DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Duyên Người Thừa Kế
Chương 36: 36: Chiêu Lang


Sở dĩ gọi Đông Quang là lão vì ông ấy bằng tuổi với lão Giang, là bạn học của lão Giang nhưng có vẻ bề ngoài không hề đúng với số tuổi, trông ông ta phong độ hút hồn phái yếu, lúc nào cũng có lớp da trắng mịn cùng vóc dáng thời trang chỉnh tề, trông lão như chỉ ngoài ba mươi.
Lão Quang là một người trầm tính, không ham không muốn, lạnh lùng đàng hoàng chính trực.

Mẹ tôi chưa từng khen ai, vậy mà mỗi khi ai đó nhắc đến lão thì đều nghe mẹ tôi một lời khen hai lời tán thưởng: ‘’Từ trước tới nay đàn ông mà mẹ gặp, kể cả bố con, mẹ thấy chưa ai sánh bằng Đông Cao Quang huống hôg chi là vượt qua ông ấy.’’
Khi Giang Nhiệt Lệ còn là học sinh cấp ba, cô ta với tôi chuyên gia trèo tường trốn học, hai đứa tôi to gan lớn mật nhất trường, thường xuyên trốn khỏi tiết học Toán, Văn...!Có lần bị đám lưu manh chặn đường, suýt chút nữa bị bọn nó cưỡng hiếp lấy mất sự trong trắng rồi, thì được Đông Quang giải cứu.

Có lẽ là duyên số của bọn họ.
Sau này Giang Nhiệt Lệ dần dần trưởng thành, tình cảm với Đông Cao Quang càng ngày càng sâu đậm, thể hiện cũng càng rõ ràng hơn.


Còn hạ mình lẽo đẽo bám đuôi theo đuổi Đông Cao Quang suốt mấy năm.

Đông Quang lạnh lùng, còn Giang Nhiệt Lệ đau lòng, bao năm trôi qua bị từ chối nhưng vẫn không chịu dứt tình với Đông Quang.
Tôi rất ngạc nhiên, Đông Cao Quang là người thế nào chứ, lão ta còn lười xuất hiện đến những đám tiệc linh đình ồn ào hơn cả tôi, người như Giang Nhiệt Lệ theo đuổi suốt bao năm mà còn chưa thể khiến lão lay động, sao hôm nay lại chịu đến nơi này, lại còn ngay lúc tôi đang có mặt ở đây nữa chứ.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn anh ta.
Anh ta lại đập đập lên giường, quay đầu lại hỏi tôi: “Em muốn nằm bên trong hay nằm bên ngoài?”.
Tôi nhìn giường rồi lại nhìn cửa ra vào, thành thực đáp: “Tôi nên về phòng mình ngủ thì tốt hơn.’’
Đông Đông khẽ nói: “Nếu như anh có ý muốn gần gũi em, cho dù em có tìm cách trốn khỏi anh thì kết cục chỉ có một..

Nếu như đây là nhà em chắc hẳn em đã cho anh một trận bầm tím mặt mũi chắc luôn.

Hay là....!em sợ nếu như nằm cạnh một cực phẩm như anh em sẽ chịu không nổi mà tay chân ngứa ngáy.....’’
Đông Đông ngả người tựa vào thành giường, cười nói: “Lần này chú út của anh chịu tham gia tiệc tùng này là vì muốn một trải nghiệm một lần số những thú vui của giới trẻ.

Cho nên đến thăm em tiện đến báo cho em biết ấy mà, có thể là em sẽ không muốn bị chú ấy bất ngờ thấy mình trong hình hài thế này, nên anh báo để em tiện mà tránh mặt.’’
Đông Đông buông một tràng, khiến tâm tư tôi cũng hỗn loạn.

Dường như bên ngoài đang nổi gió to, gió thổi rào rào qua song cửa, tôi buồn bã đứng dậy đi đóng cửa sổ, quay trở lại bên giường, Đông Đông đã chui vào chăn.
Tôi giở chăn với vẻ cực kỳ thân mật: “Anh đang nói gì thế, hình như là anh đang ảo tưởng thì phải, chỉ là tôi sợ chiếc giường này nhỏ quá không đủ chỗ cho tôi lăn cả đêm chứ ai thèm gì anh mà nhiều lời quá vậy.’’
Anh ta nửa cười nửa không, liếc tôi một cái: “Vậy phiền em tắt điện dùm”.
Tôi với Đông Đông người nằm trong đứa nằm ngoài ngủ một đêm không ai thèm động ai.
Đông Đông thở rất sâu, có lẽ đã say ngủ, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa, tôi trằn trọc bên mép giường, lần đầu tiên thấy đêm dài dằng dặc như thế này.
Đông Đông trở mình.

Tôi vội vàng lăn lại sát mép giường hơn.
Sau lưng, Đông Đông cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm em ngủ như lúc trước được không?’’
Tôi nín thở trong giây lát.
Anh ta không nói gì, lại trở mình, tôi lại dịch qua mép giường theo phản xạ có điều kiện.
“Bịch” một tiếng, đã bị rơi xuống đất rồi.
Anh ta cười “phì” thành tiếng: “Nhìn xem, vừa nãy anh còn nghĩ, nếu như anh không ôm chặt lấy em, lúc ngủ say em rơi xuống đất lúc nào không biết, đúng như những gì anh nghĩ.’’

Tôi ủ rũ nói: “Tại anh lấn tôi đó, anh còn dám cười tôi.’’
Anh ta bế phốc tôi lên giường, để tôi nằm bên trong: “Đúng vậy, là do anh lấn chỗ của em, khoảng cách em tránh né anh chỉ đủ cho hai, ba người nằm thôi à, anh thật là hư quá, thật là có lỗi với baby của anh ghê.’’
Tôi đành cười khan hai tiếng.
Vì bao lâu nay không ngủ chung với bất cứ ai, dù là chung phòng với Tử Yên mấy ngày qua nhưng chúng tôi mỗi đứa một giường, tôi trằn trọc không yên, còn Đông Đông thì nằm sát sàn sạt vào tôi, mùi hương trên cơ thể của anh ta thi thoáng vẫn phả tới, tôi không dám thở mạnh càng không dám nhúc nhích, đêm nay coi bộ chịu cực hình rồi.
Tôi đang khó chịu không biết khi nào mới được vào giấc thì Đông Đông đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hoảng hốt nhìn lại anh ta.
Anh ta thờ ơ nói: “À đúng rồi, anh mới nhớ ra một chuyện này”.
Rất cám ơn bạn đã đón đọc.! Chúc bạn nhiều may mắn, đừng vội bỏ qua.! hãy đón chờ tập tiếp theo nhé (♥_♥) Mọi người thả tim, follow me, theo dõi truyện và comment để mình có thêm động lực viết tiếp a.! (✿◠‿◠).


Đọc truyện chữ Full