DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
Chương 85: Chương 85


Tối hôm đó trời đột nhiên muốn mưa, gió bắt đầu thổi mạnh, thời tiết ở Đà Lạt vốn dĩ đã lạnh, bây giờ vì chuyển mưa mà càng lạnh lẽo thêm.

Taishi và Hạ Dương còn chưa nói chuyện xong, Diễm My và Gia Luân đã đi đến.

Hạ Dương nhìn thấy họ liền buông tay Taishi ra.

Taishi ngẩn người nhìn bàn tay trống không của mình, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm xúc chua xót.
"Trân với anh Khang đâu?" Hạ Dương lên tiếng hỏi Gia Luân.
Gia Luân chỉ về phía sau "Trời sắp mưa rồi, chúng ta về thôi, ngày mai lại đi chơi tiếp."
Hạ Dương gật đầu nhìn trời, cô cũng cảm thấy hơi lạnh, vì vậy liền cùng mọi người quay về.
Lúc đi đến khách sạn mà Taishi và Diễm My ở, hai người họ dừng lại, vẻ mặt của Taishi lưu luyến, anh nhìn Hạ Dương "Đến nơi anh ở rồi."
Hạ Dương gật đầu với anh "Vậy anh mau vào trong đi."
Taishi như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, anh khẽ gật đầu rồi đi vào trong.
Cứ ngỡ nói ra mấy lời kia sẽ khiến cho Hạ Dương suy nghĩ lại, nhưng cuối cùng Hạ Dương vẫn lựa chọn im lặng.

Bởi vì cô đã chịu quá nhiều tổn thương, trong nhất thời vẫn chưa biết phải nên quyết định như thế nào.
Bầu không khí có vẻ ngưng trệ, Taishi im lặng buồn bã đi vào trong.


Hạ Dương bên ngoài cũng không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt cô nhìn theo anh, nhìn theo người mà cô yêu thương tận xương tủy, biết anh đau khổ, nhưng cô lại không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Bảo Trân bước lên choàng lấy vai Hạ Dương "Về thôi, đứng ngẩn ra ở đây một hồi mưa bây giờ."
Hạ Dương ngơ ngác hỏi Bảo Trân "Tao phải làm sao đây?"
Bảo Trân thở dài nói với cô "Làm sao tao biết được, mày vẫn nên nghe theo con tim của mày đi.

Nếu cảm thấy muốn quay lại thì cứ quay lại, không muốn thì thôi." Bảo Trân biết không thể khuyên Hạ Dương được thêm cái gì.

Cô ấy yêu Taishi là thật, dù cho bản thân chịu rất nhiều tổn thương, trái tim vẫn tâm niệm một mình Taishi, vậy thì cô có gì mà phải khuyên nữa.

Nếu Bảo Trân là Hạ Dương, người cô yêu lại đối xử với cô như vậy, Bảo Trân chưa chắc gì có thể chịu đựng được như Hạ Dương, một là buông tay hẳn, hai là lao mình vào tranh giành, sẽ không thể âm thầm rời đi trong đau khổ như vậy.

Ban đầu Bảo Trân còn muốn khuyên Hạ Dương nên từ bỏ, Hạ Dương tốt như vậy, trên đời này thiếu gì đàn ông cho cô ấy lựa chọn.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ si tình của Taishi, không cần nói đến Hạ Dương, một người ngoài lề như cô còn thấy cảm động đây này.

Ban đầu cứ tưởng Taishi không yêu Hạ Dương, anh ta vẫn còn thương người cũ.

Nhưng nếu anh ta không yêu Hạ Dương thì tìm đến đây làm gì? Nếu không yêu thì không phải nên sớm đồng ý ly hôn sao? Cớ gì lại còn dằn vặt Hạ Dương, khiến cô ấy vừa đau về thể xác vừa đau về tinh thần? Cuối cùng Bảo Trân cũng nhìn ra, Taishi là thật lòng yêu Hạ Dương, chỉ là cách yêu của anh ta vô tình khiến Hạ Dương tổn thương mà thôi.

Nếu hai người họ đã yêu nhau như vậy, người bạn là cô đây không phải nên chúc phúc sao? Chỉ là cô cảm thấy Taishi đã gây ra rất nhiều thương tổn cho Hạ Dương rồi, vẫn nên để anh chịu khổ thêm một chút nữa mới được.

Biết Hạ Dương vẫn còn đang rối rắm, biết cô ấy muốn nghe lời khuyên của cô, nên cô mới nói cô ấy hãy nghe theo trái tim mình, nếu còn phân vân thì cứ kéo dài, dằn vặt Taishi thêm một thời gian nữa cũng tốt.
Hạ Dương nào biết được tâm tư của Bảo Trân, nghe cô ấy nói xong cô liền trầm mặt.
Bảo Trân vỗ vai cô "Về thôi để mưa."
Chí Khang và Gia Luân cũng đi theo hai người phía trước.

Bốn người đi rồi thì chỉ còn một mình Diễm My đứng im tại chỗ.

Lúc nãy cô nhìn thấy rất rõ, trước khi cô và Gia Luân đến, Taishi đang nắm tay Hạ Dương, ban nãy khi chia tay hai người họ có vẻ rất bịn rịn nhau.


