DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biệt Lai Vô Dạng
Chương 46

Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Lễ chiếu đầu diễn ra rất thuận lợi, Chu Hoài Dịch rất có nhân duyên trong vòng, có rất nhiều người đều đây để ủng hộ.

Khi vừa xuống xe, cô đã nhiều thấy một đội ngũ fans cuồn cuộn mênh mông từ phía xa, ngoại trừ vài diễn viên chính, những minh tinh, đạo diễn nổi tiếng và fans của họ đến đây tham gia không hề ít.

Chu Hoài Dịch và Lăng Phỉ có nhiều fans nhất, tiếp theo là Mạnh Duy Đình, cô là ít nhất, nhưng âm thanh hô hào lại lớn nhất, các cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy, thế nhưng thanh âm khi hô to lại vô cùng có khí thế.

Tối hôm qua cô đã nhìn thoáng qua ở fan club official trên weibo, các cô vợ nhỏ của cô nói: “Chúng ta ít người, thì phải lớn tiếng một chút, không thể để anh chồng Nhĩ Nhã của chúng ta thấp hơn người khác một đoạn tại sự kiện này!”

Tuy rằng cô cảm thấy không có gì, nhưng nhìn thấy các fans dụng tâm như vậy, vẫn cảm thấy rất ấm áp. Thừa dịp có cơ hội bước trên thảm đỏ, lôi kéo Chu Hoài Dịch đi đến chụp ảnh cùng fans của mình.

Fans của Chu Hoài Dịch ở bên kia lại không làm, sôi nổi chụp “Ảnh gia đình”, không có cách nào, chỉ có thể đi chụp lại để fans chụp cho đủ. Vốn dĩ đi qua thảm đỏ chỉ cần bốn năm phút, lại kéo dài đến nửa tiếng.

Tiếp xúc gần gũi như vậy với các fans, cũng là việc khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Đi qua thảm đỏ, tâm tình của Lục Nhĩ Nhã vẫn luôn không tệ, đi theo Chu Hoài Dịch vòng quanh khắp nơi trong hội trường, nhận biết không ít tiền bối trong giới.

Phim mới của anh, mấy người anh em tốt kia nhất định sẽ đến. Đàm Lâm tự nhiên không cần phải nói, vẫn luôn đi theo anh, Hàn Nham và Đường Trạch cũng thường xuyên lộ diện, chỉ có Lăng Nại là hiếm thấy một chút.

Nghe nói lần này anh ta phải thức trắng mấy đêm để hoàn thành công việc, thật sự không có thời gian, chỉ có thể chạy đến tham gia lễ chiếu đầu.

Lúc vẫn chưa làm việc cùng Chu Hoài Dịch, Lục Nhĩ Nhã đã nghe nói qua, mấy người này rất có nghĩa khí. Lễ chiếu đầu của các bộ phim điện ảnh của Chu Hoài Dịch, dường như họ chưa từng bỏ qua một buổi nào, sau đó lại cần cù chăm chỉ tuyên truyền tích cực trên Weibo cho anh.

Mới đây thôi, Đường Trạch tiên sinh kết hôn, còn cầm chén rượu oán giận với Chu Hoài Dịch: “Anh Dịch à, tôi có chuyện này muốn nói với anh,  vợ của tôi vẫn luôn nghi ngờ hai chúng ta có một chân với nhau……”

Chu Hoài Dịch cười đáp: “Tìm thời gian rảnh đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với em dâu.”

Cái này, chắc gọi là tình hữu nghị giữa những người đàn ông.

Thu lại sự cảm khái, Lục Nhĩ Nhã vỗ vỗ khuôn mặt, làm nhìn có tinh thần hơn, đổi một ly nước trái cây, nhìn Chu ảnh đế đang cùng những người bạn của mình ôn chuyện cũ, cũng không định quấy rầy, duỗi cổ tìm Lăng Phỉ, cười khanh khách đi về phía cô ấy.

Lăng Phỉ vừa trò chuyện cùng mấy người bạn xong, thấy cô đến đây, nhanh chóng xua xua tay với mọi người, nói vài câu khách sáo, nhìn mọi người rời đi, đứng tại chỗ chờ cô gái kia đi đến.

Khi người đến gần, cô ấy mới dùng giọng điệu kỳ lạ nói một câu: “À, Chu phu nhân đến rồi sao?”

