DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhu Tình Trong Anh
Chương 40: 40: Chỉ Vì Rất Thích Rất Thương Anh


Phùng Thế Phong kéo Hạ Tình về Phùng gia.
Ông bà nội và cha mẹ Phùng đang ngồi trên bàn đánh mạc chược thì thấy con trai lôi kéo con dâu trở về.
Đặc biệt là Hạ Tình được ăn vận rất xinh đẹp, hệt như một nàng công chúa vậy, mẹ Phùng không khỏi kinh ngạc.
"Ôi bé Tình của mẹ đi đâu mà mặc đẹp thế? Chẳng phải lúc sáng Nhã Kỳ bảo đưa con đi chơi sao?"
Mẹ không chú ý đến nét mặt tức giận của con trai, vui vẻ khen thưởng con dâu.
Phùng Thế Phong kéo Hạ Tình lướt qua bàn mạc chược của mọi người, không thèm đáp trả câu nói của mẹ, kéo cô đi một mạch lên tầng lầu.
Anh đi rất nhanh, cô lập chập bước theo anh, chiếc váy vướng víu làm cho cô theo chân anh không kịp, cứ vấp phải bậc thang.

Phùng Thế Phong xoay lại, hai tay vung lên nhấc bổng bế cô trên tay, Hạ Tình vội câu lấy anh, bước chân sải dài nhanh chóng đi lên phòng.
Cô câu lấy anh, gương mặt nhỏ cúi xuống, một cái ngẩn đầu cũng không dám, cô nghe được tiếng nhịp đập trong ngực anh, thật là dữ dội đập lùng bùng.
Anh tức giận rồi.
Phải rồi, cô lén anh tham gia vào đoàn phim, bí mật giấu anh dấn thân vào giới khắt nghiệt như làng giải trí, anh làm sao mà không tức giận được.

Đây là lần đầu tiên Phùng Thế Phong nổi giận với cô, Hạ Tình sợ đến mức trái tim cô muốn lọt ra bên ngoài lồng ngực.
Lên đến phòng ngủ, Phùng Thế Phong bế cô trên tay, giơ cao bàn chân đạp mạnh cánh cửa, cánh cửa bung ra, trái tim Hạ Tình cũng rớt ra ngoài.
"A..."

Tiếng đạp cửa lớn đùng một cái, Hạ Tình giật mình, vai rút lại.
Đạp cửa sao?
Ôi, đáng sợ a.
Anh sẽ không đánh cô đó chứ?
Phùng Thế Phong bế cô đi vào phòng, thả cô ngồi xuống giường.
Anh đứng trước mặt cô, gương mặt tuấn soái khó chịu đến căng cứng.
"Em có biết vừa rồi em đã làm cái gì không?" Anh tức giận, âm thanh trở nên cáu gắt, cô bị quát mắng, ngồi im đến thở cũng không dám, như đứa trẻ phạm lỗi cúi thấp đầu.
"Tại sao em lại làm như vậy? Là Nhã Kỳ bảo em?"
Nhắc đến Nhã Kỳ, Hạ Tình nhanh chóng biện minh, cô ngước mặt lên giải thích, không muốn Nhã Kỳ bị liên lụy.
"Không có, không phải là tại chị Kỳ..."
"Vậy thì tại sao???" Phùng Thế Phong không nhịn được cơn giận, máu nóng trôi lên đầu não, anh tức giận quát lớn.
Hạ Tình vừa ngẩng mặt, bị tiếng quát làm cho thân thể giật bắn, cô nhanh vội cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm lấy nhau tự trấn an chính mình.

Trái tim cô đập loạn, lồng ngực như thể sắp vỡ ra.
"Em...!Em..." La ba lắp lấp, cô sợ quá, sợ đến mức mà môi miệng lẩy bẩy, miệng lưỡi không thể cất ra được lời nào nữa, mười đầu ngón tay lạnh ngắt, cô chỉ biết đang mười ngón tay vào nhau nắm chặt lại.
"Em muốn cái gì? Em muốn cái gì mà lại làm như thế?" Phùng Thế Phong truy vấn, anh đứng trước mặt cô, cô thì ngồi trên giường, ánh mắt của anh giáng xuống đầu cô thật nặng nề.
Cô không thể ngẩn đầu, càng khó mà ngước về phía anh, đầu nhỏ cứ cắm xuống mặt đất, đôi mi rũ xuống che đậy con ngươi ngập trong nước mắt.