Diễm My không ngốc, cô có thể nhìn ra được giữa hai người họ không đơn giản chỉ là bạn bình thường.

Nghĩ đến đây sắc mặt của Diễm My trầm xuống, cô không biết liệu mình với Taishi còn có cơ hội không nữa.
Hạ Dương và Bảo Trân vừa về đến nhà trời cũng bắt đầu mưa, cơn mưa không lớn lắm, nhưng lại mang theo một hơi lạnh đến tê tái lòng người.

Hạ Dương tắm xong, cô trùm chăn ngồi trên giường của Bảo Trân mà ngẩn người.

Bảo Trân cũng vừa tắm xong,  một tay lau tóc, một tay cầm vào một ly nước gừng nóng.
"Mày uống đi cho ấm bụng."
Bảo Trân nhìn thấy Hạ Dương lại ngẩn người thì thờ dài, cô cầm lấy điện thoại đi ra ngoài "Uống xong thì nghĩ ngơi sớm đi, tao ra ngoài nói chuyện với ba mẹ tao một chút." Cô biết hiện tại Hạ Dương đang cần ở một mình, cũng tốt, để cô ấy có thể tự mình thông suốt mọi chuyện.
Hạ Dương gật đầu với Bảo Trân, cô cầm ly nước lên chậm rãi uống, vị của gừng cay khiến cô nhíu mày, mà lúc này Bảo Trân đã sớm đi ra khỏi phòng.

Hạ Dương đưa tay cầm điện thoại của mình lên, lâu rồi cô không lên mạng, có thể nói từ lúc rời khỏi nhà Taishi, cô đã không muốn ai tìm thấy mình rồi.
Vừa mở mạng lên, các tài khoản mạng xã hội của cô đều có tin nhắn, đều là tin nhắn hỏi thăm của một vài người bạn.

Có tin nhắn của Takeshi, tin nhắn của Hiroshi và có cả Tuấn Vỹ, anh họ của cô nữa.
Hạ Dương nhấn vào hộp thư của Hiroshi, bên trong hiện ra mấy tin nhắn rất dài, đều là lời xin lỗi và lời giải thích của anh ta.

Hiroshi xin lỗi vì chuyện của anh ta mà ảnh hưởng đến Hạ Dương và Taishi, khiến cho cô hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.

Anh ta giải thích mọi chuyện không phải lỗi của Taishi, tất cả đều do Hiroko tự mình gây ra...
Hiroshi nói rất nhiều điều, chỉ là Hạ Dương đã sớm không còn để ý đến nữa.  Mấy hôm nay Taishi nói với cô rất nhiều, cô cũng hiểu được tình cảm của anh, cũng sớm biết bản thân đã tha thứ cho anh rồi, chỉ là...bản thân cô vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt thôi.
Mưa đã ngừng rơi, bên ngoài chỉ còn vang lên tiếng côn trùng kêu, Hạ Dương vùi mình vào trong chăn xem điện thoại.


Cô không trả lời Hiroshi, không phải cô không muốn, chỉ vì cô không biết phải trả lời cái gì.

Đưa tay nhấn vào hộp thư của Tuấn Vỹ, Tuấn Vỹ không nhắn gì nhiều, chỉ gửi cho cô một bài báo.

Nhìn thấy có ảnh của Hiroko, Hạ Dương nhíu mày, cô nhấn vào xem thử.

Tiêu đề của bài báo rất nổi bật, "Diễn viên Nhật Bản Hiroko kết hôn với Đạo diễn nổi tiếng Akira".
Hạ Dương bật dậy, cô lướt xem nội dung bài báo một lần nữa, ánh mắt mang theo nhiều nghi hoặc.

Hiroko kết hôn? Cô ấy không phải rất yêu Taishi sao? Sao lại đồng ý kết hôn với một người khác? Chẳng lẽ Taishi vì cô ấy kết hôn với người khác mới chạy đến đây tìm cô?
Hạ Dương mang theo một bụng đầy nghi ngờ, cô tung chăn, mở cửa chạy ra ngoài.
Cả nhà Bảo Trân đang xem ti vi ở phòng khách, vừa nhìn thấy Hạ Dương hớt hải chạy ra, ai nấy đều kinh ngạc, Bảo Trân lo lắng hỏi Hạ Dương "Mày làm sao vậy?"
Hạ Dương đè nén trái tim đang đập nhanh của mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện Taishi vì Hiroko kết hôn nên mới tìm cô, Hạ Dương liền không khống chế được cảm xúc lo sợ của mình, cô lắp bắp nói với Bảo Trân "Cho tao mượn xe máy một chút nha."
Bảo Trân kinh ngạc nhìn Hạ Dương, thấy biểu cảm gấp rút của cô, Bảo Trân liền đứng dậy lấy chìa khóa xe cho cô "Mày mặc thêm áo vào rồi hãy ra ngoài, bây giờ bên ngoài lạnh lắm." Nói xong liền rút áo khoác đang treo trên giá của mình đưa cho Hạ Dương.
Hạ Dương khoác áo xong chạy xe ra ngoài, cô muốn đi tìm Taishi, muốn hỏi anh rõ ràng, anh là vì yêu cô mới đến tìm cô, hay là vì một lý do khác..


Đọc truyện chữ Full