Edit: Chou
Beta: Ù
Dậy sớm, Lục Nhĩ Nhã thả chi phiếu vào bên gối Lục Nhĩ Dương, giải thích một hồi cho cậu nghe. Nhờ cậu sau khi rời giường trước tiên trả lại Trương Minh Thành số tiền mười vạn kia, số tiền còn lại mang đi mua máy quay phim mới, còn dư bao nhiêu thì để lại trả học phí.
Tối qua Lục Nhĩ Dương thấy Chu Hoài Dịch, nghe được một ít kinh nghiệm từ chỗ người nọ nên càng thêm hăng hái với nhiếp ảnh, ôm quyển giáo trình nhiếp ảnh dày cộp nghiên cứu đến tận 5 giờ sáng mới đi ngủ.
Bị đánh thức vào sáng sớm khó chịu thật sự, kéo chiếc chăn bị đá sang một bên che đầu lại, không nghe được chị gái nói gì.
Lục Nhĩ Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng từ bỏ ý định gọi cậu dậy. Đi đến cạnh bàn ngồi xuống, lấy một từ giấy ghi chú bên cạnh, tính để lại một tờ giấy cho cậu, phòng hờ cậu quên mất.
Trên tệp giấy ghi chú có chữ ký của Chu Hoài Dịch, giống ý hệt như mấy phiên bản được lưu truyền trên mạng, chữ của anh cứng cáp mạnh mẽ, phóng khoáng phiêu diêu, mặc dù viết trên giấy dán ghi chú, cũng đẹp vô cùng.
Nét chữ nết người!
Bên miệng Lục Nhĩ Nhã ngậm ý cười, ngón tay nhẹ nhàng m ơn trớn chữ viết đen như mực.
Sau đó lại lắc lắc đầu cho mấy ý nghĩ không đàng hoàng ra khỏi đầu, cầm bút máy lên, ghi lại lời nhắn ở trang phía sau, chữ viết nhỏ nhắn tinh tế, đối lập với chữ của Chu Hoài Dịch, lại càng đẹp.
Hồi còn học cấp 3, cô từng tham gia thi đấu thư pháp trong liên hoan văn nghệ của trường, hơn nữa còn đạt giải nhất. Nhưng cô lại thích phong cách viết mạnh mẽ khí khái hơn, ngược lại sau khi nhìn thấy chữ viết tay của Chu Hoài Dịch trên Weibo, bắt đầu sao chép chữ viết của anh một cách mất kiểm soát, luyện tập gần hai tháng mà không thể giống hoàn hảo mới dần từ bỏ ý định kia.
Cô thích con trai viết chữ đẹp, thích con trai có bàn tay đẹp, thích con trai có giọng nói dễ nghe. Vừa vặn, Chu Hoài Dịch thỏa mãn tất cả, thời niên thiếu si mê anh cũng không hề vô lý.
Người đàn ông này chính là khuôn mẫu lý tưởng để cô lựa chọn nửa còn lại.
Chỉ cầu mong anh đừng bị tuôn ra thêm ưu điểm nào cho cô biết, nếu không tiêu chuẩn kén chống lại phải tăng lên một bậc, cứ như vậy đại khái sẽ cô đơn cả đời mất.
Thu lại những tưởng tượng lung tung rối loạn, Lục Nhĩ Nhã dán giấy ghi chú lên vị trí dễ thấy, đặt báo thức 10 giờ cho thằng nhóc, nhìn thời gian sắp không kịp mới cầm bánh và sữa bò ra khỏi cửa.
Hôm qua đạo diễn Trợ đã phát cho cô thẻ chứng minh công việc, hiện tại cô có thể tự do ra vào phim trường, cảm giác được nghênh ngang đi vào thật là quá tuyệt vời.
Khi đến phim trường còn 10 phút nữa mới đến 8 giờ, may mà cô không đến trễ, Lục Nhĩ Nhã thở phào nhẹ nhõm, nắm quai đeo cặp sách đi vào, lễ phép chào hỏi những người gặp được trên đường.
Có lẽ coi thường cô làm chuyện lõa th ể, mọi người tuy vẫn sẽ cười chào hỏi lại cô nhưng trong mắt trước sau như một mang theo một tia khinh bỉ nhàn nhạt.
Năng lực quan sát của Lục Nhĩ Nhã là tốt nhất, sao có thể không nhìn ra. Cô tự an ủi mình trong lòng, vẫn lộ má lúm đồng tiền, nhẹ nhàng bước đến phòng nghỉ của Chu Hoài Dịch báo danh.
