*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Nhiên chạm lên khuôn mặt của Vân Thư, bàn tay của anh chạm lên sống mũi cô dừng lại ở cằm, anh nhấc cằm cô lên hôn lên khóe môi của cô.
Lần này, anh còn vươn đầu lưỡi ra, càng khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng.
Bởi vì cả hai đều không có kinh nghiệm, trải nghiệm lần đầu không được tốt lắm, sau khi hôn xong không phải là răng chạm nhau thì cũng là cắn vào lưỡi đối phương.
Nhưng bây giờ cả hai đang rất phấn khích, nên họ không để tâm đến mấy điều này.
Sau khi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt của cả hai đều đỏ bừng, kèm theo tiếng thở dốc.
Vân Thư cảm nhận có thứ gì đó chạm lên người cô, cô không còn là cô bé ngây thơ, nên khuôn mặt cô ngày càng đỏ, giống như con tôm bị luộc chín.
Cô có chút lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng nhan sắc trời ban của Phó Nhiên, trái tim cô đập ngày càng nhanh.
“Phó, Phó Nhiên…” Vân Thư giơ tay lên che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không muốn Phó Nhiên nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của cô, “Anh chạm… chạm phải em rồi.”
Nói xong, cô còn định di chuyển cái mông nhỏ của mình
Phó Nhiên hít thở một hơi thật sâu, anh ôm chặt lấy người trong lòng, cố gắng kìm chế ngọn lửa trong lòng: “Thư Thư, ngoan, em đừng di chuyển.”
Vân Thư rất muốn phản bác, nhưng cô ngại không dám nói ra, nên đành phải ngồi im.
Đầu của anh chạm gáy của cô, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy phần da phía sau cổ, cơ thể mềm nhũn, trái tim của cô ngày càng mất kiểm soát.
Nhưng chờ mãi không thấy người đàn ông kia hành động, anh vẫn ôm lấy Vân Thư, tay của anh chỉ chạm vào chỗ mà anh đang ôm, anh không hề có ý định tiến lên phía trên.
Vân Thư khó hiểu, rõ ràng cô cảm nhận được anh muốn…
Vân Thư thì thầm vào tai anh, anh càng ôm cô chặt hơn.
“Thư Thư, ngoan nào.” Phó Nhiên hôn lên vành vai của Vân Thư, giọng nói anh khàn khàn, anh cố trấn an cô, “Xin lỗi vì đã làm cho em sợ.
Em cố chờ một chút, em cố chờ anh một chút.”
Vân Thư nhấp nháy khóe môi, nói: “Không, em không hề sợ.”
Vân Thư nghĩ thầm, cô đã nói rõ như vậy rồi, chắc là anh cũng hiểu được ý của cô.
Và đúng như vậy, Phó Nhiên hiểu được ý của Vân Thư, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Đã muộn rồi, em mau đi ngủ đi.”
Vân Thư:… Meo meo meo???
—— Đúng vậy, Phó Nhiên tự làm theo ý của anh, chứ không phải làm theo ý của Vân Thư.
Vân Thư phồng má lên, cô rất tức giận.
Chỉ còn một chút nữa thôi!“Đại Vĩ, anh sắp xếp công việc cho em?”
Trương Đại Vĩ đã giải quyết xong chuyện hợp đồng của Kim Viện.
và anh ấy đã hiểu hơn về hoàn cảnh của cô gái này.
Anh ngay lập tức đưa tiền cho cô ấy, nói cầm tiền về chữa bệnh cho mẹ và trả nợ cho gia đình.
Thực ra, số tiền này là do Vân Thư nhờ anh ấy đưa cho Kim Viện, sau khi anh ấy biết chuyện, cũng cho cô ấy thêm ít tiền.
Số tiền đó là cho Kim Viện vay, còn ghi cả giấy nợ, cùng lãi suất.
Cho vay trong bao lâu và hạn trả như thế nào.
Thoạt nhìn qua có vẻ như hai người bọn anh là kẻ máu lạnh không có tình người.
Nhưng điều này khiến cho Kim Viện yên tâm hơn, cô ấy vui vẻ nhận số tiền đó.
Tý nữa, phải giúp cô ấy đi tìm công việc, nếu không cô ấy lấy đâu ra tiền để trả nợ?
Cho nên lúc Vân Thư gọi điện đến, Trương Đại Vĩ đang dẫn Kim Viện đi thử vai diễn.
Trương Đại Vĩ nghi ngờ nói: “Không phải em muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Vân Thư chu môi lên, nói: “Xin anh đừng có nhiều chuyện như vậy?”
Trương Đại Vĩ suy nghĩ một lúc, liền đoán ra được: “Có phải Phó tổng lại từ chối em đúng không?”
“Trương Đại Vĩ, anh lắm lời vừa thôi.” Vân Thư lạnh lùng nói, “Trong vòng một ngày anh phải đi tìm cho em một công việc, nếu không anh chết chắc!”
Trương Đại Vĩ có thể khẳng định, Vân Thư bởi vì bị Phó Nhiên từ chối, nên bây giờ đang rất tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, có phải mọi người rất muốn ăn thịt đúng không?
Maple Leaves: Nhưng rất tiếc, chuyện tình cảm hai người này diễn ra theo từng giai đoạn một.
