DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
Chương 59: Chương 59


Hiroko nhìn Hạ Dương vẫn bình tĩnh ngồi ở đối diện, trong lòng không hiểu sao lại càng khó chịu.

Cô rõ ràng nhận ra được sự phát triển khác giữa Taishi và Hạ Dương.

Hạ Dương khác với lần gặp trước đây nhiều, ánh mắt Taishi khi nhìn cô ấy cũng trở nên trìu mến hơn.

Hiroko từng cho là Taishi nhiều lắm chỉ muốn chịu trách nhiệm với Hạ Dương, cô vẫn tin Taishi còn tình cảm với mình.

Dù sao hai người họ đã yêu nhau hơn sáu năm, sao anh có thể thay đổi nhanh như vậy được.

Thần sắc của Hạ Dương có vẻ tốt hơn, cả người cũng không còn sự ảm đạm như ban đầu.

Cô ta từng nói sẽ không giành thứ không thuộc về mình, cũng từng nói sẽ trả lại Taishi cho cô.

Đúng là lời nói ngoài miệng mà.

Hiroko càng nghĩ càng tức giận, vốn dĩ cô muốn dẫn bố mình đến đây, một phần để ông thoải mái tinh thần trước khi phẫu thuật, phần còn lại chính là muốn nhờ ông ra mặt, ít nhiều gì cũng có thể khiến Taishi suy nghĩ lại.

Trước khi đến đây cô còn cẩn thận gọi hỏi thăm bố mẹ Taishi, đúng như cô nghĩ, họ không biết gì về chuyện của Hạ Dương cả, trong lòng họ vẫn tin cô chính là con dâu của họ sau này.

Hiroko nhếch môi, Hạ Dương là ai cơ chứ? Trinh tiết thì đứa con gái nào không phải mất, ở Nhật chuyện này đã quá bình thường rồi, bây giờ còn lấy lý do muốn chịu trách nhiệm gì đó để giành đàn ông với cô sao? Hiroko tỏ vẻ khinh thường, cô nhìn qua Hạ Dương một lượt, cảm thấy từ đầu đến chân cô nhóc này không hề bằng cô, nhan sắc không bằng, cả cơ thể cũng không đẹp bằng cô nốt.


Hiroko chưa bao giờ nghĩ mình là người sai, nhiều nhất cũng chỉ là cô lỡ miệng nói hủy hôn với Taishi mà thôi.

Ai cũng phải có ước mơ và sự nghiệp, cô yêu thích diễn xuất, muốn làm minh tinh thì sao chứ? Chẳng phải trên đời này muốn đạt được thứ gì thì đều phải trả giá sao? Cô không nghĩ mình dựa vào đạo diễn kia để được nhận vai chính là sai.

Nhưng cô vẫn yêu Taishi, vẫn cảm thấy anh là người xứng với cô nhất, vậy nên dù cho anh có phũ phàng với cô như thế nào, cô vẫn muốn thử thêm lần nữa, cô vẫn tin Taishi còn tình cảm với cô, mà rào cản giữa hai người hiện tại chính là cô nhóc Hạ Dương kia.

Hiroko thân thiết gắp thức ăn cho Taishi, nhìn thấy anh vẫn không chịu đụng đũa thì lên tiếng hỏi "Sao vậy? Không hợp khẩu vị với anh sao?"
Bố Hiroko nghe vậy thì nhìn qua, ông nhìn Taishi hỏi "Taishi có chuyện gì sao?"
Cả bàn ai nấy lúc này cũng căng thẳng, ai cũng sợ Taishi không nhịn được sẽ làm lộ mọi chuyện.

Hiroshi đối diện cũng lo lắng, anh kín đáo đá vào chân Taishi một cái rồi nói với bố Hiroko "Chắc lúc nãy cậu ấy tập mệt quá nên trong người hơi khó chịu đó ạ."
Bố Hiroko có lẽ nhận ra điều gì đó, ông rót cho Taishi một ly rượu sake.

Taishi vội vàng lễ phép gật đầu nhận lấy.

Nhìn thấy dáng vẻ anh vẫn hòa nhã và lễ phép với người lớn, ông thở dài nói "Có phải cậu còn giận chuyện ta gọi cho bố cậu nói hủy hôn không?"
Thấy Taishi không trả lời ông lại nói tiếp "Haizz thật ra ta cũng đã lớn tuổi rồi, vốn dĩ không nên xen vào chuyện của người trẻ các cậu.