Cô đã quen với loại chuyện này từ lâu.
Bắt đầu từ lúc cô bỏ học ra ngoài làm công, bạn bè xung quanh cô đều né tránh, ngoại trừ Thư Nguyên biết nội tình ra thì gần như không còn ai tình nguyện tiếp xúc với cô nữa.
Có lẽ là vì nghĩ cô đã làm mấy chuyện đen tối bên ngoài, không muốn giao du với cô, kẻo làm ô uế bản thân. Từ trước tới giờ Lục Nhĩ Nhã chưa bao giờ để ý mấy lời bàn tán như vậy, không cần thiết phải thay đổi cái nhìn của người khác về mình làm gì.
Nếu họ muốn làm người đứng trên đỉnh cao đạo đức, cô cũng chẳng nói được gì hơn. Nếu bọn họ nhận ra đối tượng côn kích không có phản ứng gì, tự nhiên sẽ bỏ qua, sự thật chứng minh cô đã đúng.
Mấy tháng sau khi cô rời khỏi trường học. Học viện điện ảnh được mấy người còn nhớ rõ người tên Lục Nhĩ Nhã này?
Khi nhắc lại cũng chỉ là năm đó có một cô gái thủ khoa cả văn hóa và nghệ thuật thi vào Học Viện Điện Ảnh, sau đó thôi học không rõ nguyên nhân.
Không cần phức tạp, chỉ cần không để ý chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Cách phòng nghỉ của Chu Hoài Dịch một ngã rẽ nữa thì Lục Nhĩ Nhã bị người ta gọi lại, người đó phong biết tên cô, chỉ giọng điệu bình thường gọi một câu: “Người khỏa thân kia, đứng lại.”
Âm thanh không lớn, nhưng trong không gian hành lang mấy mét lại truyền đi rất xa. Người đang khuân vác đạo cụ bên cạnh cũng nhìn qua.
Trong cả ekip này chỉ có một mình cô từng khỏa thân mà thôi.
Lục Nhĩ Nhã nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng khi xoay người lại giãn mặt mày, lộ ra gương mặt tươi cười điềm đạm: “Xin chào, xin hỏi có gì cần giúp?”
Người nói chuyện là một cô gái trẻ ăn mặc trang điểm thời thượng, tóc nhuộm màu đỏ rực rỡ, đánh mắt màu xanh lam sáng, màu môi cũng tươi tắn vô cùng, có lẽ là chuyên viên trang điểm của ekip, Lục Nhĩ Nhã nghĩ.
Người kia đến gần vài bước, ghét bỏ trên mặt càng rõ ràng: “Cô còn đến đây làm gì? Thật sự nghĩ là đạo diễn Chu khen cô hai câu thì cô coi là anh ấy để mắt đến cô thật.”
Lục Nhĩ Nhã không đáp lời, người nọ lại nói: “Tuổi còn trẻ, không muốn kiếm tiền bằng nỗ lực của bản thân, lại luôn nghĩ đi đường tắt, bộ dạng gì vậy chứ?"
Người vây xem nhiều lên, đều bỏ công việc trong tay xuống, ôm tay đứng một bên xem náo nhiệt.
Con người có thói hư tật xấu là thích nhìn người khác bị xấu mặt, vui vẻ khi thấy người khác bị chặn đến đường cùng.
Lục Nhĩ Nhã không thèm để ý một đám “Người đang hóng chuyện” kia, nhưng lại cực kỳ phản cảm với nữ tóc đỏ. Cô không muốn tranh chấp với cô ta, đứng im tại chỗ, xem cô ta còn có thể nói ra lời nói khó nghe gì nữa.
“Một đứa khỏa thân mà thôi, còn không nhận rõ tình hình trước mắt của bản thân à? Cô cho rằng đạo diễn Chu sẽ tiếp tục giao nhân vật cho cô sao? Đối với người phụ nữ không từ thủ đoạn, dựa vào cái gì mà anh ấy phải trọng dụng cô?”
Lục Nhĩ Nhã quả thật không biết nhóm Chu Hoài Dịch còn có người như thế, ừm… “Hận đời”, tuy cô càng muốn nói là cô gái nhỏ ngốc nghếch dễ xúc động.
Rũ mí mắt xuống, giấu đi sự không kiên nhẫn trong mắt: “Cô nhìn thấy tôi không từ thủ đoạn chỗ nào?”
