi công tác mà chỉ cần một ngày hai mươi bốn tiếng không gặp mặt cô anh đã thấy nhớ đến chịu không nổi, có khuya cỡ nào cũng chạy xe đến nơi cô ở, ôm cô vào lòng,béo vài cái lên cái má phúng phính của cô, hôn cô thật sâu, hôm đó anh mới an lòng quay xe chở về mà yên giấc.

Anh không thích tự tay mua quà cho Mễ Ái,mà thích ôm cô vào lòng hai người cùng mua sắm online.Không gian ấm áp chỉ dành cho hai người, anh một tiếng,em một tiếng, cô nỉ non đôi khi nũng nịu trong lòng anh, làm thế nào trái tim của Cảnh Tử Phong cũng tan chảy vì cô gái đơn thuần này mất rồi.


Cảnh Tử Phong dựa lưng vào ghế , anh nheo mắt quan sát thân ảnh lúc ẩn lúc hiện của cô gái nhỏ trong bếp, ánh đèn sáng trên trần nhà vệt sáng chiếu rọi lên khuôn mặt đáng yêu của Mễ Ái..Cảnh Tử Phong như bị thôi miên anh đứng dậy,thả chân vào trong phòng bếp...!
Mễ Ái đang tập trung nấu ăn, tuy ngay từ đầu cô nói lời từ chối về mối quan hệ của hai người nhưng Cảnh Tử Phong nào xem trọng lời cô nói, anh cứ tà ác còn có cách thu phục lấy cô.

Mà thật ra hơn ai hết Mễ Ái biết rõ mình rất thích người đàn ông này, cô chưa bao giờ yêu ai, nên không rõ tình yêu phải quyết liệt còn to tát ra sao.Cô chỉ biết mỗi ngày gặp được anh lòng cô liền thấy vui vẻ,chẳng rõ cảm giác sợ hãi hay uất ức ngày trước bay đâu mất..Bây giờ mỗi ngày được anh ôm vào lòng, cưng nựng cô liền thấy mình vô dụng toàn tập.

Nhưng mà bỏ đi, đã đến bước này rồi muốn quay đầu làm sao mà kịp với lại cô vốn vô dụng,ngay từ đầu vốn đã là đầu hàng..

- A..

Bất giác vòng eo nhỏ bị ôm lấy, Mễ Ái nghiêng mặt nhìn anh, mỉm cười ngại ngùng nhắc nhở.

- Đừng phá, nếu không sẽ cho anh nhịn đói đấy.

Cảnh Tử Phong cúi đầu hôn lên cổ cô, anh thì thầm..

- Không ăn cơm anh ăn cái khác cũng được mà..

Lời nói mờ ám của Cảnh Tử Phong qua tai Mễ Ái lại là ý tứ khác, cô có chút không vui xoay người nhìn anh..

- Anh muốn ăn gì, anh không muốn ăn cơm mà còn bắt em nấu..

Trên người Mễ Ái lúc này còn mang tạp dề màu hồng nhạt, cô tròn xoe đôi mắt nhìn Cảnh Tử Phong mang chút oán hờn..

Cảnh Tử Phong bị lời của cô làm cho nghẹn một chút, nhìn người trước mặt ánh mắt giận dỗi, đưa cánh tay ra bế cô lên, Mễ Ái vội vã đưa tay ôm lấy cổ anh vì sợ ngả.


Cảnh Tử Phomg vốn chỉ muốn trêu một chút, giờ khắc này ngược lại không khắc chế được bản thân, anh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhạt kia,miệng lẫm bẫm.

- Thật ngốc.

Vừa mới dán lên, đầu lưỡi ướt át liền quấn tới, li3m bờ môi cô, linh hoạt muốn cạy ra miệng của cô ra, Mễ Ái vốn đang còn giận dỗi liền bị khiêu khích cả người nóng lên, cái hôn môi nhẹ nhàng biến thành hôn sâu, cuối cùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, rồi biến thành nụ hôn ẩm ướt hai người..

Mễ Ái bị hôn đến không thở nổi,sắc mặt chợt đỏ bừng, vẫn là Cảnh Tử Phong phát hiện trước, sau khi thả ra nhìn cô từng ngụm từng ngụm lấy hơi, anh mỉm cười vội vã giúp đỡ cô vuốt lưng.

- Chẳng phải đã dạy em rồi sao,hôn là phải thở chứ..

Lại mổ nhẹ lên môi cô, Cảnh Tử Phong cố gắng đè nén sự kích động của bản thân muốn nuốt cô vào bụng.Anh nựng má cô tà tứ hỏi..

