DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma
Chương 45: 45: Thiên Vân Hội


Trong hành lang bệnh viện,khu dành cho người nhà bệnh nhân thăm nom hẳn không thể thiếu đi hoa tươi.

Mùi hoa tươi hoà lẫn cùng mùi thuốc khử trùng phần nào làm cho không khí dịu hẳn đi.

Lục Hàm cùng Lâm Nhược Na tìm một chỗ trống ngồi xuống,có vài chuyện kỳ thực cô rất tò mò.

Tuy rằng bệnh viện Lâm Giang là nơi an toàn,nhưng theo như lời bác tài xế vừa rồi cô cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thị trấn Lâm Giang cũng gần như giáp biên giới,có thể xuất hiện không ít giao dịch ngầm,trên đường tới nhà họ Trần ở Vân Thành ít nhiều cũng sẽ đi qua Lâm Giang,cô nghi ngờ cái chết của cha mẹ cô có liên quan ít nhiều tới nơi này.

Mặc dù Lâm Nhược Na không hẳn là luôn ở Lâm Giang nhưng dù sao cô ấy cũng sinh ra và lớn lên ở nơi này hẳn ít nhiều cũng biết chút ít.

– Lục Hàm,cậu có chuyện gì muốn hỏi mình sao?
Lâm Nhược Na khẽ nhấp một ngụm cà phê,vừa hỏi cô.

– Thật ra,có một vài chuyện khiến tớ tò mò.

Nhược Na,cậu đã từng nghe tới tổ chức " Thiên Vân Hội "chưa?
– Sao đột nhiên cậu lại nhắc tới " Thiên Vân Hội ",lúc trước khi ba mẹ còn sống,tớ cũng có nghe họ nói về Thiên Vân Hội.

Thực chất,hội này được thành lập nên bởi một tổ chức ngầm,mục đích nhằm tổ chức các hoạt động bất hợp pháp.

Còn ai là người lập nên tớ cũng không biết,tớ cảm thấy ba mẹ tớ vốn dĩ chỉ là những thầy thuốc trung y đơn giản,sao lại quan tâm tới những vấn đề này chứ.

Đôi lần,tớ cũng từng hoài nghi,nhưng mà sau đó tớ nghe mọi người trong khu đồn rằng người lập nên tổ chức bị mưu sát,cho nên Thiên Vân Hội cũng tan rã,từ đó cho tới nay,cái tên này cũng chỉ là truyền thuyết.

Lâm Nhược Na thật sự đã đem toàn bộ hiểu biết của mình kể cho Lục Hàm.

Nhìn thấy cô trầm tư,đợi một lát không thấy cô phản ứng liền hỏi:
– Có phải cậu đang lo lắng chuyện gì hay không?
Thấy ánh mắt cô tràn đầy chờ mong,Lục Hàm khẽ lắc đầu:
– Không có,nhiêu đây cũng đủ rồi,cảm ơn cậu Nhược Na!
Ngưng một lát,cô lại nói:

– Thật ra,tớ nghi ngờ cái chết của ba mẹ tớ có liên quan.

Không giấu gì cậu,ba tớ trước khi còn sống là cảnh sát ngầm từng phụ trách vụ án của Thiên Vân Hội.

Tớ nghi ngờ,có người ám sát họ.

Tuy khi ấy,cô còn rất nhỏ,đối với cái chết của ba mẹ mình cô cũng không có cảm xúc gì đặc biệt,cô chỉ nghe anh trai nói họ đi tới một nơi rất xa,ở đó họ sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng sau này lớn lên,cô mới biết Lục Nghiêm thực chất chỉ là nói dối cô để cô ngoan ngoãn nghe lời anh thôi.

Không khó để nhìn ra sự bi thương tràn ngập ánh mắt cô,Lâm Nhược Na nhẹ nhàng an ủi:
– Xin lỗi Lục Hàm,những gì tớ biết đều đã kể cho cậu nghe hết rồi.

Nghe xong,Lục Hàm thoáng thất vọng,nhưng vẫn gật đầu.

– Nhược Na,mình biết,thật sự làm khó cậu rồi.

Chỉ là mình hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của ba mẹ.

Lục Hàm hơi nhướn người về phía trước,có vẻ khẩn trương.

Cô biết,có chuyện Lâm Nhược Na vẫn còn giấu cô.

