DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Hệ Thống Bói Toán
Chương 40: 40: Không Xui Không Lấy Tiền


Buổi sáng không phải thời điểm đông khách đến chơi công viên, Lâm Xuân đến escape room trước, sau khi bói được vận rủi của một vị khách thì cô mới ngồi tàu điện ngầm để tới công viên.
Đến công viên, cô gọi điện cho bạn của Thang Minh Hú, khoảng 15 phút sau, một anh chàng đẹp trai, khí chất khác hẳn Thang Minh Hú đã đi ra.
Thấy anh đến, ánh mắt Lâm Xuân bỗng sáng lên.
“Anh không phải bạn trai của Thang Minh Hú.” Dường như anh biết ánh mắt sáng rực của Lâm Xuân đang thể hiện điều gì nên đã giải thích rất nhanh.
“À.” Gương mặt Lâm Xuân bỗng toát lên vẻ tiếc nuối.
“Sao con gái tụi em bây giờ cứ ship nam nam thế?” Anh chàng cực kì bất lực.
“Em chỉ hóng hớt thôi, xin lỗi anh nhiều ạ, anh đừng để tâm.” Lâm Xuân vội vàng nói xin lỗi, với trai thẳng bình thường, bị nhận thành gay sẽ khiến người ta rất khó chịu.
“Không sao, anh là Dương Đông.” Anh tự giới thiệu bản thân.
“Chào anh Đông, em là Lâm Xuân.” Cô cũng giới thiệu mình.
“Đeo thẻ nhân viên lên, đi vào với anh.” Dương Đông đưa cho Lâm Xuân một cái thẻ nhân viên, sau đó chào hỏi bảo vệ đang đứng ngoài cổng công viên rồi dẫn cô đi qua cổng phụ.

Anh vừa đi vừa giới thiệu với cô: “Nhân viên của công viên có thể vào thẳng cổng phụ nhưng nhất định phải thông báo với ban quản lý.

Hôm nay coi như em đi làm thêm nên anh cũng không báo cáo, sau này cũng như hôm nay, trước khi đến em gọi cho anh, anh qua đón em.”
“Cảm ơn anh, làm phiền anh quá ạ.” Lâm Xuân nói cảm ơn liên tục.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Dương Đông dẫn cô đi qua các khu trò chơi ở công viên, đi ngang qua tàu lượng siêu tốc, băng qua thuyền hải tặc rồi lại vòng qua thác hải thượng, đến một hòn non bộ.
“Nhà ma đây.” Dương Đông chỉ vào hòn non bộ.
Lâm Xuân quan sát cẩn thận, nhận thấy hòn non bộ không phải hòn non bộ thật, mà là một ngôi nhà được thiết kế thành hình ngọn núi.

Không gian không rộng lắm, chỉ khoảng 200 mét.

Ở giữa hòn non bộ có một cánh cửa tối đen, trên cửa treo một tấm bảng cũ kĩ, hai chữ “Nhà Ma” được viết bằng sơn đỏ, có lẽ để tạo nên bầu không khí kinh dị nên cụm “Nhà Ma” trông có vẻ đẫm máu, phối với khung cảnh tối tăm, toát lên một sự kì dị.

Bên cạnh cửa có một tấm bảng viết giá vé vào cửa bằng bút highlight màu xanh: 30 tệ/người.
“Hồi trước em cũng không nhận ra ở đây còn có nhà ma nữa đấy.” Lâm Xuân học bốn năm đại học ở thành phố Tấn, cũng từng đến công viên giải trí nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra trong công viên lại có một nhà ma như thế này.
“Anh kí hợp đồng vào mùa thu năm ngoái, đầu năm nay mới cải tạo xong.

Thực ra anh định làm escape room như Thang Minh Hú, nhưng lắm yêu cầu quá nên cuối cùng cũng thôi, đổi sang nhà ma.” Dương Đông giải thích.
Hóa ra năm nay vừa mới sửa xong, thảo nào mình lại không biết.