Nhưng dù sao ta cũng chỉ có một đứa con gái này, làm bố mẹ ai mà chẳng muốn con mình hạnh phúc cơ chứ.


Lúc ta nghe con bé khóc lóc nói về chuyện bài báo, ta do xót con nên mới hành động nông nỗi như vậy.

Ta cũng đã gọi xin lỗi ông bà thông gia bên kia rồi, cũng biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.

Nên mong cậu tha lỗi."
Hiroko nhìn bố mình cúi đầu nhận lỗi với Taishi thì vội vàng đỡ lấy ông, ánh mắt nài nỉ hướng về phía Taishi.

Taishi cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, anh cũng vội đỡ lấy ông cụ nói "Bác đừng nói như vậy.

Chuyện đã qua rồi, cháu cũng không để bụng nữa."
Bố Hiroko vỗ vỗ vào bàn tay anh "Cậu có thể đừng giận con bé nữa không, chuyện hủy hôn là do tôi nhất thời tức giận mới nói ra mà thôi."
Taishi không thể không mỉm cười trấn an ông "Cháu đã không còn giận Hiroko nữa rồi ạ." Câu nói này vốn dĩ đã nói rất nhiều lần với Hiroko, anh đã không còn quan tâm hay giận dỗi gì về việc làm của Hiroko, đối với anh chuyện của cô và anh đã là quá khứ, dù cho có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Hạ Dương ở đối diện, hai bàn tay cô đã nắm chặt lại, sự khó chịu trong lòng như thể càng ngày càng dâng lên cao.

Chờ cho mấy người phía trước đã ổn định lại, cô nói với Hiroshi một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh, cô chỉ sợ mình ngồi lâu thêm một chút nữa nước mắt sẽ không kiềm chế được mà rơi xuống.

Ngoại trừ bố của Hiroko, những người còn lại trên bàn đều nhìn ra được, ai nấy cũng nhìn Hạ Dương bằng ánh mắt an ủi, tất nhiên là ngoại trừ Hiroko.

Taishi là người khó chịu nhiều nhất, anh nhìn theo Hạ Dương, đang lúc định tìm cớ ra ngoài đuổi theo cô thì Hiroko bên cạnh đã lên tiếng "Em cũng muốn đi vệ sinh, anh ngồi ở đây chăm sóc bố em nhé."

Taishi cuối cùng chỉ có thể ngồi lại nghe ông cụ nói chuyện, tâm trí anh không đặt ở đây nên chỉ có thể gật đầu dạ, vâng cho có lệ.

Hạ Dương vào nhà vệ sinh, cô đứng nhìn mình ở trong gương, thật may mắn, nét mặt của cô vẫn còn ổn, lúc nãy cô cứ nghĩ vẻ mặt của mình nhất định là đang rất khó coi.

Hạ Dương tự cười chính mình, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, bản thân sao lại còn nhạy cảm như vậy chứ? Rõ ràng mọi người nói là chỉ giả vờ thôi, mấy ngày nữa khi bố Hiroko rời đi, cô và Taishi sẽ lại vui vẻ như ban đầu.

Biết là vậy nhưng cô vẫn khó chịu, cô vẫn đau lòng, cảm giác như mình là người thừa, giống như mình đã trộm đi thứ hạnh phúc lớn lao của người khác.

Nhìn bố của Hiroko, cô càng cảm thấy có lỗi hơn, ông là một người cha tốt, cũng giống như ba của cô ở nhà vậy, tất cả những người làm cha mẹ trên đời này ai mà không mong con mình được hạnh phúc chứ.

Cô không trách ông ấy, cô cũng là người có lỗi, chỉ là thời gian qua cô và Taishi rất vui vẻ, hai người cũng đã rõ ràng tình cảm của mình, vậy nên giờ phút này mới khiến lòng cô đau như vậy.

Hiroko mở cửa bước vào, thấy dáng vẻ mất hồn của Hạ Dương đang đứng trước gương, cô ta lạnh nhạt bước đến mở vòi nước, vừa rửa tay vừa nói "Đau khổ lắm sao?"
Hạ Dương sực tỉnh, cô nhìn thoáng qua Hiroko rồi cũng mở vòi nước bên cạnh để rửa tay.

