DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu
Chương 91: 91: Lần Đầu Hôn Trộm


Có lẽ dưới tác dụng của đồ tẩm bổ, công thêm việc tinh thần của Hà Linh Chi đang cao hứng nên cô ngủ rất say.

Chiếc điện thoại của Phương Thần Phong để trên bàn đột nhiên sáng màn hình, vì để chế độ im lặng nên cả hai đều không hề hay biết.
Lâm Minh Thiện vì không thể liên lạc được với Phương Thần Phong nên đành đánh liều lên gõ cửa phòng.

Nếu không phải vì công việc quan trọng thì hắn cũng chẳng dám làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cả hai.
Cộc… cộc cộc cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa theo tiết tấu rõ ràng khiến Phương Thần Phong mở mắt tỉnh táo, đây là ám hiệu rằng có công vụ vô cùng quan trọng, sau đó nhanh chóng ngồi dậy nhẹ nhàng giúp Hà Linh Chi nằm yên vị rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa vào đến thư phòng, Phương Thần Phong đi đến chiếc ghế xoay đơn phía sau bàn làm việc, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề:
“Có việc gì?”
Lâm Minh Thiện gương mặt nghiêm túc báo cáo:
“Thưa lão đại, bên phía bọn chúng bắt đầu có hành động.

Trong khoảng thời gian vừa qua KP đã hình thành lên một tập đoàn đa quốc gia, cũng lấy tên là KP.


Kể từ khi ổn định hoạt động, mục tiêu của bọn chúng ngày càng rõ ràng hơn, đó là nhắm vào tập đoàn của chúng ta.

Tất cả những dự án bất động sản của chúng ta tại khu vực Địa Trung Hải đều bị bọn chúng cướp tay trên, mà mục đích chắc chắn không phải vì lợi nhuận, đơn giản bởi vì giá đấu thầu mà bọn chúng đưa ra vô cùng cao, mục đích chính là cướp bằng được từ tay của Phương Thị.”
“Bọn chúng đã lấy đi bao nhiêu dự án của ta?”, Phương Thần Phong ánh mắt thâm trầm nói.
“Gần 70% trên tổng số dự án thưa lão đại.”
Nghe vậy, gương mặt Phương Thần Phong liền nổi một tầng âm u, ngón tay trỏ gõ gõ xuống mặt bàn như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau hắn lên tiếng:
“Việc kia tôi giao cho cậu giải quyết đến đâu rồi?”
“Đã hoàn tất thưa lão đại.

Toàn bộ số cổ phần của Phương Thị bị bán ra thuộc hạ đã mua lại toàn bộ.”
“Tốt.

Nếu như vậy thì tôi nghĩ cậu đã biết nên làm gì rồi!”, Phương Thần Phong nâng mắt nhìn Lâm Minh Thiện.
“Mong lão đại chỉ giáo thêm!”, Lâm Minh Thiện cúi đầu nói.
“Sẽ ra sao nếu như kế sách đó được dùng lại một lần nữa?”
Suy nghĩ một hồi, đôi mắt Lâm Minh Thiện liền mở lớn, lập tức cúi đầu nói:
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Chỉ thị cho bộ phận kinh doanh tiếp tục thực hiện những dự án mà trước đó đã đề ra với khu vực Địa Trung Hải, thậm trí là những khu vực khác mà KP muốn cạnh tranh với chúng ta cũng vậy, đặc biệt phải đẩy giá đấu thầu lên cao hơn nữa, tới một mức giá thích hợp chúng ta sẽ buông.”
“Rõ thưa lão đại!”
Trước khi Lâm Minh Thiện chuẩn bị rời khỏi thư phòng, Phương Thần Phong trầm giọng nói:
“Còn một việc nữa, tốt nhất cậu nên tập trung vào công việc của mình thì hơn, đừng nên có những suy nghĩ viển vông về một số vấn đề khác.

ĐẶC BIỆT LÀ TÌNH CẢM!!!”
Nghe đến đây, hai mắt Lâm Minh Thiện liền trừng lớn, nhưng cũng nhanh chóng che dấu cảm xúc, không hề ngoảnh đầu lại đối diện với Phương Thần Phong, nói:

“Vâng thưa lão đại.”
Sau khi Lâm Minh Thiện rời đi, Phương Thần Phong mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng đã đóng kín.

