DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
Chương 36: Chương 36


Hạ Dương vẫn đang khóc, tuy cô đã kiềm chế không để mình khóc ra tiếng, nhưng nước mắt thì vẫn như mưa, từng giọt, từng giọt liên tiếp rơi xuống.

Ít khi có người gọi tên tiếng Nhật của cô, nên khi Taishi gọi, ban đầu cô không có phản ứng, nhưng sau khi nhận ra giọng nói của anh cô liền sửng sốt.

Biết Taishi đang tìm mình, Hạ Dương chỉ có thể vội vàng lau đi nước mắt, cô nhìn vào gương rồi chỉnh trang lại mình, dù vậy nhưng mắt và mũi cô vẫn còn hơi đỏ.

Hạ Dương vừa bước ra đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Taishi, cô vội vàng cúi đầu sợ anh phát hiện ra mình khóc.

Cô nhẹ giọng nói "Em không sao.

Xin lỗi đã làm anh lo lắng."
Taishi không khó nhìn ra dáng vẻ của cô, anh nhíu mày nói "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhìn thấy Hiroko đi ra từ đây, cô ấy đã nói gì với em sao?"
Hạ Dương lắc đầu, cô cố gắng mỉm cười "Không có, cô ấy không nói gì cả."
Taishi biết Hạ Dương dù khó chịu cách mấy cũng sẽ không nói ra với anh, anh chỉ đành thở dài kéo tay Hạ Dương nói "Nếu cô ấy có nói gì khiến em khó chịu em cứ nói ra, đừng giấu trong lòng khiến mình chịu ấm ức." Ngưng một chút Taishi lại nói tiếp "Coi như tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em, có được không?"
Anh thay mặt cô ấy?? Trong lòng Hạ Dương như có thứ gì đó thắt chặt, cô cười khổ, thì ra là anh thay mặt cô ấy, anh vẫn để ý cô ấy.

Cũng đúng, hiện tại cô là vợ anh, anh đã có thể nói mấy lời này dỗ dành cô là tốt lắm rồi, cô làm sao có thể trông chờ anh đứng ra bảo vệ mình cơ chứ.


Nén lại sự bi thương trong lòng, Hạ Dương lắc lắc đầu "Không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều." Nói xong cũng không nhịn được nữa mà xoay người đi trước.

Taishi không biết mình trong vô tình đã nói ra lời khiến cô tổn thương thêm, anh vội vàng đi theo nói "Thức ăn đã mang lên rồi, chúng ta mau quay lại ăn trưa thôi."
Bữa ăn tiếp diễn nhưng hai người vẫn không nói thêm gì với nhau.

Hạ Dương im lặng chậm rãi ăn thức ăn của mình, cảm giác thức ăn nhai trong miệng không có vị gì.

Cô tự cười chính mình, lòng cô còn đang chua xót thì còn hi vọng gì đến việc ăn ngon miệng.

Thật khó khăn lắm mới kết thúc bữa ăn, Taishi tính tiền sau đó xách đồ cùng Hạ Dương rời đi.

Hạ Dương trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, mặc kệ cho anh bắt chuyện nói này kia, cô cũng chỉ gật đầu hoặc nói "ừm" rồi thôi.

Taishi mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, những vẫn không thể khiến Hạ Dương tốt lên, cuối cùng anh cũng chỉ đành im lặng mà lái xe quay về nhà.

Về đến nhà Taishi muốn lấy cớ giúp Hạ Dương bài trí căn phòng để làm cô dễ chịu hơn, nhưng Hạ Dương lại từ chối "Không cần đâu, em cũng chưa muốn trang trí gì, cứ để đó từ từ đi.

Em còn có việc, em về phòng đây."
Thái độ của Hạ Dương khiến Taishi không biết đường nào mà lần, hình như đây là lần đầu tiên cô thể hiện sự lạnh nhạt với anh ra mặt, mấy lần trước dù cho cô khó chịu đến cỡ nào cũng sẽ không tìm cách trốn tránh anh như vậy.

Thật ra Hạ Dương vẫn chưa rõ ràng suy nghĩ của mình, cô nhớ đến lời nói sẽ giành lấy Taishi lại của Hiroko, cũng nhớ đến câu nói bảo vệ cô ấy kia của Taishi, cảm giác như chính bản thân mình là người thừa thải, khó chịu đến mức cô không thể tiếp tục đối diện với Taishi.

Hạ Dương quay trở về phòng, cô soạn hết công việc ngày hôm nay của mình ra tiếp tục làm, cô muốn khiến mình bận rộn để không có thời gian suy nghĩ đến những thứ kia nữa, cô cũng cần kiếm thêm tiền lo cho bản thân mình.

Taishi bên này thở dài, anh thay đồ sau đó đi đến phòng tập của mình mà chạy bộ, anh cũng muốn tìm gì đó khiến mình bận rộn đi.