- Ái Ái, em nói xem chúng ta như vậy, em có thấy hạnh phúc không?
Cô gái nhỏ của anh quá nhút nhát,cái gì cũng giữ trong lòng, Cảnh Tử Phong vốn điềm đạm ít nói nhưng từ khi yêu cô anh phải thay đổi nhiều thứ.Chẳng hạng như phải nói nhiều hơn...!
Mễ Ái đỏ mặt gật gật đầu, cô yêu thích hơi thở của người đàn ông này, yêu thích cả người anh, có thể tiếp xúc với anh đã làm cả người cô đều cảm thấy rất thoải mái rất hưng phấn.

Cô không nhịn được ôm lấy eo Cảnh Tử Phong, trong đôi mắt như bịt kín một tầng sương mù mỏng, ngại ngùng dụi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh mà xấu hổ..Cảnh Tử Phong ở thương trường ngang dọc nhiều năm, thế mà chỉ vì vòng tay bé bỏng của cô gái nhỏ này trái tim anh như nhũng thành nước..Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, siết chặt vòng tay nâng niu trong lòng..

Lúc này điện thoại Cảnh Tử Phong reo lên, anh hôn lên trán Mễ Ái.

- Anh nghe điện thoại xong chúng ta ăn cơm.

- Dạ..

Mễ Ái ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh lên phòng nghe điện thoại, Mễ Ái nở nụ cười xinh đẹp mà sờ lấy môi mình.

Nhìn nồi canh đang nấu sôi sụt, cô nhanh tay tắt bếp rồi dọn thức ăn ra để sẵn trên bàn, bên cạnh Cảnh Tử Phong tuy có một thời gian nhưng cô phát hiện anh rất kén ăn.Nên từ khi hai người bên cạnh nhau mỗi ngày cô đều đến nấu cho anh ăn,như thế anh mới không bỏ bữa.

Reng..reng..

Lúc này cửa nhà vang lên, Mễ Ái vội lau tay vào tạp dề rồi cởi tạp dề ra chạy ra mở cửa..

Mễ Ái không ngờ người đến lại là Đường Hân Nghiêng, lúc mới quyết định qua lại với Cảnh Tử Phong, Mễ Ái không dám hỏi thẳng mọi việc nhưng cũng có nói sơ qua về mối quan hệ của anh với những người phụ nữ khác.Cảnh Tử Phong rất nhanh nói với cô rằng anh hiện tại không có yêu đương qua lại với ai cả, anh còn nói rằng thật lòng nghiêm túc với mối quan hệ của hai người..

Có lẽ vì quá thích người đàn ông này,mấy tháng qua cũng bị hạnh phúc nhấn chìm mà cô ngang nhiên là quên đi cô gái trước mặt này.

Cũng là phụ nữ có đơn thuần cách mấy Mễ Ái cũng nhận ra được giữa Đường Hân Nghiêng và Cảnh Tử Phong có gì đó không đúng, mập mờ không rõ ràng, nhìn xem trời đã tối thế này,cô ta còn xuất hiện tại nhà riêng của anh.Nói không có gì làm sao ai tin, bỗng nhiên trong lòng Mễ Ái dâng lên sự chua xót.

Lúc này Đường Hân Nghiêng cũng âm thầm quan sát Mễ Ái, ánh mắt cô ta qua hung tàn khiến Mễ Ái hoảng sợ..

Đường Hân Nghiêng đanh mặt lại cả giọng nói cũng lạnh nhạt.

- Tử Phong đâu?
Sắc mặt Đường Hân Nghiêng quá đáng sợ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Mễ Ái, khiến Mễ Ái có chút sợ hãi.

Mễ Ái vô tội nói..

- Chờ..chờ một chút..

- Ai thế..?

Mễ Ái chưa kịp gọi Cảnh Tử Phong, anh đã từ trên lầu đi xuống.

Lúc ra đến cửa phát hiện người đến là Đường Hân Nghiêng, ánh mắt Cảnh Tử Phong trầm xuống..

- Tử Phong..

Đường Hân Nghiêng mắt đỏ lên,cô ta nhào vào lòng ôm lấy Cảnh Tử Phong nức nở..

Cảnh Tử Phong nhíu chặt mày, nhẹ nhàng đẩy nhẹ cô ta ra.

- Xảy ra chuyện gì thế?
Mễ Ái đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt to tròn ửng hồng..Cô đi đến lấy túi xách đi ra cửa nói khẽ với Cảnh Tử Phong.

- Ừm..Tổng Giám Đốc,trễ rồi em về trước đây..

Cảnh Tử Phong vội nắm lấy tay Mễ Ái.

- Vào phòng chờ anh một chút, xong việc anh đưa em về.

Mễ Ái vội lắc đầu..

- Không cần đâu, em có thể tự về được.

Nói rồi cô kéo lấy tay Cảnh Tử Phong ra, quay lưng ôm túi xách chạy vào thang máy..

????????????⬅️⬅️.


Đọc truyện chữ Full