Mặc dù Lâm Minh Thiện che dấu vô cùng tốt, nhưng làm sao hắn có thể không nhận ra được tình cảm mà Lâm Minh Thiện dành cho Hà Linh Chi? Anh em kết nghĩa ư? Một cái vỏ bọc khá hoàn hảo!!!
Trong suốt thời gian hắn đi Anh, mọi cử chỉ, hành động, cho đến ánh mắt của Lâm Minh Thiện dành cho cô chẳng hề giống một người anh đối với em gái chút nào cả.

Ngay cả trong thời gian cô vẫn còn hôn mê, Lâm Minh Thiện đều lấy lý do đưa tài liệu để có thể được gặp mặt cô.

Cùng là đàn ông, làm sao hắn không hiểu được ánh mắt ấy là có ý gì?
Lâm Minh Thiện là một thuộc hạ giỏi, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về lòng trung thành và năng lực làm việc của cậu ta, hắn có thể cho cậu ta mọi thứ, tiền bạc, quyền lực, cũng như danh vọng, nhưng riêng Hà Linh Chi… thì không thể!!! Cô, định sẵn là của riêng mình hắn!!! Nếu ai đó có ý định đem cô rời xa khỏi hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù người đó có là ai đi chăng nữa!!!
Sau đó Phương Thần Phong liền đứng dậy rời đi.
Thời điểm Hà Linh Chi tỉnh dậy cũng đã là cuối chiều.

Đôi mắt mơ ngủ vẫn còn chưa tỉnh hẳn nhìn mọi thứ xung quanh, bất chợt bắt gặp một gương mặt điển trai vô cùng thân thuộc, lại nhớ đến một màn diễn ra lúc trưa gương mặt cô bất giác chín đỏ.

Nâng tay lên vén đi sợi tóc rũ xuống trước trán của Phương Thần Phong, đầu ngón tay cô lại di chuyển xuống đôi mắt đang nhắm kia, rồi vuốt dọc sống mũi cao thẳng, đến khi chạm phải cánh môi bạc mỏng liền dừng lại.
Không biết suy nghĩ đến điều gì liền nhướn người lên đặt môi mình lên môi hắn.


Khoảnh khắc hai bờ môi chạm nhau, tim Hà Linh Chi đánh cái ‘thịch’, khuôn mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Môi chạm môi là chưa đủ, Hà Linh Chi nhớ lại những lúc Phương Thần Phong hôn mình, thế là đầu lưỡi cũng vươn ra va chạm lung tung vào cánh môi bạc mỏng kia, hai tay nâng lên ôm lấy gương mặt hắn hệt như những lần trước hắn đã làm với cô.
‘Thì ra cảm giác cưỡng hôn là như thế này sao?’
Vì quá mải mê với “công việc” hiện tại mà Hà Linh Chi không hề hay biết Phương Thần Phong đã tỉnh từ lâu, hai mắt vẫn đang mở to nhìn chằm chằm vào cô.

Có lẽ do quá buồn cười với hành động của cô mà hắn đã phát ra âm thanh trong miệng.
Hà Linh Chi bị thứ âm thanh này làm cho giật mình mà nhìn lên mắt hắn, chưa kịp buông ra thì đã bị Phương Thần Phong bắt lấy đôi bàn tay đang đặt trên má hắn rồi vòng qua cổ bắt cô phải ôm hắn.

Sau đó một tay giữ đầu cô một tay ôm eo xoay một cái, lần này Hà Linh Chi bị Phương Thần Phong bắt nằm đè lên hắn tránh việc cô bị hắn đè đau, hai chân cô bị hai chân hắn kẹp chặt, bàn tay đang đặt ở chiếc eo thon gọn liền di chuyển xuống dưới chạm vào cặp mông đang vểnh lên kia.
Đương nhiên Hà Linh Chi cũng chỉ biết ú ớ trong vô vọng, nụ hôn của hắn ngày càng sâu, đồng thời tiếng cười cũng theo đó mà lớn dần không hề che dấu.

Có thể thấy Phương Thần Phong đang vô cùng cao hứng, có lẽ đây là một dấu hiệu cho thấy cô đang dần chấp nhận hắn.
Lần này Hà Linh Chi quả thực không biết dấu mặt vào đâu, tại sao cô lại quên mất một điều là hắn có tính cảnh giác vô cùng cao kia chứ? Bị cô “sờ mó” như vậy mà không tỉnh thì hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.


Đọc truyện chữ Full