“Nói bậy gì đó?” Lục Nhĩ Nhã ngượng ngùng nhìn xung quanh, thật sự có mấy người tò mò nhìn về phía này, cô xấu hổ gật đầu cười với họ, sau đó mới quay đầu liếc Lăng Phỉ một cái.

“Nói bậy? Cô phủ định mối quan hệ giữa hai người như vậy, không sợ tôi nói xấu cô với anh Dịch sao?”

“Cũng không phải phủ nhận……” Chỉ là không có thói quen lộ mặt ra như vậy.

Lăng Phỉ ngửa đầu, một ngụm uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, lại lấy thêm một ly trong tầm tay, kéo cô đi đến một góc, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, mới nói: “Vết thương trên người đã lành chưa, có để lại sẹo hay không?”

Lục Nhĩ Nhã mở ống tay áo rộng thùng thình ra cho cô ấy xem: “Nhìn không rõ lắm, nhưng mà buổi tối tôi còn phải đi sinh nhật của em trai, sợ nó lo lắng, mới mặc áo tay dài”

Nhìn vết sẹo trên tay cô quả thật đã nhạt hơn so với thời gian trước, Lăng Phỉ yên lòng, câu lấy bả vai cô: “Vẫn còn rất tốt,lành rất nhanh, nhưng để lại sẹo cũng không tốt lắm, dù sao cũng không thể cứ mặc áo tay dài để quay phim được?”

“Cũng không có gì không tốt, trong《 quãng đời còn lại 》trên người Mạc Hà cũng có những vết thương cũ, đến lúc đó đỡ phải hóa trang tạo hiệu quả, nhìn rất thật mà.”

“Cô suy nghĩ thật thoáng.”

“Chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều phải mang vẻ mặt khóc than sao?”

Lăng Phỉ vui vẻ: “Được rồi, cô vui vẻ là được, anh Dịch của tôi tìm được một người như vậy, thật sự bớt lo một chút.”

Hai người đứng nói chuyện trong góc rất lâu, phóng viên sẽ bắt đầu trước, Lăng Phỉ còn ngượng ngùng hỏi cô đầu năm có thời gian rảnh hay không, hỏi một lúc lâu mới biết được, cô ấy và Triệu sư huynh tính toán sang năm sẽ tổ chức hôn lễ, muốn cô làm phù dâu cho cô ấy.

Quen biết còn chưa đến hai tháng, thật sự đã tính đến việc kết hôn rồi sao?

Lục Nhĩ Nhã líu lưỡi, nhưng vẫn đồng ý. Một ngày hai ngày, chắc chắn sẽ có thời gian. Hai ngày trước Chu Hoài Dịch còn nói sang năm anh sẽ đưa cô đi du lịch để thư giãn, xem ra cũng không vội.

Chưa xong, cô gái kia lại hưng phấn hỏi cô: “Này, cô và anh Dịch định khi nào sẽ kết hôn? Tôi thấy anh ấy rất sốt ruột, đừng nói là đến lúc đó lại tổ chức trước tôi, để tôi làm phù dâu của cô nha.”

“Ùm…… Tôi cũng không biết.”

“Cô thật sự cứ để anh Dịch phải chờ đợi sao? Người ta đã đào tim đào phổi đối xử tốt với cô, cô còn do dự cái gì?” Giọng điệu của Lăng Phỉ giống như cô là người không hiểu chuyện, phải nắm lỗ tai cô giáo huấn.

“Loại chuyện này, không gấp được, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt.”

“Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị? Điều tự nhiên như vậy, hôn nhân mà, không bước về phía trước, đều là hoa trong sương mù, dù chuẩn bị như thế nào cũng đều như nhau cả thôi, không bằng cứ mang tâm trạng thử nghiệm một phen xem sao.”

“Nói giống như cô hiểu rõ lắm vậy.” Lục Nhĩ Nhã vỗ rớt tay cô ấy, cũng không để ý cách nói của cô ấy.

Người nọ lại nói: “Cũng không kém nhiều đâu, hiện tại hai người đã ở chung rồi, chỉ thiếu hai tấm thiệp hồng thôi*.” (*thiệp cưới, giấy đăng ký kết hôn)

Cũng là ở chung, nhưng vẫn chưa đến bước cuối cùng kia, vẫn có khác biệt rất lớn với vợ chồng thật sự……

Cụ thể do dự cái gì, chính cô cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy, vẫn chưa đến lúc thích hợp, không thể qua loa.

Đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện trước truyền thông sau khi công bố quan hệ yêu đương, khi bị hỏi về những chi tiết trong tình cảm, đều ở trong dự kiến.

Đây là lần đầu tiên Lục Nhĩ Nhã đối mặt với phóng viên, có chút không thích ứng được, phần lớn thời gian, đều là Chu Hoài Dịch trả lời, cô chỉ cần đứng ở bên cạnh gật đầu mỉm cười phụ họa là được.

Loại việc như Chu Hoài Dịch đã yêu đương, thật sự tương đương với một sự kiện to lớn, người dẫn chương trình vài lần muốn đem đề tài chuyển về bộ phim điện ảnh, đều bị các phóng viên bỏ qua, tiếp tục dò hỏi về đoạn tình cảm thanh mai trúc mã này.

Nghe một hồi lâu, Lục Nhĩ Nhã bắt đầu làm việc riêng, bên kia đang nói về cái gì, cũng không đi vào tai cô, nhưng cô vẫn vô cùng hoảng hốt khi nghe phóng viên hỏi:: “Trong phim Tề Cẩn Du và Chương Hân Dao đều là những cô gái tốt, nếu là ngài, ngài sẽ chọn người nào làm bạn đời của mình?”

Chu Hoài Dịch mím môi tự hỏi, lại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, đáp: “Những người trong phim hầu hết đều mang sắc thái diễn xuất, không chân thật, nhưng nếu nói về người thật, tôi chọn Lục Nhĩ Nhã.”

Lời này nghe rất quen tai, Lục Nhĩ Nhã biết anh đang nói đến việc cô làm chuyện ngu xuẩn trong phòng nghỉ, chẳng qua anh chỉ nói lại lời cô từng nói, thế nhưng lại mờ ám đến cực điểm.

Người xem dưới đài chưa kịp phòng bị đã được cho ăn một ngụm cẩu lương, nhưng vì câu trả lời vô cùng thông minh của Chu ảnh đế mà vỗ tay khen ngợi, ý cười tràn đầy

Tràng vỗ tay kết thúc, lại có phóng viên hỏi: “Nếu đã cầu hôn thành công, có phải nên suy xét đến việc kết hôn không?”

Chu Hoài Dịch cầm tay cô, giọng điệu mang ý cười: “Việc này còn phải xem ý của cô ấy.” Lời là nói với giáo viên, nhưng ánh mắt lại dừng trên người cô.

Một câu liền đem chủ đề chuyển đến trên người cô, đầu óc Lục Nhĩ Nhã xoay chuyển thật nhanh, nhưng dù nghĩ như thế nào thì cũng không tìm ra câu trả lời thích hợp, chỉ có thể khô cằn trả lời: “Đến thời điểm thích hợp tôi sẽ suy xét.”

Phóng viên vẫn chưa lên tiếng, Chu Hoài Dịch đã nói trước: “Thời điểm thích hợp là khi nào?”

Lục Nhĩ Nhã trừng mắt liếc anh một cái: “Anh là phóng viên sao?”

“Không phải, nhưng anh muốn biết.”

“Em không nói!”

Có lẽ cảm thấy để hai người trao đổi như vậy không hợp lý lắm, người dẫn chương trình lại nói xen vào, mới đem lực chú ý của mọi người chuyển đến《 sau cơn mưa 》. Đây là lễ chiếu đầu của bộ phim, sao lại biến thành hiện trường vợ chồng hai người ngược cẩu độc thân chứ? Không thể hiểu được……

Phóng viên sẽ đặt câu hỏi một nửa thời gian, bộ phận phía sau, chính là tuyên truyền tin tức và trình chiếu bộ phim. Sau khi phát sóng, các diễn viên sẽ cùng khách khứa chụp ảnh lưu niệm, sau đó buổi công chiếu sẽ kết thúc.

Lần đầu tiên Lục Nhĩ Nhã thấy Lư Chu Chu, chính là khi buổi tiệc khánh công ở lễ chiếu đầu kết thúc.