“A, nếu không đạo diễn Chu vì sao không tìm một người khỏa thân có kinh nghiệm khác, mà lại tìm đến một đứa nông thôn miền núi như cô chứ?”
Lục Nhĩ Nhã nâng mắt, khẽ liếc qua đó: “Ngại quá, đứa nông thôn như tôi, ít nhất sẽ không mắng người khác mà không có chứng cứ như cô.”
“Cô...” Mấy người vây xem phát ra tiếng cười nho nhỏ, trên mặt cô gái tóc đỏ không nhịn được, ý giận dữ càng tăng lên: “Tôi không thèm chấp nhặt với cô, một kẻ vì nổi tiếng mà tình nguyện dạng ch ân phục vụ đàn ông, không đáng để tôi tức giận.”
Lục Nhĩ Nhã còn chưa kịp nói gì, lập tức có người đi lên khuyên bảo: “Được rồi, Trương Linh, người ta là người mới, chị không biết gì cả, dựa vào đâu mà chỉ chỉ trỏ trỏ người ta?”
Trương Linh hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc dẫm lên đôi giày siêu cao gót bỏ đi.
Lục Nhĩ Nhã nhìn cô ta biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, thu hồi tầm mắt, cảm kích cười với cô gái vừa nói chuyện giúp cô: “Cảm ơn!”
Cô gái ngại ngùng cào cào tóc: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức ấy mà.”
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mấy người vừa rồi còn thờ ơ lạnh nhạt, đều sôi nổi an ủi, Lục Nhĩ Nhã ngoài cười nhưng trong không cười nói vài lời cảm ơn, đám người vội vàng tản ra, dường như khúc nhạc đệm nhỏ này chưa từng xảy ra.
Cô gái ôm tệp tài liệu qua, vóc dáng không cao, khó khăn lắm mới đứng đến bả vai cô: “Bây giờ chị muốn đi đâu? Chị biết đường không?”
Lục Nhĩ Nhã thành thật trả lời: “Đi phòng nghỉ của đạo diễn Chu.”
Cô gái nhỏ hơi kinh ngạc, thoáng suy nghĩ trong chốc lát: “Chị muốn tìm đạo diễn Chu sao?”
Lục Nhĩ Nhã gật đầu, cô gái kia lại cười: “Đạo diễn Chu không ở phòng nghỉ, anh ấy vừa mới đi phòng cắt nối biên tập, tôi dẫn chị qua đó nhé, đúng lúc tôi cũng muốn đi qua.”
“Được.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Nhĩ Nhã mới biết được tên của cô gái này —— Đường Chanh. Cô ấy vẫn còn là học sinh, có quen biết với nhà sản xuất là Hàn Nham, nhân dịp nghỉ hè đến thực tập trong ekip, tích lũy nhiều kinh nghiệm sau khi tốt nghiệp.
Khó tránh sau khi Đường Chanh mở miệng hòa giải, Trương Linh rời đi ngay, người bên cạnh cũng phụ, hóa ra đều là nể mặt Hàn Nham.
Đường Chanh là người hay nói chuyện, chủ đề gì cũng nói được, Lục Nhĩ Nhã hầu như là cô ấy hỏi một câu đáp một câu, không khí cũng được coi như khá hài hòa, không quá xấu hổ.
Còn chưa đến phòng cắt nối biên tập đã gặp được mấy người Chu Hoài Dịch trên hành lang.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, thông báo với mấy người đi cùng một tiếng, bước chân dài đi về hướng các cô.
Đường Chanh mở miệng trước, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, rõ ràng là có quen biết, cô ấy gọi anh: “Anh Dịch.”
Đôi tay Chu Hoài Dịch đút túi, đứng trước mặt hai người: “Đi thôi, Hàn Nham ở bên trong.” Lời này là nói với Đường Chanh.
Nghe xong lời này, cô gái nhỏ thẹn thùng đập anh một cái: “Em không tới tìm anh ấy, em dẫn đường cho chị Nhĩ Nhã.”
Chu Hoài Dịch nhướng mày, không chọc thủng tâm tư nhỏ của cô gái nhỏ, ngược lại nhìn về phía Lục Nhĩ Nhã: "Đọc qua hết kịch bản rồi sao?"
“Ừm, khá thuộc rồi, hai tổ đầu chắc không thành vấn đề.”
Đường Chanh trừng to mắt, khó hiểu: “Kịch bản gì cơ?”