"Còn giấu anh, em muốn khiến anh tức chết phải không? Hạ Tình em nói anh nghe xem! Em hôm nay là làm cái gì?!"
Lời anh tức giận, âm thanh anh chỉ toàn là khí nộ, cô không cảm nhận được gì ngoài một luồng nhiệt nóng giận vô cùng bất mãn.
"Em...! Em xin lỗi..." Hạ Tình run run cất lời, mắt cứ cắm xuống, hai hốc mắt cay nồng trực trào nước mắt rơi xuống thấm vào chiếc váy trắng.

Nhưng cô cũng không dám cất ra tiếng khóc, chỉ là giọng run nghẹn lại.
"Bây giờ em xin lỗi thì được cái gì?" Phùng Thế Phong mang theo âm hưởng phẫn nộ, vừa rồi khi cô xuất hiện trên sân khấu, cô có biết có bao nhiêu ánh nhìn dán lên người cô không? Cô có biết trong đó có bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng, bao nhiêu ánh mắt soi mói từng ngóc ngách trên da thịt cô không?
Nghĩ đến lúc đó, Phùng Thế Phong lại càng tức giận, tức đến mức anh lại lần nữa quát lên.1
"Em vừa lòng em chưa?"
Tim Hạ Tình như rơi rớt ra bên ngoài, hai hốc mắt ngày càng nóng hổi.
Anh lớn tiếng quá...
Cô biết cô giấu anh để tham gia vào đoàn phim là cô sai, nhưng mà...!Anh có thể đừng tức giận như vậy được không?
Cô...!Cô biết lỗi rồi kia mà.
"Hôm nay đã được quay phim rồi, em đã được xuất hiện với mọi người rồi, giỏi! Thật giỏi!"
"Chồng...!Chồng ơi" Hạ Tình lấy hết can đảm ngước mặt lên, hai bàn tay nhẹ nâng lên không khí.
"Em còn biết anh là chồng em sao?"

Phùng Thế Phong hỏi một câu đánh thẳng vào trái tim nhỏ dại của Hạ Tình, cô lập tức thu tay lại, hai tay nắm lấy váy của mình, mặt cũng lập tức cúi xuống.
Hai mắt cay xè đi, cánh mũi cũng thật cay, nước mắt trực trào trên hốc mắt rơi tí tách xuống chiếc váy.
"Em có biết một khi em xuất hiện trước công chúng sẽ có bao nhiêu chuyện không? Em có chịu nổi dư luận không? Em chịu được bao nhiêu lời nói của dư luận? Em có chịu nổi không mà lại dấn thân vào quay phim?"
Giới giải trí này có bao nhiêu chuyện tăm tối, anh đã ở trong giới mười năm nay, anh hiểu rõ những góc tối tồi tệ của nó.

Anh không hề muốn cô đi vào nơi tồi tệ như nó, cô sẽ có thể chịu được bao nhiêu sự tàn nhẫn của dư luận?
Cô có biết, đã có biết bao nhiêu nghệ sĩ đã phải tự kết liễu mình vì sự tàn nhẫn của dư luận không?
Một người đàn ông trưởng thành còn khó mà vượt qua được dư luận, nhỏ bé như cô làm sao có thể?
Phùng Thế Phong truy hỏi, anh chất vấn mặc dù cô đã cúi gầm mặt, đôi vai nhỏ run rẩy, hơi thở cô nghẹn lại, mỗi cái hít vào chiếc mũi sụt sịt.