Yêu cầu này có vẻ hơi khó xử, Lâm Nhược Na hơi cau mày.

Lục Hàm hơi chần chừ,sau đó nói tiếp:
– Cậu không nghĩ ra thì mình cũng không muốn làm khó cậu.

Thật sự mà nói không phải Lâm Nhược Na muốn giấu cô,chỉ là ba mẹ cô cũng liên quan tới Thiên Vân Hội,cô sợ nói ra sẽ khiến Lục Hàm hiểu lầm.

Trong lòng vô cùng áy náy,nhưng Lâm Nhược Na vẫn quyết tâm sẽ giấu kín chuyện này,một ngày cái chết của ba mẹ cô còn chưa làm rõ thì không thể vướng thêm chuyện của ba mẹ Lục Hàm được.

Lúc này,chuông điện thoại vang lên,là máy của Lục Hàm.


Trong nháy mắt điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc,ngữ điệu có chút lo lắng:
– Chị Lục Hàm,cuối cùng chị cũng bắt máy.

Hôm nay,chị không cần tới thăm em đâu,sáng nay thấy ổn nên em đã xuất viện rồi.

Về đến nhà,không thấy chị đâu,em gọi điện cho chị không được nên có hơi lo lắng.

Bây giờ chị đang ở đâu?
– Ừm,chị không sao,bây giờ chị đang ở Lâm Giang.

Bách Thảo xin lỗi vì không tới thăm em được.

Nếu An Bách Thảo không gọi thì xuýt nữa cô quên mất Bách Thảo đang nằm viện.

Trong một đêm xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không kịp xoay sở.

– Không sao đâu ạ,thế chiều chị có về không? Nếu có thể thì em mong chị về sớm một chút,ngày mai là buổi quay phim đầu tiên của chị,nên em cũng có chút lo lắng.

Điện thoại từ một chỗ khác lại hỏi.

Lục Hàm lúc này mới chợt tỉnh ra là An Bách Thảo muốn nhắc cô về công việc ngày mai.

Thân là trợ lý hiển nhiên cô ấy phải có trách nhiệm sắp xếp công việc và theo dõi lịch trình của cô,đảm bảo cho hoạt động tiếp theo không xảy ra vấn đề.

Cô cười khẽ đáp:
– Ừm,chiều chị sẽ về sớm.

Nếu không còn việc gì thì nói chuyện sau nhé,ở đây là bệnh viện nên hơi ồn một chút.

Nói xong thì liền tắt máy.


Bây giờ cô mới ngẩng đầu lên,thấy đôi mắt của Lâm Nhược Na nhìn cô một cách khó hiểu:
– Lục Hàm,xem ra trợ lý nhà cậu thật giống bảo mẫu rồi nha.

– Lâm,Nhược,Na.

Cô bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhược Na,giọng điệu giả vờ như đang cảnh cáo:
– Cậu đừng nói quá lên như vậy,Bách Thảo chỉ là lo lắng cho mình,hơn nữa quan tâm bà chủ là trách nhiệm chứ không phải dám sát như cậu nói.

– Ok,tớ biết rồi,không phải là bảo mẫu thì được,nhưng mà hôm nay cậu dễ bị kích động như vậy,không phải làm chuyện mờ ám rồi đấy chứ.

Lâm Nhược Na cười hết sức quỷ dị,nhướn người về phía trước quan sát thật kỹ Lục Hàm từ đầu tới chân.

Hôm nay,Lục Hàm ăn mặc thật giống thiếu nữ mới lớn,đầm trắng đơn giản,mái tóc thì buộc một nửa,còn lại thì buông xoã,vẻ đẹp vô cùng thùy mị.

– Tớ đoán,hôm qua hẳn là có người tẩy não cậu.

Lục Hàm căn bản không thèm để ý tới trò đùa của Lâm Nhược Na,cô khẽ nhấp một ngụm cà phê.

Đôi khi tính cách của Lâm Nhược Na cũng khá nhiều chuyện,cái gì một khi đã tò mò thì phải hỏi cho ra nhẽ mới thôi.

– Lục Hàm,người hôm qua bắt cóc cậu là Diệp Bắc Thần,anh ta có làm gì cậu không?
– Sao cậu lại biết là Diệp Bắc Thần mang tớ đi?
Lục Hàm không hiểu vì sao Lâm Nhược Na,cô ấy lại biết người đi cùng cô tối qua là Diệp Bắc Thần.

