DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
Chương 28: Chương 28


Sau khi Taishi rời đi Hạ Dương vô cùng thê thảm, từ nhỏ cô chưa từng đụng vào chuyện bếp núc, bây giờ chỉ có một mình, nếu không nấu thì cũng chỉ có thể ra ngoài ăn.

Nhưng tiền Hạ Dương mang theo không nhiều, cô không còn cách nào khác chỉ đành ăn mì gói sống qua ngày.

Cũng không biết khi nào Taishi mới trở về, mà dù cho có anh ở đây cô cũng không thể mở miệng xin tiền anh được.

Hạ Dương mở tủ lạnh nhà Taishi ra xem, bên trong vô cùng đơn giản nhưng lại sạch sẽ, chỉ có vài chai nước khoáng và nước tăng lực, không hề có rau hay trái cây gì khác.

Hạ Dương suy nghĩ thấy cũng đúng, Taishi hầu như đi tập luyện và làm việc ở xa, anh ít khi về nhà nên đồ dùng không nhiều cũng phải.

Nhìn nhà bếp tuy có đầy đủ dụng cụ nhưng lại không có nguyên liệu, Hạ Dương chỉ đành thở dài đi ra ngoài.

Cô đứng trong sân nhà của Taishi hít vào một hơi sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành cùng ánh nắng buổi sáng ấm áp, đúng lúc này bụng của Hạ Dương réo lên vài tiếng, phá vỡ bầu không khí hiện tại.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Hạ Dương xoa xoa bụng, từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng của cô có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là giỏi lắm rồi.

Hạ Dương đi vào nhà cầm lấy túi tiền của mình, cô sầu não đi ra cửa hàng tiện lợi ở đầu con phố mua mì ăn.

Cứ như vậy thì cũng không phải cách, Hạ Dương đến nơi này vừa xa lạ vừa không quen biết ai.

Cô chỉ biết mỗi một mình Taishi, bây giờ anh không ở đây, cô lại không biết nhờ vả người nào nữa.

Với năng lực của Hạ Dương nếu như ở Việt Nam thì còn có thể dễ dàng tìm việc làm, còn ở Nhật Bản thì lại khác, cô không hiểu rõ được tình hình ở đây, muốn tìm công việc phù hợp thật sự rất khó.


Hạ Dương ăn xong mấy sợi mì cuối cùng, sau đó cô dọn dẹp đồ đạc, mang chăn của mình ra ngoài phơi, hôm nay nắng tốt như vậy rất thích hợp để phơi quần áo.

Xong hết mọi việc Hạ Dương mới mang máy tính của mình ra, tiếp tục tìm kiếm công việc để làm.

Cũng may nhà Taishi có wifi, nếu còn không có mạng internet, Hạ Dương chỉ còn cách khóc thét mà thôi.

Sau một buổi ngồi lướt mạng tìm kiếm, Hạ Dương cuối cùng cũng tìm được hai công việc có vẻ phù hợp với mình, một việc là phiên dịch cho một tòa soạn báo, việc còn lại là kiểm tra dữ liệu của các ứng dụng mới ra, tương đối họp với chuyên ngành của cô.

Hạ Dương gửi thông tin đăng ký xong thì thở phào, chỉ còn chờ bên tuyển dụng duyệt nữa là xong.

Lúc này Hạ Dương mới rảnh rỗi, cô đứng dậy nhìn ngắm một lượt căn nhà.

Từ lúc cô đến đây giờ mới có thời gian nghiêm túc để thăm quan.

Căn nhà hầu như được bài trí rất đơn giản, giống với tính cách của Taishi, vô cùng khiêm tốn nhưng lại không mất đi vẻ hòa ái.

Hạ Dương bất giác đi đến phòng ngủ của anh.

Lúc mới đến cô còn ngại nên chưa từng thử bước vào căn phòng này lần nào.