Lâm Xuân tò mò đi vào trong quan sát: “Có sợ không ạ?”
“Không thì vào trải nghiệm thử xem?” Dương Đông hỏi.
“Không, không.” Lâm Xuân xua tay lia lịa.
– Không lấy tiền em đâu.
– Không phải chuyện tiền nong, em đi một mình… Không dám vào đâu.
“Em đóng vai nhân vật trong escape room mà sợ ma hả? Nếu anh nhớ không nhầm, escape room của Thang Minh Hú là cửa hàng quan tài.” Dương Đông ngạc nhiên nhìn cô.
“Đi dọa người khác có giống với việc người ta dọa mình đâu anh.” Mình dọa người khác thì mình sung sướng thích thú, còn người khác dọa mình thì đấy là sự sung sướng thích thú của người ta chứ.
“Thôi được.” Dương Đông mỉm cười, cũng không ép buộc cô mà chỉ đứng cạnh chiếc bàn ở ngoài cửa rồi nói: “Thang Minh Hú bảo anh chuẩn bị cho em một cái bàn là được nên anh sắm cho em cái này.

Em xem em còn cần gì nữa không, để anh giúp cho.”
“Được rồi ạ, thế này là tốt lắm rồi.” Đã nhờ người khác giúp đỡ rồi, Lâm Xuân nào dám đòi hỏi nhiều.

– Ừ, thế em ở đây nhé, anh vào trong làm việc, có việc gì em cứ vào trong tìm anh là được.
“À, em có thể mượn phòng thay đồ ở đây để thay quần áo được không ạ?” Lâm Xuân ngượng ngùng hỏi.
“Tất nhiên là được rồi, để anh dẫn em đi.” Dương Đông dẫn cô vào phòng thay đồ rồi vội vàng làm việc của mình.
Phòng thay đồ của nhà ma đáng sợ hơn escape room rất nhiều, trong phòng toàn xương cốt, mặt nạ quỷ, nội tạng người các loại, Lâm Xuân ở một mình trong phòng mà sợ chết khiếp, thay đồ với tốc độ nhanh nhất rồi chạy ra ngoài.

Sau khi đi ra, cô mở balo lấy tờ áp phích to đùng mà cô đã làm suốt cả đêm, dán nó lên một bên bàn mà cô dùng để xem bói.

Tiếp đến, cô lại lôi quả cầu pha lê và cốc nước ra khỏi balo, hoàn thành công tác chuẩn bị.
Mới bắt đầu được nửa tiếng đồng hồ, Lâm Xuân hẵng còn hào hứng đến khách ghé thăm, nhưng đợi thêm nửa tiếng, chẳng có ma nào đến xem bói nên cô thấy hơi nhàm chán, bắt đầu lấy điện thoại ra lướt web.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy có người đang đọc dòng chữ cô viết trên tấm áp phích.
– Nữ phù thủy xem bói, chỉ xem chuyện xui xẻo, một lần 10 tệ, không xui không lấy tiền.

PS: Người may mắn không nên đến đây.
Lâm Xuân nghe thấy tiếng nên đã ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời, nom như học sinh cấp ba.

Cô mỉm cười với cậu rồi cúi đầu dùng điện thoại tiếp.
“Này, chị không làm ăn à?” Chàng trai thấy cô phù thủy không thèm đoái hoài đến mình, chẳng có ý định mời chào khách nên không khỏi tò mò.
“Làm chứ.” Lâm Xuân trả lời.
“Thế sao chị không mời chào em xem bói?” Cậu hỏi.
Cô chỉ vào dòng chữ trên tờ áp phích, hỏi: “Trên này chị viết cái gì?”
– Nữ phù thủy xem bói.
– Câu thứ hai.
“Chỉ xem chuyện xui xẻo…” Cậu ngừng lại, hỏi: “Chị không định nói em sắp gặp phải xui xẻo đâu nhỉ.”
“Em phải xui thì mới là khách hàng của chị, chị không nói gì với em tức là em không xui rồi đấy.” Bây giờ cậu đang đứng trước mặt cô, nếu cậu xui thì ống đựng quẻ đã lắc lư từ lâu rồi.
“Nên em là người may mắn à?” Cậu nghe xong thí hí hửng lắm.
“Ít nhất hôm nay em sẽ không gặp xui.” Lâm Xuân khẳng định.
“Poster quảng bá của chị hay ho thế.” Cậu bỗng thấy hứng thú: “Chị nói chị chỉ bói chuyện xui xẻo, đã thế còn không xui không lấy tiền, nhìn đã biết là không muốn làm ăn rồi, dù gì cũng chẳng ai sẵn lòng tiêu tiền để xem vận rủi đâu.

