DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
Chương 2-3

Tiết Tiếu Ngưng cùng bạn trai cô ta quay lại, chuyện này cùng Bạch Tiểu Tiểu một chút quan hệ cũng không có, quan hệ của Tiết Tiếu Ngưng  và mẹ của Mặc Dạ rất tốt, Bạch Tiểu Tiểu cũng không hề để ý chút nào, thế nên hai người một câu cũng không có nói chuyện cùng nhau.

Bởi vì còn có con ở bên kia, Bạch Tiểu Tiểu cùng Tiết Tiếu Ngưng cùng nhau đi mua bánh ngọt, hai người dừng lại bên đường, xuống xe taxi, đi bộ đi vào vào  tiệm bánh.

“Cô Bạch đúng là người mẹ tốt” nhìn Bạch Tiểu Tiểu nghiêm túc chọn lựa, Tiết Tiếu Ngưng kìm không được nhìn nhìn bụng của mình, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều, “Đáng tiếc tôi……”

Bạch Tiểu Tiểu khách khí mà cười một cái, chuyên tâm chọn bánh kem, không có đáp lời.

Cửa hàng bánh kem này đã mở được hơn hai mươi năm, mùi vị và giá cả đều rất ổn, lúc trước Bạch Tiểu Tiểu từng mua một lần, mấy đứa nhỏ liền nhớ yêu thích, chỉ là xung quanh cửa hàng có chút hẻo lánh, nằm sâu trong một con ngõ nhỏ, ô tô cơ bản không đi vào được.

Mua bánh kem cũng không mất bao lâu, không đến mười phút hai người đều đã chọn xong, ra khỏi ngõ nhỏ, đang định gọi xe, đã bị mấy người đàn ông cường tráng bịt miệng lôi lên một chiếc Minibus.

Trong khăn có thuốc mê, hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị thuốc mê làm ngất đi.

Lúc Bạch Tiểu Tiểu tỉnh lại, nghe được có người ở bên cạnh gọi điện thoại.

“…… Chúng tôi chỉ là người làm thuê, mày là ông chủ lớn, một ngàn vạn đổi một cái mệnh cũng không có nhiều mà đúng không?”

“……Như vậy còn không phải sao, chúng ta đều là người làm ăn —— làm ăn thì kiếm tiền là chính, nhưng đừng có gọi cảnh sát tới, bằng không một khi tôi sợ hãi, tay run lên, xảy ra chuyện gì còn không biết đâu.”

Bắt cóc.

Trong đầu Bạch Tiểu Tiểu lập tức hiện ra hai từ này. Bên kia rất nhanh đã nói chuyện xong, mắt Bạch Tiểu Tiểu bị che lại nhưng qua giọng nói có thể đoán được đối phương có ba người đàn ông.

Ba người đàn ông thì thầm một phen, thấy Bạch Tiểu Tiểu dã tỉnh, đi tới dùng thứ gì đó lành lạnh vỗ vỗ vào mặt cô: “Mặc phu nhân, thành thật chút đi, chúng tôi không có hứng thú hay kiên nhẫn để an ủi cô đâu.”

Bạch Tiểu Tiểu trầm mặc gật đầu.

Bọn họ có vũ khí, trong lòng Bạch Tiểu Tiểu lúc này dấy lên một trận sợ hãi, nhưng sau đó lại nhanh chóng suy nghĩ lại, bọn họ không để cô nhìn thấy diện mạo, vậy thì chắc chắn không có ý định giết người diệt khẩu thế nên cũng yên tâm không ít.

Lúc bị bắt cóc là buổi chiều, bây giờ đã là buổi tối, Tiết Tiếu Ngưng cuối cùng cũng tỉnh lại, sau đó là một tiếng hét chói tai cùng tiếng tức giận và âm thanh bị đánh, Tiết Tiếu Ngưng sau khi nhận rõ tình cảnh, nhỏ giọng khụt khịt không hề mở miệng.

Không lâu sau miệng Bạch Tiểu Tiểu bị nhét vào một cái màn thầu, một chai  nước khoáng vào tay. Đối phương canh giữ ở bên cạnh, chờ hai người cô ăn xong lại lấy dây thừng trói lại.