Lúc Taishi đang nghĩ mệt thì điện thoại reo lên, anh nhìn thấy người gọi là Hiroshi nên liền nhấn nút nghe.

Vừa bắt máy Hiroshi đã lên tiếng "Tình hình của cậu sao rồi?"
Taishi lau mồ hôi sau đó chậm rãi kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Hiroshi nghe.


Hiroshi nghe xong nhíu mày hỏi "Hiroko rõ ràng đã có người khác rồi, vì sao lại tiếp tục đeo bám cậu như vậy? Hay là giữa hai người có hiểu lầm gì?"
Taishi xoa xoa mi tâm mình nói "Tôi cũng không biết, nhưng tối hôm đó tôi rõ ràng nhìn thấy cô ấy ôm và hôn người đàn ông kia.

Nếu hai người đó không có gì thì sao lại thân mật như vậy?"
"Sao cậu không hỏi trực tiếp Hiroko? Xem thử cô ấy trả lời như thế nào?"
Taishi lắc đầu "Tôi cảm thấy không cần thiết nữa, mọi chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, tôi ít nhiều gì cũng phải chịu trách nhiệm với Niki."
"Nhưng nếu nói ra mọi chuyện thì sẽ tốt hơn, cũng sẽ khiến Hiroko bỏ cuộc.

Chẳng lẽ cậu định kéo dài như vậy hoài sao?"
Taishi không phải không nghĩ đến, thật ra là do anh không biết phải nên nói như thế nào.

Anh hiểu rất rõ tính cách cao ngạo của Hiroko, dù sao cũng đã từng có khoảng thời gian mặn nồng với nhau, anh thà nhận sai về mình chứ không hề muốn Hiroko mất đi thể diện cuối cùng này.

Hiroshi cảm thấy cạn lời, anh cũng hiểu tính cách cố chấp này của Taishi, vì vậy liền nói sang chuyện khác "Ngày mai tôi đến chỗ cậu làm khách mấy ngày được không?"
Taishi ngạc nhiên hỏi "Sao vậy? khó khăn lắm mới được nghĩ phép, sao không về nhà đi mà đến chỗ tôi?"
Hiroshi cười khan "Ba mẹ tôi lại ép tôi đi xem mắt."
Taishi liền hiểu ra, Hiroshi có thích thầm một cô gái thời đại học, hiện tại vẫn chưa tìm được cơ hội thổ lộ với cô ấy.

Cậu ta cũng không muốn quen người khác, nên luôn tìm cách trốn tránh.

Taishi cảm thấy cũng được, nếu Hiroshi đến đây mà Hiroko còn xuất hiện nữa thì bắt cậu ta làm bia chắn.


Nghĩ vậy nên Taishi gật đầu "Được, ngày mai cậu đến đi.

Nhưng mà nhà tôi hết phòng rồi, cậu ở khách sạn đi nhé."
Hiroshi cười cười "Vẫn chưa lừa được con người ta vào phòng mình à?" anh nghe Taishi nói hai người ở riêng phòng nên mới muốn trêu ghẹo.

Taishi thở dài "Cậu nghĩ cái gì vậy? Tối hôm đó dù sao cũng là sự cố, cả tôi và cô ấy đều không muốn chuyện đó xảy ra mà."
"Chắc cũng chỉ có cậu là không nghĩ đến thôi, Niki thích cậu như vậy, hôm đó cô ấy cũng không có say.

Sao cậu không nghĩ đến là cô ấy tự nguyện?"
Taishi nghĩ đến Hạ Dương, giọng anh cũng bất giác nhẹ lại "Dù cho hôm đó cô ấy tự nguyện đi nữa thì hoàn cảnh bây giờ cũng khác, tôi đâu thể bắt ép cô ấy."
Hiroshi bỗng nhiên nảy ra chủ ý "Hay là cậu nói với cô ấy là tôi đến đi, bảo cô ấy chuyển sang phòng cậu rồi nhường phòng cho tôi."
Taishi trầm giọng "Cậu nói hay nhỉ? Cậu giỏi thì đến nói đi, tôi còn biết xấu hổ đó."
Hiroshi bật cười "Tôi đây là đang muốn giúp cho cậu mà."
"Thôi, cậu tốt hơn là vẫn nên tự giúp mình đi, tôi cũng bao che cho cậu được lâu đâu."
Hiroshi chột dạ nên chỉ cười haha rồi tìm cách tránh né, anh nói bận này bận nọ nên liền tắt điện thoại.

Taishi cũng không giữ Hiroshi, anh vương vai rồi nhìn đồng hồ một cái, phát hiện cũng đã muộn, anh định đi tắm sau đó đi mua đồ về nấu bữa tối cho anh và Hạ Dương..


Đọc truyện chữ Full