Nhưng sau đấy chị còn viết, người may mắn đừng nên tới đây, câu này làm người ta muốn đến xem thử.

Cách PR của chị như mấy người chơi oẳn tù tì bán dưa hấu trên Douyin đó, trông giống kiểu mình tặng dưa hấu nhưng thật ra lại lãi được cả đống tiền.”
(*) Chơi oẳn tù tì tặng dưa hấu: Khách chơi oẳn tù tì với chủ cửa hàng, nếu thắng thì sẽ được tặng dưa hấu, còn nếu thua thì phải bỏ tiền để mua dưa hấu của cửa hàng.
Ít nhất vừa rồi được phán may mắn nên cậu cũng rất vui, chị phù thủy chơi bài tâm lý đỉnh quá.
Lâm Xuân không hiểu vì sao mình viết đúng sự thật lên poster mà lại bị coi thành người bán dưa hấu trên Douyin, Cô cũng không giải thích mà chỉ nói: “Em trai may mắn này, em đến chơi nhà ma đúng không, mau vào đi, ở trong vui lắm.”
Cô không biết nhà ma có vui không, nhưng mình đã mượn địa điểm của người ta rồi nên tự nhiên cũng muốn PR một cách ngốc nghếch như vậy.
“Em đang đợi bạn…” Nói rồi, cậu bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, đương định ngoảnh mặt lại thì thấy năm bạn con trai con gái tràn ngập hơi thở thanh xuân bước đến, trong đó có một cậu bé ngoại quốc tóc vàng.
“A Kiệt, cậu đứng đây làm gì thế, mua vé xong rồi à?” Đang nói chuyện thì cả năm đã đi tới gần.
Trác Lăng Tuyết, nữ, 17 tuổi, chạy nhanh quá nên bị sái chân.
Corey, nam, 16 tuổi, xin mời xem quả cầu pha lê để biết tình hình cụ thể.
Hả?
Quả cầu pha lê là thế quái nào? Không phải hệ thống bói toán chỉ luôn xem quẻ thôi à?
“Bảo thủ, tôi là hệ thống bói toán chứ đâu phải là hệ thống xem quẻ không.” Giọng nói lạnh lùng của hệ thống đan xen cả nét ngạo mạn.

Nhưng tôi dùng mãi rồi, cậu vẫn luôn xem quẻ còn gì.
“Đây là sự lựa chọn của hệ thống sau khi kết hợp giữa bối cảnh con người và môi trường sống của vật chủ, trong môi trường sống của vật chủ, phương thức xem bói phổ biến nhất là xem quẻ.” Hệ thống giải thích.
Lâm Xuân hiểu rồi, ý của hệ thống là nó có thể xem bói bằng bất cứ hình thức nào, chỉ là trên mảnh đất Trung Quốc, khi nhắc đến bói toán thì mọi người sẽ nghĩ ngay đến xem quẻ, vậy nên hệ thống mới áp dụng việc xem quẻ.
Thế tại sao hôm nay tự dưng lại xuất hiện quả cầu pha lê?
“Bởi vì trong môi trường sống của đối tượng xem bói thứ hai, quả cầu pha lê là cách xem bói phổ biến nhất.” Hệ thống đáp.
Không phải lựa chọn dựa trên môi trường sống của vật chủ à? Vừa mới nói ra mà đã tự tát vào mặt mình rồi?
“Tôi thấy cô rất thích hóa trang thành nữ phù thủy nên phối hợp với cô thôi.” Hệ thống trả lời.
Lâm Xuân không nói gì, thôi được, cô thích hóa trang thành nữ phù thủy thật, trông đẹp hơn và bí ẩn hơn cái áo đạo sĩ nhiều.