Hạ Dương không nói gì, cô không muốn phủ nhận hay nhận định gì ở đây nữa.

Hiroko nhìn thấy Hạ Dương rõ ràng đang khó chịu muốn chết nhưng vẫn kiên trì không rơi nước mắt, trong lòng không hiểu là đang có cảm giác gì.

Cô nhìn thoáng qua Hạ Dương rồi nói "Chắc cô cũng đã nghe anh Hiroshi nói về chuyện của bố tôi? Tuy rằng chúng tôi chỉ đang giả vờ nhưng tình cảm của tôi và sự chân thành của bố tôi là thật.

Tôi nghe nói cô là một cô gái hiểu chuyện, tôi cũng biết cô đang khó chịu, nhưng hi vọng cô không vì cảm xúc của bản thân mà làm ảnh hưởng đến những người lớn, trong chuyện này người liên quan và có trách nhiệm chỉ có ba chúng ta mà thôi."
Ngưng một chút Hiroko lại nói tiếp "Mục đích tôi đến đây lần này chính là muốn giúp bố an tâm trước khi vào phòng phẫu thuật, cô yên tâm, tôi cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu.".

Chính chủ, rủ bạn đọc ch????ng || TrUmtr????????ệ n.????n ||

Từng lời Hiroko nói ra, tuy rằng giống như đang giải thích, nhưng lọt vào tai Hạ Dương lại như rằng đang cảnh cáo cô.

Trong lòng Hạ Dương có khó chịu, nhưng cũng có áy náy, cô nhớ ban đầu mình từng nói sẽ trả lại Taishi cho Hiroko.

Lúc đó cô thật sự đã nghĩ rằng Taishi không thích cô, anh có thể còn chán ghét cô nữa, vì vậy mới không muốn tiếp tục, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời đi.

Nhưng hiện tại thì khác, Taishi đối với cô chính là có để tâm, anh cũng từng nói thích cô, còn những ngày tháng ngọt ngào của hai người họ nữa, tất cả những thứ này lại khiến cho cô không nỡ rời đi, cô cũng không nỡ buông bỏ tình cảm của cô và Taishi.

Đối mặt với Hiroko giờ phút này, Hạ Dương không biết phải nên trả lời như thế nào, mấy lần trước người mạnh miệng nói muốn rời đi cũng là cô, bây giờ người chần chừ cũng là cô.

Ngay tại lúc nghĩ rằng Hiroko sẽ lại tiếp tục thị uy hay cảnh cáo cô một lần nữa, bỗng nhiên Hiroko thở ra một hơi, trên khuôn mặt cũng không còn vẻ cao ngạo, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn "Nhìn cô bây giờ có lẽ mấy ngày qua đã sống rất tốt nhỉ, chắc là anh Taishi đã đối xử rất tốt với cô? À, không cần nói tôi cũng biết, tôi hiểu rất rõ cách làm người của anh ấy.

Taishi đối với ai cũng vậy, lúc nào cũng hòa ái, chu đáo, đối nhân xử thế đều rất tốt.

Tôi đã từng nghĩ những thứ dịu dàng cùng ôn nhu của anh ấy, cả đời này sẽ chỉ giành cho tôi, không ngờ đến gần cuối cô lại xuất hiện.

Chúng tôi đã đính hôn rồi, nhưng cuối cùng lại bị cô phá hỏng mọi thứ, nếu như hôm đó hai người không xuất hiện trên bài báo kia, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.

Mà cũng không phải, là do tôi mới đúng, là tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình mới nói hủy hôn, mới khiến cho Taishi buồn bã mà uống rượu đến say khướt, mới khiến cho cô có cơ hội chen vào.

Taishi kết hôn với cô, sau đó lại từng chút từng chút bị cô làm cho động lòng, bị cô trộm đi mất trái tim vốn dĩ thuộc về tôi.

Hừ, lần trước tôi còn tin tưởng cô không có ý muốn ở lại, tôi từng tin tưởng cô sẽ rời khỏi và trả Taishi lại cho tôi, nhưng kết quả thì sao? Có trách thì trách tôi nhẹ dạ tin lời cô mà thôi.".


Đọc truyện chữ Full