Nói là tiệc khánh công, thật ra cũng náo nhiệt như khi đóng máy. Đàm Lâm chỉ mời những người bạn tốt nhất, nhân viên công tác cũng không có mấy người, tính toán một chút, cũng chỉ có hai mươi mấy người thôi.

Trong một căn phòng lớn, tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau nói về những việc xảy ra gần đây, nói về công việc và những việc thường ngày, không khí vô cùng hòa hợp. Ngày thường đều vội vàng làm việc, khó có được một lần tụ hội như vậy.

Lục Nhĩ Nhã nghĩ đến việc buổi tối có thể gặp cậu nhóc nhà mình, liền ngồi trong một góc, nói chuyện trên WeChat với cậu, thuận tiện gọi điện thoại cho cô nhóc Thư Nguyên đang bận rộn quay phim ở Bắc Kinh, sau khi cô trả lời mấy lượt tin nhắn, lại thấy Chu Hoài Dịch đang ngồi bên cạnh một cô gái nhu thuận trẻ tuổi.

Cô gái kia hình như rất sợ người lạ, lại vừa mới vào nghề, cũng không thân quen với những người khác, mấy ngày nay cũng chỉ có Chu Hoài Dịch và Úc Hoài An có chút quen thuộc với cô ta, Úc Hoài An vội vàng chạy về Bắc Kinh để xử lý công việc, đương nhiên chỉ còn Chu ảnh đế là một người có thể dựa vào “Dựa vào”.

Như thế thật sự rất giống cô khi vừa tiến tổ, Lục Nhĩ Nhã cười cười, không nghĩ nhiều, cô nghĩ nên đến chào hỏi người mới một chút mới đúng, dù sao thì sắp tới đoàn phim cũng sẽ nghỉ ngơi 3 tháng.

Vẫn còn chưa đi đến, điện thoại đã vang lên, cô nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, nở nụ cười đi ra ngoài cửa, đi đến hành lang nhận điện thoại của em trai bảo bối

Trước kia ở nhà thì không cảm thấy, hiện tại sau khi cậu nhóc kia đi học hai tháng, cô liền nghĩ không được, nói không xong, khi không có việc gì quan trọng, cô cũng muốn nghe được âm thanh của cậu.

Hẹn xong thời gian với Lục Nhĩ Dương, lại đối chiếu số nợ trong nhà với từng đối tượng một chút, bảo đảm không có sai sót, sau đó trả hết, mới thật sự cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Mấy năm nay, vì những việc này, cô không thể không nhọc lòng, nhưng sau khi giải quyết, lại cảm thấy không chân thật.

Vẫn còn kịp trả tiền trước khi con trai nhỏ của sư bá làm phẫu thuật, còn có thể cho họ mượn chút tiền để gom đủ chi phí phẫu thuật, cuối cùng cũng giúp đỡ cho họ được một chút.

Khi đó hai chị em họ không có tiền ăn cơm, các vị sư bá tiếp tế không ít, mặc dù những cái đó điều là ý kiến của sư mẫu, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự giúp đỡ của họ.

Học phí của Nhĩ Dương, tiểu sư bá đã trả giups họ hai lần. Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo, những việc này, cô và Nhx Dương đều ghi tạc trong lòng, hiện tại đã có năng lực để báo ơn, đương nhiên là rất tốt.

Cô đã nói chuyện cùng vài vị sư bá, võ quán sẽ hoạt động một lần nữa, những gì lão tổ tông lưu lại, không thể chặt đứt ở thế hệ của họ được, hiện tại tài chính không thành vấn đề, cần suy nghĩ về chuyện này một cách nghiêm túc.

Có thể trở lại nghề cũ, các vị sư bá đều rất vui, qua một thời gian nữa, chắc sẽ được tổ chức lại.

Có lẽ lúc bắt đầu lại sẽ không quá thuận lợi, dù sao ở Thành đông, còn có nhà họ Triệu thanh danh hiển hách, nhà họ Lục mặc dù dựa vào danh khí mấy năm nay, nhưng đại sư phụ không có ở đây, chắc chắn không còn hấp dẫn như trước nữa.

Nhưng cũng không sao, hiện tại không cần nhìn tiền lời, ít nhất, cũng phải truyền lại công pháp gia truyền của nhà họ Lục, mới không cô phụ sự chờ mong của lão tổ tông.

Đọc truyện chữ Full