Quan trọng hơn nữa là, bộ đồ phù thủy là hàng có sẵn, chỉ cần lấy về và mặc luôn, không cần tốn thêm tiền mua đồ.
“Hay ho thế, để tớ thử.

Chị phù thủy, chị thấy hôm nay em có xui không?” Một giọng nữ hồn nhiên vang lên trên đầu Lâm Xuân.
Cô ngẩng lên, nhìn thấy sáu em học sinh cấp ba đang vây quanh bàn mình, người nói chuyện với cô là một em gái tóc ngắn nghịch ngợm, căng tràn năng lượng, chỉ nhìn thôi đã làm người ta thấy hạnh phúc rồi.
“Em muốn xem bói hả?” Lâm Xuân hỏi.
– Vâng.
– Đọc lời giới thiệu đi.
“Em đọc rồi, chỉ xem vận xui thôi mà, nói cách khác, những người mà chị bói được đều sẽ gặp xui xẻo, em cũng muốn xem.” Cô bé nói.
“Thế nhỡ chị bói ra được thì em cũng không thấy xui à?” Lâm Xuân nghĩ mình phải nói hết ra đã, nếu không sau này sáu cô cậu tự dưng đi làm phiền cô thì cô không gánh được đâu.
“Không đâu ạ, bói ra vận xui thì mình vẫn có thể nghĩ cách để tránh mà, Còn nếu không xem được thì chứng tỏ hôm nay em may mắn.

Nghĩ thế nào cũng thấy đây là chuyện tốt, sao lại xui được cơ chứ.” Cô bé đáp lời.
“Nhóc con, em còn bé mà lanh thế.” Lâm Xuân rất thích khách hàng lạc quan và thông minh như thế này, đã thế còn hiểu được ý nghĩa dòng chữ cô viết trên áp phích.

“Ra đây, ngồi xuống, để chị xem hôm nay em có gặp xui không nào.”
Cô bé cười toe, lách qua nhóm bạn đang tò mò rồi ngồi xuống ghế: “10 tệ đúng không ạ, quét mã ở đâu vậy ạ?”
“Không vội, xem bói xong rồi tính, không xui không lấy tiền.” Lâm Xuân kéo tấm vải đen đang che quả cầu pha lên ra rồi nói với cô bé: “Nào, em đặt tay lên đây.”
Cô bé nghe lời đặt tay lên, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Các bạn ở sau lưng cô bé, kể cả bạn nam đang đứng trước mặt cô cũng tò mò nhìn quả cầu.
“Cho chị biết tên của em.” Tất cả những hành động của Lâm Xuân từ nãy đến giờ toàn để lòe người, chỉ có đúng một mục đích là hỏi tên mà thôi.
“Trương Điềm, Trương trong cung tên, Điềm trong bánh vòng.” Cô bé trả lời.
(*) Trương là 张, ghép của từ 弓长 (cung tên), Điềm là ngọt (甜), 甜甜圈 là bánh vòng.
“Trương Điềm?” Không phải khách hàng trong mục tiêu, Lâm Xuân giả vờ quan sát quả cầu pha lê, khoảng năm giây sau, vui vẻ thông báo cho cô bé biết: “Chúc mừng em, em là một cô gái may mắn.”
Trương Điềm mừng rỡ, nhưng rồi đã sững lại hỏi: “Thế là xong rồi ạ?”
“Ừ, em rất may mắn, không gặp xui xẻo, đi đi, không cần trả tiền đâu.” Lâm Xuân kiên quyết tuân thủ quy tắc không xui không lấy tiền.
“Không lấy tiền thật ạ?” Trương Điềm xác nhận lại.
“Không lấy, chị viết rồi mà, không xui không lấy tiền.” Lâm Xuân giải thích phát mệt cả lên.
“Không lấy tiền thật sao, thế thì tớ cũng thử.” Một bạn nữ ngầu lòi kéo Trương Điềm lên để mình ngồi xuống: “Chị phù thủy, em cũng muốn xem bói.”
“Đặt tay lên đây, nói cho chị biết tên của em.” Lâm Xuân nhắc lại theo mẫu.