Đêm nay cứ như vậy yên bình trôi qua, ngày hôm sau hai người vẫn như cũ bị nhốt ở nơi này, mãi cho đến buổi chiều ngày thứ ba, ba người bắt cóc sau khi nghe một cuộc điện thoại, liền đưa cô và Tiết Tiếu Ngưng lên một chiếc Minibus.

Lái xe tầm nửa tiếng, xe dừng lại bên ngoài một lò gạch cũ, hai người cô bị đẩy từ trong xe ra, bịt mắt cũng được tháo xuống.

Mặc Dạ mặc một chiếc áo đen gió, trong tay còn cầm theo một cái rương, sắc mặt tiều tụy không ít.

“Đây là một ngàn vạn, thả hai người họ ra.”

Anh mở chiếc rương ra, từng chồng từng chồng tiền được xếp ngăn nắp, từ từ lùi lại phía sau, cho đến khi cái rương được để ở giữa anh và bọn bắt cóc.

Bọn bắt cóc đội khăn trùm đầu màu đen, trước tiên là đánh giá tình hình xung quanh, sau khi thực sự xác định an toàn thì dùng súng đẩy đẩy eo Bạch Tiểu Tiểu, ý bảo cô đi về phía Mặc Dạ.

“Chắc chắn rồi, ngài Mặc đã giữ lời hứa, chúng tôi cũng không thể thất hứa.”

Tiết Tiếu Ngưng đứng bên cạnh cô, nhìn thoáng qua có vẻ không quá tốt, dù sao thì bị súng đánh vào cũng không phải cảm giác tốt đẹp gì.

Ánh mắt Mặc Dạ một giây cũng không rời khỏi người cô, bàn tay đặt hai bên cũng nắm chặt lại.

“Ngu ngốc.” Hoàn cảnh Bạch Tiểu Tiểu nguy hiểm như vậy, lại còn trong trường hợp bên kia có súng, Mặc Dạ dù không muốn hại người thì anh cũng không có khả năng thật sự một mình đi tới gặp bọn họ.

Cho nên nếu như bọn họ tin tưởng lời anh ta nói, thật sự là quá ngu ngốc rồi.

Khoảng cách lúc này của Bạch Tiểu Tiểu và Tiết Tiếu Ngưng tới Mặc Dạ cũng chỉ khoảng mười mấy bước, ánh mắt Mặc Dạ lộ ra kích động, vươn tay muốn kéo người lại. Bọn bắt cóc đã lấy tiền leo lên trên xe, chuẩn bị lái Minibus đi, chỉ có một người cầm súng ở bên ngoài canh chừng bọn họ.

Có lẽ Bạch Tiểu Tiểu biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, nước mắt đột ngột rơi, nhìn Mặc Dạ cười khiến Mặc Dạ trong chốc lát ngẩn người.

“Có cảnh sát! Mau chạy!” Bọn bắt cóc đang kiểm tra xung quanh đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn về phía Mặc Dạ, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ,hung ác, “Chó chết, dám lừa lão tử!” Hắn ta vừa xoay người chạy lên xe, vừa giơ tay cầm súng lên hướng bọn họ bắn.

Bạch Tiểu Tiểu sau khi nghe được tiếng hét tức giận kia dường như bị hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai, ngồi xụp xuống đất che lại hai tai, Tiết Tiếu Ngưng vẫn luôn sợ hãi liền ngất đi luôn, chỉ có Mặc Dạ trơ mắt nhìn mấy viên đạn bắn về phía mình.

Lúc Bạch Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn anh, vài giọt máu bắn lên mặt, cho đến khi Mặc Dạ ngã xuống, cô lúc này dường như mới tỉnh lại, nhanh chóng bò tới chỗ Mặc Dạ.

Cô ôm chặt vai Mặc Dạ, đau lòng khóc thành tiếng: “A Dạ! A Dạ! Anh mau nhìn em đi! Anh đừng nhắm mắt!! Em ở đây mà!! Anh mở mắt ra đi……”

Máu tươi tràn ra từ khóe miệng Mặc Dạ, cả người đau đớn, gương mặt chật vật của Bạch Tiểu Tiểu cùng với tiếng khóc của cô dần dần bé lại, nhưng mà hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu anh lại là một tiếng thở dài, âm thanh nhỏ đến mức không nghe rõ: “Cuối cùng, cũng kết thúc rồi.”

Đọc truyện chữ Full