Mở cửa ra, đập vào mũi của Hạ Dương chính là mùi hương đặt trưng của Taishi, mùi diên long hương thoang thoảng khiến cô không tự chủ được mà đỏ mặt.

Căn phòng bài trí cũng rất đơn giản, nhưng lại rất rộng rãi, có một giường ngủ, một chiếc tủ quần áo lớn, một chiếc bàn ngủ và một bàn làm việc.

Màu chủ đạo vẫn là xám và đen, đến chăn nệm cũng màu xám nốt.


Hạ Dương chậm rãi ngồi trên giường mà nhìn ngắm căn phòng, ánh mắt cô vô tình lướt nhìn tấm ảnh để bàn.

Cô đưa tay cầm bức ảnh lên xem.

Bên trong là gia đình ba người, có lẽ là ba mẹ của Taishi, cô nhìn thấy Taishi có nét rất giống với hai người họ.

Ngăn tủ của chiếc bàn hơi hé ra, Hạ Dương tinh mắt nhìn thấy bên trong còn có thứ gì đó nữa, cô tò mò nên mở tủ ra xem.

Đập vào mắt Hạ Dương chính là ảnh mà Taishi và Hiroko chụp chung, hai người còn cười rất vui vẻ nữa.

Một chút chạnh lòng dâng lên, Hạ Dương cười khổ.

Cô có gì mà đáng buồn cơ chứ? Không phải cô muốn ở bên cạnh Taishi sao? Cô đã được như ý nguyện rồi, nhưng sao cô lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào?
Hạ Dương biết vì cô nên Taishi và Hiroko mới chia tay nhau, hai người ấy xứng đôi như vậy, cuối cùng lại vì cô mà tan rã.

Cảm giác khi là người thứ ba chen vào tình cảm của người khác, thật sự không dễ chịu chút nào.

Dù cho có được, hay không có được người đó đi chăng nữa, cảm giác tội lỗi nó vẫn luôn bủa vây từ ngày này sang ngày khác.

Taishi lại là một người u tú, Hạ Dương tự nhận bản thân không có ưu điểm gì nổi bật, cô so với Taishi chính là người trên cao, kẻ ở dưới đất.

Người như Taishi không phải Hạ Dương muốn có là có được, đi đến ngày hôm nay cũng là do bất đắc dĩ.

Taishi cũng vì sự cố tối hôm đó mới đồng ý chịu trách nhiệm với cô.


Vì vậy Hạ Dương mới không dám nghĩ cao, cô không nghĩ đến việc sẽ làm cho Taishi yêu mình, sẽ giành lấy tình cảm của anh.

Cô biết Taishi là người nặng tình, anh làm sao có thể quên đi Hiroko nhanh như vậy, cũng giống như anh sẽ không dễ dàng mà thích cô.

Hiện tại giữa anh và cô đều bị sự ràng buộc của hôn nhân và trách nhiệm, nên Hạ Dương mới không dám đòi hỏi nhiều, cô yêu thích Taishi vì vậy cũng rất sợ anh chán ghét cô.

Chính cô cũng tự biết lượng sức mình, cô lựa chọn an phận mà sống bên cạnh Taishi, có thể sống với nhau được ngày nào thì cô đều sẽ trân trọng ngày đó.

Hạ Dương im lặng cất tấm ảnh vào vị trí cũ, cô biết Hiroko vẫn sẽ tồn tại ở trong lòng của Taishi, tuy trước mặt cô anh không thể hiện ra, nhưng không nhắc tới không phải là không nhớ.

Cô cũng không cấm được anh, vì vậy chỉ có thể âm thầm mà chịu đựng thôi.

Con phố mà Taishi sống có vẻ không đông đúc lắm, người dân ở đây hầu hết đều là người bận rộn, họ đều đi làm từ sáng đến tối muộn mới về, Hạ Dương muốn tìm một người ở gần để hỏi thăm cũng không có.

Cảm giác như cả con phố chỉ có mình là rảnh rỗi, căn nhà lớn như vậy cũng chỉ có mình cô đi tới đi lui, thấy vô cùng chán nản.