– Trác Lăng Tuyết.
Ánh mắt cô sáng lên, thâm tâm nói rằng chị đang chờ em đấy, nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài mặt, vẫn giả vờ quan sát quả cầu rồi mới ra vẻ thần bí, nói: “Chị nhìn thấy được.”
“Chị thấy gì?” Trác Lăng Tuyết hồi hộp, các bạn đứng sau lưng cô nhóc cũng nôn nao theo.
– Chị thấy em chạy rất nhanh… Sau đó…
– Sau đó thì sao?
“Bị sái chân.” Lâm Xuân nói.
“Hả? Bị trẹo chân ư?” Trác Lăng Tuyết thất vọng vô cùng, không chỉ mình cô nhóc mà các bạn đứng sau lưng cũng lộ ra vẻ chán nản.
Lâm Xuân lườm nguýt trong lòng, hỏi ngược lại: “Trẹo chân không được coi là xui xẻo, thế chả lẽ em muốn mình xui kiểu gãy chân luôn hả?”
Hồi trước ở escape room cô cũng đã gặp tình huống này rồi, mới đầu còn ổn, nhưng càng ngày càng đông người đến chơi để nghe lời nguyền, mỗi lần nhân vật trong quan tài bước ra để nguyền rủa, người chơi sẽ tỏ ra thất vọng cùng cực.

Thái độ kiểu giá mà mình gặp phải xui xẻo, kể cả chết cũng không sao hết.
“Không phải, chỉ là chưa đủ kích thích thôi.” Trác Lăng Tuyết nói rõ lí do
“Đúng, cứ tưởng bói được chuyện gì thần bí cơ.” Trương Điềm cũng nói theo.
“10 tệ, cảm ơn.” Lâm Xuân chẳng buồn giải thích với đám cô cậu thích chui đầu vào chỗ chết, cô mở mã QR rồi đưa điện thoại ra.
“Chị kiếm được 10 tệ dễ quá ha.” Có người đứng đằng sau nói câu này, cô cũng chẳng giải thích, cô đã đoán được sẽ có người nghĩ mình đang lừa tiền, nhưng cô kiếm sống bằng năng lực đích thực của mình, cô ngồi thẳng lưng, kệ mọi người thích nói gì thì nói.
Cũng may là 10 tệ không quá đắt, Trác Lăng Tuyết cũng không mặc cả mà quét mã chuyển 10 tệ luôn.
“Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 10 tệ.” Lời nhắc của hệ thống vang lên ngay sau đó.
10 tệ tiền quẻ! Mặc dù chỉ có 10 tệ nhưng nghe đỡ hơn 0 đồng nhiều.
“Đi nào, đi nào, đi nhà ma đi.

Dẫn Corey đi tìm hiểu về âm ty địa ngục, thế giới tâm linh của Trung Quốc tụi mình,” Có bạn reo hò muốn vào nhà ma chơi.
Corey? Ánh mắt Lâm Xuân nhìn thẳng vào chàng trai tóc vàng, cất tiếng gọi cậu.
“Bạn nam người nước ngoài ơi, có muốn xem bói không?” Có sẵn nhân vật xui xẻo đang ở đây, à nhầm, có sẵn điểm công đức chứ, không thể để cậu bé chạy đi, với cả, cô còn chưa biết quả cầu pha lê xem bói như thế nào đâu, đang tò mò lắm rồi đấy.
Cậu bé lúc nãy nhìn Lâm Xuân: “Gì cơ, chị định lấy tiền của bọn em đấy à?”
“Có tiền hay không chỉ là chuyện nhỏ, chị thấy ấn đường em ấy hóa thành màu đen, chắc sẽ có gặp chuyện xui xẻo, hay để chị bói cho?” Cô mồi chài.
“Corey là người da trắng, tối đâu mà tối?” Trương Điềm không nhịn được mà nói.
Em gái này, nãy chị vừa khen em thông minh đấy, sao bây giờ lại ngu ngốc thế này? Ấn đường biến thành màu đen chứ có phải da đen đi đâu.
“Đừng xem bói, tớ thấy chị ấy định lừa tiền đấy.” Có người nói với cậu bé.
“Thế này nhé, chị xem bói lâu rồi nhưng chưa bói cho người nước ngoài bao giờ, miễn phí cho em ấy một lần nha?” Tiền quẻ chỉ viết chơi chơi, có lấy hay không không quan trọng.