Nghe xong,Lâm Nhược Na không khỏi sửng sốt:
– Hạ Minh Triệt không nói với cậu sao,tối qua là Diệp Bắc Thần gửi tin nhắn cho anh ấy?
Thế thì tại sao ban nãy Hạ Minh Triệt còn lo lắng cô bị bắt cóc,e là tai nạn của anh có liên quan tới Diệp Bắc Thần,hoặc là anh đang có chuyện giấu cô.

Thầm nghĩ,Lục Hàm liền nói:
– Thật ra cũng không phải là Diệp Bắc Thần bắt cóc mình.

Nói ra,mình còn phải cảm ơn anh ta.

Nói xong,Lục Hàm liền đem toàn bộ chuyện cô gặp phải tối hôm qua kể cho Lâm Nhược Na.

Chưa tới nửa giây,hai mắt cô ấy liền toả sáng,kích động nắm lấy tay Lục Hàm:
– Trời ơi,không phải có người thích Hạ Minh Triệt đấy chứ,cô ta còn uy hiếp cậu!.

Ngưng một lát cô ấy còn khoa trương nóib:

- Còn kinh khủng hơn nữa là chuyện cậu xuýt nữa thì mất mạng,là Diệp Bắc Thần cứu cậu.

Lục Hàm,anh ta rõ ràng là ân nhân của cậu thì có!Cậu nói xem,được người đàn ông như vậy cứu,cậu có phải rất may mắn không?
Lần này,trong mắt Lâm Nhược Na toàn là hưng phấn.

Nhưng điều này cũng không lây nhiễm tới tâm trạng đang rối bời của cô,Lục Hàm chỉ thoáng nhìn Lâm Nhược Na,lãnh đạm nói một câu:
– Cho dù anh ta là ân nhân cứu tớ,nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện anh ta tự ý mang tớ đi hại anh Minh Triệt lo lắng tới mức xảy ra tai nạn.

– Cậu sao vậy chứ? Có lẽ anh ta cũng không nghĩ tới nhiều chuyện như vậy,không lẽ cậu đã thật sự gây khó dễ cho ân nhân của mình.

Đừng nói một câu cảm ơn cậu cũng không nói với anh ta nha.

Lời nói của Lâm Nhược Na khiến cô thoáng ngây ngẩn.

Đúng là cô chưa từng nói cảm ơn với Diệp Bắc Thần,cô còn mắng anh độc ác nữa.

Vừa rồi,có phải cô hơi quá đáng hay không?
Nhưng trước mặt Lâm Nhược Na,thái độ của Lục Hàm vô cùng hờ hững,ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên làn da trắng nõn,đôi môi đỏ hồng xinh xắn khẽ cười nhẹ.

– Thái độ của cậu đúng là biểu hiện sự hờ hững rõ ràng luôn.

Lâm Nhược Na chống cằm lên thành ghế thở dài:
– Diệp Bắc Thần xem ra cũng bất hạnh mới cứu được người vô tâm như cậu.

Lục Hàm nghe xong,ít nhiều trong lòng cô cũng có chút băn khoăn,cô cầm tách cà phê sớm đã nguội lên nhấp một ngụm,dạ dày bắt đầu cuộn lên:
– Được rồi,lần sau gặp lại tớ sẽ cảm ơn anh ta.

Còn nữa,cà phê ngon như vậy,cậu không uống sao?
Lâm Nhược Na mỉm cười uống cà phê:
– Diệp Bắc Thần thế nào anh ta rất đẹp trai đúng không?
– Đẹp trai có liên quan tới khẩu vị cà phê hay không? Lâm Nhược Na,tớ có cảm giác hoài nghi cậu đang nói khéo cho Diệp Bắc Thần đấy,hai người quen nhau sao?;Lục Hàm liền đặt tách cà phê xuống ghế,cô vẫn là không nên uống chất phá hoại dạ dày như này.

–Lục! Hàm!.

Dù lời nói của Lục Hàm chỉ là vô tình nhưng lại khiến Lâm Nhược Na chột dạ,cô quay sang nhìn chằm chằm Lục Hàm.

.


Đọc truyện chữ Full