Đi mệt thì lại đói, Hạ Dương thở dài, vậy là một ngày nữa lại sắp trôi qua.

Cô lại vào bếp bắt đầu nấu gói mì thứ hai, mùi cay của mì bốc lên còn khiến cô sặc mấy lần.

Hạ Dương mếu máo, cô thật sự phải sống như vậy cả đời sao, nếu Taishi không quay về nữa thì có phải cô sẽ chết mòn mỏi ở đây không?
Taishi ở Tokyo cũng không khá hơn là mấy.

Anh vừa kết thúc buổi tập đã nhìn thấy Hiroko đi đến, tay cô còn cầm khăn và nước đưa cho anh.

Taishi bất đắc dĩ cầm lấy " Cảm ơn em."
Hiroko tỏ vẻ không hài lòng, cô vừa giúp Taishi lau mồ hôi vừa nói "Từ khi nào mà anh lại khách sáo với em như vậy chứ?"
Taishi vội nhận lấy chiếc khăn từ tay cô.

Mấy người trọng tài đi đến còn nhìn hai người họ cười.


"Chúng tôi chờ hai người ở trước cổng nha."
Mọi người có hẹn chiều nay sẽ cùng nhau đi ăn một bữa.

Taishi gật đầu mới mấy người kia, sau đó anh kéo tay Hiroko đi qua một góc.

"Tối qua anh đã nói với em rồi, anh đã kết hôn, sau này em đừng tìm anh nữa."
Hiroko rưng rưng nước mắt nhìn Taishi "Anh đã kết hôn sao? Cô ấy là ai? Tại sao chúng ta chỉ vừa cãi nhau anh đã đi kết hôn với người khác."
Taishi bất đắc dĩ nhíu mày "Cãi nhau?? Anh nhớ rõ chính em là người nói muốn hủy hôn."
"Em nhìn thấy anh đi cùng người khác nên mới giận dỗi thôi, tại sao anh lại không dỗ em chứ? Tình cảm hơn sáu năm của chúng ta anh lại dễ dàng buông bỏ vậy sao?"
Taishi cảm thấy đau đầu.

Cô nói anh dễ dàng buông bỏ? Rõ ràng cô là người dứt khoát nói hủy hôn cơ mà.

Taishi không muốn tranh cãi với Hiroko nữa, anh thở dài nói "Một chút nữa ăn cơm xong em trở về đi, anh sẽ tìm thời điểm nói với bọn họ chuyện của chúng ta, tránh cho họ lại hiểu lầm thêm."
Hiroko tưởng Taishi chỉ là giận dỗi việc cô nói hủy hôn, cô vội vàng ôm lấy Taishi nói "Taishi, em biết lỗi rồi, em không nên chưa tìm hiểu mọi chuyện mà vội vàng nói hủy hôn với anh như vậy.

Anh tha thứ cho em lần này được không?"
Taishi gỡ cánh tay của Hiroko ra, anh thở dài nói với cô "Em là một cô gái tốt, anh thừa nhận điều đó.

Sự việc này bản thân anh cũng không muốn nó xảy ra, nhưng nó đã xảy ra rồi.

Anh sẽ không nói tiếp vì muốn giữ lại cho em một chút thể diện, việc em làm thì cũng chỉ có em biết và hiểu được mà thôi."
Hiroko nghe Taishi nói không hiểu sao lại chột dạ, dù vậy cô vẫn cố chấp nắm lấy tay anh.

Taishi lần nữa gạt tay cô ra "Chuyện lần này cứ coi như là lỗi của anh đi.

Anh trở về sẽ nhận lỗi với ba mẹ anh cùng ba mẹ em, chúng ta kết thúc ở đây thôi."
Hiroko lắc đầu, cô khóc nói "Không Taishi, em rất yêu anh, chúng ta không thể kết thúc như vậy được."1.


Đọc truyện chữ Full