Nhưng nếu viết xem bói miễn phí thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem cho vui, Lâm Xuân sợ mình sẽ kiệt sức.

Vậy nên, nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn viết 10 tệ lên poster.
Được của hời mà không chiếm thì uổng quá, sau khi được bạn bè giải thích, cậu bé người nước ngoài đã hiểu được ý của Lâm Xuân, cũng thể hiện ra rằng mình rất thích thú và chủ động ngồi xuống trước mặt cô.
“Nói cho chị biết tên của em.” Cô hỏi theo đúng quy trình.
“What’s your name?” Trương Điềm đứng bên cạnh dịch lại.
Lâm Xuân nhìn cô bé, bỗng cảm thấy khinh bỉ.

Đừng bảo mấy đứa nhóc cấp ba tưởng cô không biết giao tiếp tiếng Anh đơn giản đấy nhé.
“Corey¥%#¥… #” Cậu bé nước ngoài nói ra một chuỗi tiếng Anh nhưng cô chỉ hiểu mỗi từ Corey ở đầu.
Lâm Xuân “Ừ” một tiếng, giả vờ là mình hiểu.
“Chị phù thủy, chị không hiểu tên đầy đủ của Corey đúng không, chị có muốn em dịch cho chị không?” Trương Điềm vừa cười vừa hỏi.
“Chị đang xem bói, đừng cắt ngang chị như thế.” Lâm Xuân bực mình lườm cô nhóc.”
“Hahaha…” Mọi người đều nhìn ra được sự chột dạ của cô, không kìm được mà bật cười.
Còn Lâm Xuân bây giờ đang tập trung xem một video, không có thời gian để ý đến những tràng cười của các cô cậu.
Ngay khi Corey vừa chạm tay lên quả cầu pha lê, ống đựng quẻ màu vàng đen của hệ thống bỗng biến đổi, hóa thành hình một quả cầu.

Sau khi chùm sáng trắng dịu lóe lên, một video đã hiện ra.


Trong video, Corey đứng một mình ở ven đường, cầm trên tay que kẹo đường hình con rồng Trung Quốc, hình như cậu rất thích que kẹo này, cứ ngắm nghía mãi thôi.

Lúc này có một bé trai mũm mĩm chạy đến, chân trái giẫm lên chân phải, ngã “bụp” xuống đất, quả bóng trong tay lăn luôn ra ngoài.

Em bé khóc òa lên, Corey nhìn thấy, vội vàng bế em lên rồi đi ra giữa đường cái để nhặt quả bóng.

Bấy giờ, một chiếc xe van cũ nát đi đến, dừng ngay giữa em bé và Corey, sau đó cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ nhảy vọt xuống xe, bịt miệng Corey, ép cậu lên xe.