“Chương Hân Dao.” Lời ít ý nhiều, Chu Hoài Dịch không định nói chi tiết ra, chỗ trốn của nhân vật kia, mọi người trong ekip đều biết, không cần phải giải thích quá tỉ mỉ làm gì.
Đường Chanh kích động nắm lấy cánh tay Lục Nhĩ Nhã: “Vậy sao vừa rồi chị không nói? Làm chị phải bị bắt nạt!”
Trương Linh còn châm chọc cô không biết diễn cũng đến ekip đi lung tung, nếu biết nhân vật nữ 2 là cô, vậy chẳng phải mặt cô ta sẽ bị vả cho rung lên sao?
Lục Nhĩ Nhã nhún nhún vai, không trả lời. Ngược lại Chu Hoài Dịch nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Đường Chanh còn kích động hơn người gặp chuyện là cô, dậm chân kể lại những việc cô trải qua cho Chu Hoài Dịch. Cô gái nhỏ gia giáo tốt chưa bao giờ nói qua mấy từ ngữ thô t ục như vậy, sau khi nói xong trên mặt còn xuất hiện vẻ không được tự nhiên, lại căm giận bất bình vì cô trước mặt Chu Hoài Dịch.
Chu Hoài Dịch hiểu rõ gật đầu, vỗ vỗ đỉnh đầu Đường Chanh: “Em đi vào trước đi, anh còn có việc cần nói với cô ấy.”
“Gì thế! Chuyện này anh mặc kệ hả? Chị Nhĩ Nhã là do anh đưa vào ekip, anh thật sự trơ mắt nhìn chị ấy bị bắt nạt à?”
“Em muốn cho Hàn Nham tự ra đây bắt em vào đúng không?”
Sắc mặt Đường Chanh khẽ biến, đôi mắt đẹp trừng to, vài giây sau liền chậm chạp chạy vào phòng cắt nối biên tập.
Hành lang chỉ còn lại hai người, trong lòng lại dâng lên sự hồi hộp quen thuộc, Lục Nhĩ Nhã ngoắc ngón tay nói nhỏ: “Bây giờ đến địa điểm quay phim ạ?”
Chu Hoài Dịch không có động tác gì, trong mắt mang vài phần ý tìm tòi nghiên cứu, nhíu mày liếc nhìn cô gái một cái, không biết là cảm xúc gì, anh hỏi: “Em không biết giận sao?"
Lục Nhĩ Nhã không rõ nguyên do, mờ mịt nhìn về phía anh: “Chẳng lẽ tôi nên cãi nhau với cô ta?”
Anh âm thầm lắc đầu, Chu Hoài Dịch không nói gì, bước về phía trước. Lục Nhĩ Nhã hiểu ý, không nói một lời đi phía sau anh.
Đương nhiên, gặp được chuyện này, Lục Nhĩ Nhã không thể không có chút tức giận nào. Giống như Đường Chanh nói, cô vẫn là người mới, không, thậm chí còn chẳng được tính là người mới, chỉ là trùng hợp được chọn vào diễn nhân vật Chung Hân Dao này mà thôi, tùy tiện trở mặt với nhân viên đoàn làm phim tất nhiên không phải hành vi lý trí.
Những người trong ekip của Chu Hoài Dịch đều đứng nhất về năng lực. Nếu như làm to chuyện ra, gây đến trước mặt Chu Hoài Dịch, cô cũng không chắc chắn Chu Hoài Dịch sẽ đứng về phía mình.
Nói không chừng bắt đầu từ ngày cô chủ động cởi qu@n áo trước mặt anh, cô trong lòng Chu Hoài Dịch, không khác nhiều so với tưởng tượng của Trương Linh. Nếu còn không hiểu chuyện, gây xích mích với cấp dưới của anh, nhân vật Chương Hân Dao này có tuột khỏi tay cô bất cứ lúc nào.
Người phía trước đột nhiên dừng lại, Lục Nhĩ Nhã cũng dừng lại theo: “Đạo diễn Chu, sao vậy?”
Giọng điệu Chu Hoài Dịch vô cùng bình thản, lại không cho phép phản kháng: “Sau này gặp phải loại chuyện này, trực tiếp phản kháng lại, nếu không giải quyết được thì tới tìm tôi.”
“Hả?”
"Nhớ chưa?"
Lục Nhĩ Nhã phản ứng một lúc, mới gật đầu: “Nhớ…Nhớ rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biệt Lai Vô Dạng
Chương 7
Chương 7