Nên mọi người cố chờ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 19 | Chương 21→
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 19
13 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
2 Votes
Chương 19: Nụ hôn đầu tiên
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Vân Thư ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy sắc mặt Phó Nhiên, lúc này cô mới cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.
Cô ngay lập tức thu tay lại, nở nụ cười đáng yêu: “Em, em đi ngủ đây…”
Nói xong, cô ngay lập tức đứng dậy bước xuống đất, định trốn vào trong ổ chăn của mình.
Phó Nhiên không hề ngăn cản cô, anh im lặng quan sát hành động của cô, một bước, hai bước, ba bước….
Anh đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cánh tay nhỏ của Vân Thư, dùng sức, Vân Thư lại quay về chỗ cũ, vòng eo của cô bị cánh tay rắn chắn của anh giữ lại.
Vân Thư không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô trợn tròn mắt lên nhìn, một giây sau một khuôn mặt đẹp trai ngày càng tiến lại gần, đôi mắt của cô ngày càng trợn lớn hơn, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu, giống như chú mèo nhỏ đã bị kẻ địch dồn đến chân đường.
Người đàn ông giữ lấy gáy của cô, không cho phép cô chạy trốn, giọng nói của anh rất u ám: “Thư Thư, lần đầu tiên anh cảnh báo em đáng lẽ ra em nên rút lui.”
Lần thứ hai cảnh cáo, em có trốn cũng vô dụng.
Vân Thư hoảng sợ, cô cố vùng vẫy, càng khiến người đàn ông kia siết chặt tay lại giống như xiềng xích gông cùm.
Cô cắn chặt môi lại, run rẩy nói: “Phó Nhiên, mau thả… Á!”
Dáng vẻ mong manh yếu đuối của Vân Thư, khiến cho anh không thể kìm chế được nữa, anh làm theo bản năng của mình, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Anh lướt nhẹ trên khóe môi của cô, hai bờ môi từ từ chạm vào nhau, sau khi hơi thở hai người dần hòa vào nhau, anh mới tiến vào bên trong, mang theo sự dịu dàng cùng ấm áp, Vân Thư từ bỏ kháng cự, cô từ từ đắm chìm vào trong nụ hôn.
Phó Nhiên vứt cái chăn ngăn cản giữa hai người ra, anh ôm chặt lấy Vân Thư, cả cơ thể cô dựa vào lồng ngực của anh, cô hoàn toàn bị anh khống chế.
Anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn nhiều hơn.
Anh muốn mình cùng Vân Thư cùng nhau trải qua những cảm giác ngọt ngào.
Phó Nhiên mở mắt ra, bờ môi hơi hé mở.
Lúc này, Vân Thư cũng mở mắt ra nhìn, ánh mắt tràn ngập sự thắc mắc, giống như không hiểu vì sao anh lại dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, yết hầu của Phó Nhiên liên tục di chuyển, hơi thở nặng nề, anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Vân Thư, từ cái mũi nhỏ, bờ môi đỏ thắm.
Đôi mắt anh dần tối sầm lại, như đang ẩn giấu một cơn lốc xoáy.
Đột nhiên Phó Nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Vân Thư.
Và cũng kể từ đó, cốt truyện chính thức tan thành trăm mảnh.
Vào một ngày nọ, Phó Nhiên nổi hứng muốn đi ghé thăm một đoàn làm phim do công ty anh làm chủ đầu tư, khi đó Vân Thư cũng đang quay phim ở đó, chỉ là cô làm việc ở đoàn làm phim khác, nhưng hai đoàn làm phim lại rất gần nhau.
Ở trong cốt truyện, Phó Nhiên tình cờ đi ngang qua đoàn làm phim của Vân Thư.
Anh vô tình nhìn thấy Kim Viện đang cãi nhau với người đại diện.
Nhìn thấy cô gái trẻ dù bị sỉ nhục một cách thậm tệ nhưng vẫn kiên cường bất khuất.
Phó Nhiên nảy sinh lòng thương hại.
Anh đưa cho Kim Viện một tờ chi phiếu, từ đó làm chỗ dựa cho cô ấy, cho đến khi nữ chính xuất hiện.
Nhưng Phó Nhiên lại nhìn thấy Vân Thư trước khi gặp Kim Viện.
Đoàn làm phim đang quay một bộ phim cổ trang.
Vân Thư vào vai đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, nên tạo hình của cô rất đẹp, mà bản thân cô vốn dĩ cũng đã sở hữu ngoại hình xinh đẹp, khiến cô càng đẹp đến mức không có từ ngữ nào để miêu tả.
Không biết chuyên viên trang điểm nào đã điểm giữa trán cô hình hoa đào, nhìn cô thực sự giống tiên nữ hạ phàm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Vân Thư, còn trong lòng Phó Nhiên thì nảy sinh ra dục niệm, anh muốn hái bông hoa đào đó xuống, nghịch từng cánh hoa, cuối cùng cho bông hoa đó vào miệng ăn.
Để cơ thể cô và anh hòa trộn lẫn nhau.
Phó Nhiên bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ, anh vội vã rời đi.
Khi quay trở lại, trong tay anh không biết từ lúc nào đã cầm theo tấm chi phiếu.
.