Sự việc xảy ra đúng năm giây, xe đã lái đi rồi.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh trên đường chỉ có bé trai đang khóc thút thít và quả bóng lại bị lăn ra giữa đường, cùng với que kẹo đã bị vỡ nát.
Lâm Xuân luống cuống, chuyện gì thế này? Bị bắt cóc ư?!
Video mang đến rất nhiều thông tin nhưng cô đang loạn hết cả lên, quả cầu chết tiệt này, thà xem quẻ còn hơn, ít nhất dòng chữ trên quẻ sẽ nói thẳng cho cô biết, rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Chị nhìn thấy cái gì?” Mọi người nhận thấy thái độ khác thường của Lâm Xuân, mãi mà cô vẫn không nói gì, vẻ mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng và căng thẳng hơn.
Lâm Xuân ngẫm nghĩ, quyết định sẽ nói ra đúng sự thật mình nhìn thấy trong video: “Chị thấy em đứng ở ven đường, tay cầm que kẹo đường, sau đó… em bị kéo vào một chiếc xe van, chị nghi em bị bắt cóc nên em phải cẩn thận.”
Cô rất muốn giúp nhưng cô không xem được thời gian và địa điểm xảy ra vụ bắt cóc, cô chỉ xem được đúng một sự thực như vậy, cũng chỉ đành nói cho em ấy biết sự thật mà thôi.
Lâm Xuân kể xong, khung cảnh rơi vào lặng thinh.
“Này, thật ra bọn em vẫn trả tiền được mà, chị đừng miêu tả thái quá như thế chứ.” Trương Điềm nghi ngờ Lâm Xuân cố tình phóng đại.
“Dù gì chị cũng xem bói xong rồi, tin hay không tùy các em.

Đi chơi nhà ma đi, đừng làm lỡ công việc kinh doanh của chị.” Cô lười giải thích và cũng không giải thích rõ ràng, phất tay đuổi mấy nhóc cấp ba đi.
Corey không hiểu tiếng Trung, sau khi đứng dậy tò mò hỏi bạn, Trương Điềm dịch lại lời Lâm Xuân nói, sau khi cô bé dịch xong, lời nhắc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống cũng đã vang lên.
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Song song với ấy, xa xa còn vang lên tiếng xì xào của mọi người.
– Bói được thật à?
– Chắc chắn là đểu rồi, lúc xem bói còn hỏi tên đầy đủ của người ta mà, nhưng chị ta có hiểu được tên của Corey đâu.
– Không cần vội, Tiểu Tuyết cũng xem bói mà, xem cậu ấy có bị trẹo chân hay không là biết ngay.

Nếu Tiểu Tuyết bị trẹo thật thì bọn mình sẽ về luôn.
Lâm Xuân nghe đến đây thì cũng thả lỏng hơn, ít nhất vẫn có người để tâm đến kết quả xem bói.

Cô không chạy lên nói với mấy em rằng, nhất định phải chú ý, chị xem bói rất linh, các em phải tin tưởng chị.

Càng những chuyện giật gân thì người ta càng không tin.

Huống chi, cô cũng không phải chúa cứu thế, nhắc được cho người ta đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Lâm Xuân mau chóng gác lại chuyện này và tiếp tục xem bói.

Mặc dù đây mới là ngày đầu tiên, nhưng lượng khách đến công viên cũng không quá ít nên chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô đã bói được cho 30 người xui xẻo, trong đó có một nửa đã tránh được vận hạn nhờ xem bói, điều này đã giúp cô được cộng 150 điểm công đức.

Chỉ cần thêm 15 điểm công đức nữa thôi, vậy là trong một ngày, cô gần như đã kiếm được đủ điểm công đức để sửa chữa cây thước rồi.
Lâm Xuân rất phấn khích, nhưng cô không sửa thước ngay, để cho an toàn nên cô vẫn muốn kiếm thêm ít điểm công đức rồi mới sửa thước sau, cô không muốn mình bất cẩn kích hoạt hình phạt tai nạn giao thông thêm lần nữa đâu.
Khi Lâm Xuân đang kiếm điểm công đức một cách cẩn thận, các cô gái chàng trai đi chơi trong công viên cả ngày không thấy chuyện gì xảy ra nên đã bỏ quên lời tiên tri của Lâm Xuân.

Cả hội ra ngoài cổng, chưa thỏa mãn lắm nên lại rủ nhau đi lượn lờ chợ đêm.
Corey nhìn thấy gian hàng bán kẹo đường đủ mọi hình thù trong chợ đêm và đã bị cuốn hút ngay tức khắc..


Đọc truyện chữ Full