Anh biết cô khóc, anh vẫn không ngừng truy vấn, bởi vì anh rất tức giận, phẫn nộ bùng phát buộc anh phải lớn giọng truy hỏi.
"Em còn giấu anh, em rốt cuộc xem anh là cái gì? Em có xem anh là chồng em không? Trong khi anh đang cố gắng mọi thứ để cưng chiều em thì em lại qua mặt anh, tham gia vào bộ phim mà chồng mình đang quay, như thế...!Em có xem anh là chồng em không?"
"Em nổi tiếng rồi thì được cái gì? Sau bộ phim, em nổi tiếng rồi thì được cái gì? Em có biết nếu em càng nổi tiếng, em sẽ càng phải đối mặt với mấy lời hiểm ác của dư luận không? Em có chịu đựng được không? Em muốn cái gì mà lại làm như vậy?"
"Em nghĩ quay phim là chuyện dễ dàng lắm sao? Dễ dàng với em lắm phải không??? Còn việc nhà với cha mẹ chờ anh về thì khó khăn lắm phải không? Khó khăn với em lắm đúng không???"1
Rất nhiều câu hỏi, rất nhiều bất mãn, rất nhiều thất vọng hiện hữu trong giọng nói của anh, âm thanh phẫn nộ của anh ngày càng lớn, câu cuối cùng như thể đã quát thẳng vào người Hạ Tình.
Anh nhìn cô cúi đầu bật khóc, tay liên tục đưa lên chùi nước mắt nhưng cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ cúi mặt rồi liên tục chùi nước mắt và hít thở thật nghẹn.
Trái tim anh tái lên, từng cái nấc nghẹn của cô cũng như từng nhịp đập trong tâm thất anh, anh xoay mặt đi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy, không muốn bản thân mủi lòng, Phùng Thế Phong nắm chặt hai lòng bàn tay, ngăn cản cơn tái tê trong lòng, ngăn cản lại ý muốn ôm lấy cô mà dỗ dành.
Anh đã cưng chiều cô nhiều quá, anh quá nâng niu cô, anh dung túng cô đến mức cô sinh tật hư hỏng, đã bắt đầu biết không nghe lời, còn qua mặt ah.
Rít vào một hơi thật sâu, giọng Phùng Thế Phong nhẹ hững đi.

"Hôm nay em thành công rồi, anh thật sự rất bất ngờ, anh phục em rồi!"
Dứt lời, bước chân Phùng Thế Phong dậm lên mặt đất, xoay bước rời khỏi phòng, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, phát ra một tiếng.
Rầm!
Hạ Tình không còn giật mình vì âm thanh lớn nữa, vì hai lỗ tai cô chỉ toàn là âm thanh chất vấn vang dội của anh.
Cô nâng hai bàn tay chùi nước mắt, cứ chùi đi hàng nước mắt này lại chảy xuống hàng nước mắt khác, Hạ Tình chùi thế nào cũng không hết, cuối cùng cô không chùi nữa.

Hai tay hạ xuống nắm lấy váy túm lại thành một nắm nhăn nheo, nước mắt tí tách chạy trên gò má.
Anh đi rồi, cô mới có thể ngẩn đầu lên.
"Hức...!Em...!Em xin lỗi..." Cô cất ra tiếng khóc lớn, nức nở khóc nấc lên.
Cô biết cô qua mặt anh là cô sai rồi, cô sai rồi.
Anh đừng giận như vậy, vừa rồi âm thanh của anh chỉ toàn là thất vọng về cô thôi.
Cô vốn không muốn làm anh thất vọng, cô chỉ là...
"Hu..." Hạ Tình lại phải nâng tay lau đi nước mắt, bàn tay cô run rẩy trong không khí lau lấy lau để nước mắt, lồng ngực nặng trĩu nghẹn lại.
Cô vốn không muốn chọc giận anh, càng không muốn làm anh thất vọng, cô chỉ là...
Chỉ là muốn có được tư cách chính thức ở bên cạnh anh, chỉ là...!Cô không muốn mình mãi mãi chỉ là một đứa vô dụng nữa.
Chỉ là...
Chỉ là vì muốn được bên cạnh, chỉ vì rất thích, rất thương anh.
Còn tiếp....


Đọc truyện chữ Full